Sủng Vợ Lên Trời

Chương 334




Hôm sau Đường Ngọc Sở ngủ tới giữa trưa mới dậy.

Cô xuống lầu thì nghe thấy tiếng cười như chuông bạc truyền đến.

Cô nhíu mày, đi theo tiếng cười tới cửa bếp.

Trong phòng bếp, thím Ngô và Minh Tiểu Tiểu trò chuyện rất vui vẻ.

Minh Tiểu Tiểu thấy cô thì lập tức không nói với thím Ngô nữa, ngược lại tươi cười gọi cô: “Chị dâu.”

Thím Ngô nghe vậy thì quay đầu thấy cô, trên mặt nở nụ cười hiền lành: “Mợ chủ, đã dậy rồi sao. Có đói bụng không?”

Đường Ngọc Sở đi tới, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không đói bụng.”

Sau đó tầm mắt cô dừng lại ở sủi cảo xếp ngay ngắn trên thớt, lông mày nhếch lên hỏi: “Buổi trưa ăn sủi cảo sao?”

“Ừ.” Thím Ngô gật đầu, cười nói: “Tiểu Tiểu muốn làm sủi cảo cho cậu chủ ăn, cho nên gói hết cho mọi người ăn.”

Đường Ngọc Sở gật đầu, sau đó cười nhạt nói với Minh Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, cô là khách mà còn làm chuyện này, thật sự ngại quá.”

Minh Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không đâu. Anh Triều Dương thích nhất là sủi cảo tôm bóc vỏ do em gói, cho nên em rất bằng lòng làm chuyện này.”

Thích nhất? Đường Ngọc Sở khẽ nhếch lên, cười cười không nói gì nữa.

Cô xoay người đi ra phòng bếp, đúng lúc thấy Lục Triều Dương đi xuống lầu, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ.

Cô đi tới đón: “Triều Dương.”

Lục Triều Dương dừng lại trước mặt cô, ánh mắt dịu dàng quan sát cô, khóe môi cong lên như có như không, anh hỏi: “Còn mệt không?”

Anh vừa hỏi xong thì Đường Ngọc Sở nhớ tới chuyện đêm qua, hai tay không khỏi nóng lên, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên.

Cô tức giận liếc anh một cái: “Anh có thể đừng nhắc đến chuyện này được không?”

Lục Triều Dương cười xoa đầu cô, vẻ mặt đầy cưng chiều.

Minh Tiểu Tiểu đi ra phòng bếp, trên mặt vốn tràn đầy tươi cười, nhưng cô ta thấy Lục Triều Dương và Đường Ngọc Sở bốn mắt nhìn nhau ấm áp thì nụ cười dần nhạt đi.

Đáy mắt hiện lên sự u ám, Minh Tiểu Tiểu chậm rãi đi tới.

“Anh Triều Dương, chị dâu.” Cô ta gọi.

Lục Triều Dương và Đường Ngọc Sở nghe thấy tiếng gọi thì đồng thời quay đầu, Lục Triều Dương thấy cô ta thì cũng không lộ ra quá nhiều biểu cảm, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta, hoàn toàn không còn sự dịu dàng khi đối mặt với Đường Ngọc Sở.

Đường Ngọc Sở mỉm cười hỏi: “Đã gói sủi cảo xong rồi sao?”

“Ừm, gói xong rồi.” Minh Tiểu Tiểu cười cười, sau đó ánh mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Triều Dương, sâu trong đáy mắt che giấu sự say mê mà người khác khó có thể phát hiện.

Cô ta cười một tiếng: “Anh Triều Dương, em gói sủi cảo tôm bóc bỏ mà anh thích nhất đấy.”

Trong ánh mắt đầy chờ mong.

“Vậy à?” Lục Triều Dương chau mày, giọng điệu có chút lạnh nhạt nói: “Chuyện này giao cho thím Ngô làm là được, em không cần tự mình làm đâu.”

Nụ cười trên môi Minh Tiểu Tiểu lập tức cứng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, cô ta giấu đi sự mất mát trong mắt, chu miệng nhỏ, không vui bĩu môi nói: “Anh Triều Dương, anh nói vậy cũng thật sự không nể mặt em đúng không? Không phải ai cũng có thể khiến em tự tay gói sủi cảo cho ăn đâu.”

Đường Ngọc Sở nhìn miệng nhỏ của cô ta cong lên đến mức có thể treo chai dầu thì không nhịn được bật cười, giải thích giúp Lục Triều Dương.

“Tiểu Tiểu, anh Triều Dương của em muốn nói em có lòng là được, không cần tự mình làm.”

“Ý của chị dâu ý tứ là... Anh Triều Dương không nỡ để em làm những việc nặng này sao?” Minh Tiểu Tiểu chờ mong nhìn cô.

