Sủng Vợ Lên Trời

Chương 96




Cả người Lục Thanh Chiêu khẽ run rẩy, vội vàng cười làm lành: "Được rồi, em sai rồi. Chị dâu, chị yên tâm, em đã dặn dò bác sĩ ở đây, cam đoan sẽ không để miệng vết thương của chị lưu lại sẹo. Mặt khác, cái người lái xe đụng vào chị kia, em cũng sẽ báo thu giúp chị, tuyệt đối sẽ làm cô ta sống không bằng chết."

Đường Ngọc Sở ngẩn người: "Mọi người biết người đụng vào em là ai?"

Lục Thanh Chiêu gật gật đầu: "Đương nhiên, bên ngoài khu biệt thự có camera, điều tra một chút là biết."

Sắc mặt Đường Ngọc Sở lập tức âm trầm.

Cố Ngọc Lam ác độc, hoàn toàn ngoài ý định, nếu như hôm naykhoong phải mình phản ứng nhanh, nói không chừng thật sự bị đâm chết.

Nghĩ đến một màn kia, trong đầu Đường Ngọc Sở nghĩ đến sống sót sau tai nạn mà sợ.

Lục Triều Dương nhìn vẻ mặt này của cô, không khỏi có chút đau lòng, vội vàng hỏi lắm: "Phu nhân, em có thể nói cho anh biết, hôm nay xảy ra chuyện gì không?"

Anh biết sau khi cô về nhà, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Đường Ngọc Sở gật đầu, không giấu giếm điều gì: "Người phụ nữ kia muốn 20% cổ phần tập đoàn Đường thị, nhưng mà vì em là người thừa kế, phải có sự đồng ý của em, mới lấy được. Nhưng mà em từ chối, có khả năng là cô ấy không cam lòng, cho nên lái xe đụng em."

"Đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà! Vừa cướp vị hôn phu, vừa cướp gia sản, bây giờ ngay cả mạng cũng không tha. Thiếu gia tôi lớn như vậy lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ đáng sợ như vậy."

Lục Thanh Chiêu vẻ mặt kinh ngạc nói.

Lục Triều Dương sắc mặt càng âm trầm đến dọa người: "Phu nhân yên tâm, người đã từng tổn thương em, một người cũng không thể thoát."

...

Đường Ngọc Sở bị xe đụng phải, ở bệnh viện quan sát hai ngày, sau khi bác sĩ xác nhận cô không có vấn đề gì, lúc này mới được Lục Triều Dương đón về nhà dưỡng bệnh.

Đến buổi tối, Đường Ngọc Sở muốn tắm, Lục Triều Dương kéo cô lên trên đùi mình gồi, thản nhiên nói: "Bác sĩ nói, miệng vết thương của em không được dính nước."

"Em... Em sẽ cẩn thận."

Gò má Đường Ngọc Sở có chút nóng lên, cô có thể cảm giác cơ thể của mình hình như chống lên bộ phận dễ xúc động nào đó.

Vẻ mặt Lục Triều Dương lại vô cùng bình tĩnh: "Để anh giúp em tắm."

Dứt lời, anh bế ngang cô lên, đứng lên khỏi sofa, đi về phía phòng tắm. .

Hai tay Đường Ngọc Sở ôm lấy cổ anh, con mắt trợn lớn: "Không... Không cần đâu, em tự mình tắm là được rồi."

Nhưng Lục Triều Dương nào sẽ để ý đến cô?

Sau khi ôm cô vào phòng tắm, bắt đầu chỉnh nước ấm giúp cô, thả nước.

Cả người Đường Ngọc Sở căng cứng, trong lòng căng thẳng đến không ổn.

Mặc dù nói mỗi tấc da thịt của cô đều bị anh nhìn thấy, nhưng hai người vẫn chưa đi đến một bước kia, nhưng bây giờ anh nói muốn giúp cô tắm..

Không được!

Đường Ngọc Sở chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, mắc cỡ hận không thể trực tiếp chui vào trong khe.

"Đừng sợ, anh sẽ cố gắng cẩn thận, không làm đau em."

Lúc này, Lục Triều Dương đã thả nước xong, nở nụ cười yếu ớt với cô.

Gò má Đường Ngọc Sở đỏ hồng lên, tứ chi cứng ngắc chuyển qua, tiếp tục vùng vẫy giãy chết: "Em thật sự có thể tự mình..." Kết quả vừa dứt lời, dưới chân trượt một cái, ngã về phía trước.

"Đứng cũng không vững, sao có thể tự mình được?"

Lục Triều Dương ôm chầm cơ thể của cô, kéo cô vào trong ngực, trong giọng nói có sự vui vẻ.

Đường Ngọc Sở khóc không ra nước mắt ghé vào trước ngực anh, trong lòng tự nhủ đây chỉ là bất ngờ.

Nhưng còn chưa kịp nói ra, Lục Triều Dương đã bắt đầu cởi nút quần áo của cô.

Cơ thể mềm mại của Đường Ngọc Sở run lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của anh, hai gò má hồng đến lỗ tai, căn bản không dám nhìn vào mặt anh.

"Phu nhân không cần lo lắng, anh sẽ không đối với em như vậy."

Thấy cơ thể cô phát run, Lục Triều Dương nói nhỏ.

Đường Ngọc Sở cắn môi dưới, gật nhẹ đầu: "Em biết."

Cổ chỉ là có chút căng thẳng, cho nên mới không khống khế nổi phát run.

"..."

Thấy cô thẹn thùng như vậy, ánh mắt Lục Triều Dương không khỏi thâm sâu hơn mấy phần, hai tay nhanh nhẹn cởi hết nút của cô, mới hơi khàn khàn mở miệng: "Giơ tay lên một chút."

Đường Ngọc Sở ngoan ngoãn giơ lên, tùy ý anh cởi áo quần của mình ra.

Rất nhanh, trên cơ thể của cô chỉ còn sót lại một cái áo sát người, một cái nho nhỏ, bao lấy phần ngực mềm mại non tơ, bụng bằng phẳng, trắng nõn mê người.

Ánh mắt Lục Triều Dương hơi trầm xuống, chần chừ một lúc, mới đưa tay giúp cô cởi bỏ khóa đằng sau.

Lúc thoát khỏi sự trói buộc cuối cùng, hai bông tuyết trắng kia, lập tức sinh động.

Đường Ngọc Sở nhắm mắt lại, da thịt trắng nõn vì vậy nhiễm lên một tầng đỏ hồng, lại thêm một sự hấp dẫn.

Ánh mắt Lục Triều Dương bỗng dưng có chút rực nóng lên.

Không gian trong phòng tắm vốn cũng không lớn, lại thêm hơi nước mờ mịt, trong lớp sương mù, cơ thể mềm mại của Đường Ngọc Sơ thoạt nhìn càng có vẻ đẹp ôm tỳ bà che mặt.

Lục Triều Dương hít sâu một hơi, bắt đầu lau người cho Đường Ngọc Sở.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, giống như là sợ làm đau cô, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.

Cả người Đường Ngọc Sở căng thẳng, đầu cũng không dám nhìn đi đâu

Cô căng thẳng đến mức gần như quên hô hấp...

Cũng may, động tác Lục Triều Dương gọn gàng, nhanh chóng lau sạch người cô, cũng kéo khăn tắm qua, phủ vào cho cô.

Đường Ngọc Sở che kín khăn tắm, gò mà hồng hồng nhìn Lục Triều Dương.

Người đàn ông trước mắt, trên mặt đã không còn tỉnh táo như bình thường.

Chỉ thấy ánh mắt của anh nóng rực, trên mặt ẩn nhân, đôi tay chuẩn bị kéo vay của cô ra, cũng chần chờ một lúc, không có tiến lên nữa.

"Nếu không, hay là để em tự làm đi, em có thể."

Đường Ngọc Sở thấp giọng khuyên bảo, âm điệu động thính này, làm cho máu toàn thân sôi trào.

Lục Triều Dương nhất thời có chút mất khống chế, cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai của cô, dùng âm thanh khàn khàn nói ra: "Nếu như không phải bởi vì em bị thương, anh nhất định sẽ mạnh mẽ hôn em, cho đến khi em không thở nổi."

Nói xong, cũng không đợi Đường Ngọc Sở đáp lại, người đàn ông lập tức sải bước ra khỏi phòng tắm.

Anh vừa đi, trong phòng tắm chỉ còn lại một mình Đường Ngọc Sở.

Khí lực của cô toàn thân giống như bị tháo nước, cả người tê liệt vừa vào vách tường, cảm thấy tim đập rất nhanh, có một loại muốn nhảy ra từ cổ.

Cô vội vàng che ngực, không ngừng hít sâu, một lúc lâu sau mới bình phục tâm tình.

Đường Ngọc Sở nhanh chóng làm khô mình, nhưng vẫn không cẩn thận làm ướt miệng vết thương, sau khi đi ra, băng gạc trên chân đã nhiễm lên một màu đo.

Lục Triều Dương sớm đã áp cơn tức ở thân dưới, thấy miệng vết thương của cô bị dính nước, lập tức đi lấy hòm thuốc, băng bó cho cô.

Có lẽ là sợ cô đau, trong quá trình thoa thuốc, anh còn nhẹ nhàng thôi lên miệng vết thương của cô.

Đường Ngọc Sở yên lặng nhìn hành động của anh, cảm giác một dòng nước nóng chảy xuôi trong lòng, hơi ngọt, động tâm khó dừng lại.

Người đàn ông này, rõ ràng luôn có dáng vẻ tuyệt tình lạnh như băng, nhưng trong lúc lơ đãng, luôn làm cho cô cảm động.

Có lẽ càng lúc cô lại càng không thể rời khỏi anh...