“... Cứ coi là vậy đi.” Giọng Đường Ngọc Sở có chút do dự.

Thật ra cô cũng không có ý đó, nhưng hiện tại Minh Tiểu Tiểu hoàn toàn hiểu lầm, cô muốn muốn giải thích rõ ràng thì không chừng Tiểu Tiểu càng khổ sở.

Đường Ngọc Sở nhìn khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tiểu lập tức sáng lên thì đáy lòng thở dài.

Được rồi, đâm lao thì phải theo lao.

Cô quay đầu đối diện với ánh mắt sâu xa của Lục Triều Dương.

Hình như anh muốn nói cô không nên nói như vậy.

Nhưng... Chuyện đã đến nước này thì đành như vậy.

Cô cho anh một vẻ mặt bất đắc dĩ.

...

Giờ ăn trưa.

“Anh Triều Dương, anh ăn nhiều một chút.”

Minh Tiểu Tiểu gắp sủi mũi vào đĩa nhỏ trước mặt Lục Triều Dương.

Đường Ngọc Sở nhì vậy thì nhếch lông mày, chỉ cười không nói nhìn Lục Triều Dương.

Người đó cũng ngước mắt nhìn cô.

Cô lập tức lộ ra dáng vẻ đáng thương, dùng đũa chỉ vào mâm không còn mấy miếng sủi cảo.

Lục Triều Dương không thay đổi sắc mặt, sau đó nghe lời gắp sủi cảo Minh Tiểu Tiểu đã gắp cho mình đưa cho Đường Ngọc Sở.

Minh Tiểu Tiểu chú ý tới hành động của anh thì động tác trên tay dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Đường Ngọc Sở, đồng thời cũng thấy được anh Triều Dương gắp sủi cảo của mình gắp cho vào đĩa của Đường Ngọc Sở, đáy mắt hiện lên sự không vui.

Cô ta cực khổ cố ý gói sủi cao tôm bóc vỏ cho anh Triều Dương, hiện tại chia một nửa cho Đường Ngọc Sở nên cảm thấy tấm lòng của mình cũng chia đôi.

Trong lòng rất khó chịu.

Minh Tiểu Tiểu cắn môi, giả bộ bình tĩnh hỏi: “Chị dâu, chị cũng thích ăn tôm bóc vỏ sao?”

Đường Ngọc Sở nhìn cô ta, cười nhạt: “Rất thích.”

Cô nói xong thì gắp sủi cảo bỏ vào miệng, sau đó ánh mắt sáng lên, vẻ mặt kinh ngạc nói với Minh Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, món này rất ngon, không nghĩ tới tay nghề của em tốt như tếh.”

Minh Tiểu Tiểu nhìn cô thật sự ăn sủi cảo thì trong lòng rất khó chịu, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng tươi cười: “Đương nhiên là ngon rồi. Bởi vì anh Triều Dương thích ăn, cho nên em cố ý học đầu bếp trong nhà.”

Triều Dương thích ăn, cho nên cố ý học sao? Đường Ngọc Sở nhướng mày, có lòng như thế, không lẽ còn có ý đồ khác sao?

Đường Ngọc Sở cười cười, giọng điệu sâu xa nói: “Vậy cô đúng là rất tốt với anh Triều Dương của cô.”

Minh Tiểu Tiểu xấu hổ cười: “Ừm, trong các anh thì em thích nhất là anh Triều Dương.”

“Thích nhất?” Đường Ngọc Sở nhếch lông mày, nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi: “Chính là thích đến nỗi muốn gả cho anh ấy sao?”

Cô vừa nói xong thì Lục Triều Dương bật cười, cô thật sự rất để ý sự tồn tại của Tiểu Tiểu.

Minh Tiểu Tiểu nghe vậy thì sợ hãi, không ngừng lắc đầu: “Chị dâu, không phải. Em không có tình cảm nam nữ với anh Triều Dương.”

Đường Ngọc Sở nhìn cô ta thay đổi sắc mặt thì không nhịn được cười: “Cô không cần lo lắng như vậy, tôi chỉ đùa một chút mà thôi.”

Nói đùa? Minh Tiểu Tiểu lập tức thả lỏng cảm xúc lo lắng, cô ta cười khẽ, bất đắc dĩ nhìn Đường Ngọc Sở: “Chị dâu, sau này chị có thể đừng nói đùa như vậy được không.”

Cô ta thật sự lo lắng.

Đường Ngọc Sở cười cười: “Ừ, sau này không nói đùa như vậy nữa.”

Minh Tiểu Tiểu kéo khóe môi, sau đó cúi đầu thầm nhẹ nhàng thở ra, cô ta còn tưởng rằng suy nghĩ của mình đã bị nhìn thấu.

Đường Ngọc Sở như có điều suy nghĩ nhìn Minh Tiểu Tiểu, trong lòng hơi sáng tỏ.