Sủng Vợ Lên Trời

Chương 327




Sự trở về của Minh Tiểu Tiểu khiến đám Lục Thanh Chiêu đều rất vui.

Lục Triều Dương cảm thấy quá ồn, lại sợ Đường Ngọc Sở quá mệt, vì thế hai người rời khỏi trước, để lại cả nhóm tiếp tục chơi đùa.

Đêm đã khuya, sắc đêm đặc quánh như mặc dọc theo hai bên đường mà lan ra, ánh đèn đường chiếu trên con đường tối đen, phóng mắt nhìn ra, trông rất tĩnh lặng.

Đường Ngọc Sở lặng lẽ nhìn con đường bên ngoài cửa kính chắn gió, trong đầu nhớ lại một câu vừa nãy ở trong phòng bao Lăng Nhược Y vô tâm nói ra.

“Tiểu Tiểu, cậu trở về muộn rồi, anh Triều Dương người ta đã kết hôn rồi, cậu hết vai rồi.”

Nếu như Lăng Nhược Y không phải nói đùa, vậy ít nhất lời mà Minh Tiểu Tiểu nói ở Dải Ngân Hà thì tính là gì đây?

Minh Tiểu Tiểu đang nói dối sao? Đang cố tình che giấu tình cảm của cô ta với Triều Dương?

Đường Ngọc Sở suy tư một lát, sau đó quay đầu nhìn Lục Triều Dương đang chuyên tâm lái xe, lông mày nhíu lại: “Tiểu Tiểu thích anh?”

Lục Triều Dương nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Tại sao lại nói như thế?”

Đường Ngọc Sở nhíu mày: “Trực giác của phụ nữ.”

Lục Triều Dương không nhịn được mà mỉm cười: “Vậy trực giác của em sai rồi.”

“Vậy sao?” Đường Ngọc Sở bất giác cảm thấy trực giác của mình sai rồi: “Em cảm giác cô ấy thích anh.”

“Tiểu Tiểu từ nhỏ sống xa nhà, cùng anh với cả Thanh Chiêu có quan hệ cũng coi như thân cận, nhưng vẫn không đến mức thích.”

Lục Triều Dương không cho rằng Minh Tiểu Tiểu sẽ thích mình, giống như bản thân Tiểu Tiểu đã nói, anh lớn hơn cô ta nhiều tuổi như thế, khoảng cách thế hệ chắc chắn là có, chắc chắn anh sẽ không phải mẫu hình cô ta thích.

Đồng thời, cô ta cũng không phải mẫu hình mà anh thích.

Nghe thấy lời của anh, Đường Ngọc Sở trầm mặc hồi lâu, sau đó mới mở miệng hỏi: “Vậy nếu như cô ấy thật sự thích anh, anh sẽ làm thế nào?”

“Cô ấy chỉ là một người em gái.” Lục Triều Dương không chần chừ mà trả lời.

Đường Ngọc Sở mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Mặc kệ Minh Tiểu Tiểu có thích Lục Triều Dương hay không, chỉ cần Lục Triều Dương không thích cô ta thì ok rồi.

Vậy thì tốt? Mày kiếm của Lục Triều Dương hơi nhíu lại, thích thú liếc nhìn cô ta: “Sở Sở, em hôm nay là ghen rồi sao?”

“Không có.” Đường Ngọc Sở mở to mắt, trả lời rất thẳng thắn.

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật. Còn nữa, em làm gì mà phải ghen?”

Lục Triều Dương mỉm cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em hôm nay đã đến Hoàng Đình?”

Đường Ngọc Sở sững người: “Ừm, đã đến, sao thế?”

“Em nhìn thấy rồi?”

“Nhìn thấy gì?” Đường Ngọc Sở mặt mày hoang mang, bộ dạng không hiểu anh đang hỏi cái gì.

Ừm, cô đây là đang giả ngốc.

Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình nhìn thấy anh và Minh Tiểu Tiểu, sau đó trong lòng không thoải mái mà quay đầu bỏ đi.

“Không có gì.” Lục Triều Dương quay đầu mỉm cười với cô: “Sở Sở, bất luận ba anh có sắp xếp đối tượng xem mặt nào cho anh, đó đều chỉ là một bên tình nguyện, em mới là người vợ mà anh muốn.”

Nghe thấy lời tỏ tình của anh, Đường Ngọc Sở không nhịn được mà nhoẻn miệng, đồng thời cũng cảm thấy mình hôm nay ngốc quá rồi, vậy mà không tin anh, thế mà lại cho rằng anh và Minh Tiểu Tiểu có cái gì.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi có hơi phiền muộn về những suy nghĩ linh tinh của mình.

Vì đền bù cho sự không tin tưởng của mình dành cho anh, cô rướn người hôn một cái lên má của anh, ánh mắt lộ ra tia sáng nồng đậm.

“Em yêu anh, Triều Dương.” Em khẽ nói bên tai anh.

Trên đường lớn, có thể thấy rõ chiếc Maybach màu đen đi chệch đường, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi, rất nhanh khối phục bình thường, nhưng tốc độ chiếc xe lại tăng lên.

...

Vừa vào phòng, Đường Ngọc Sở đã bị Lục Triều Dương đè lên cửa, môi lưỡi đá đạo chặn tiếng hô của cô, chiếc lưỡi mang theo hơi thở cuồng dã chui vào trong miệng của cô, điên cuồng càn quét mọi ngóc ngách.

Thế công của anh quá mãnh liệt, Đường Ngọc Sở căn bản không có sức phản kháng, chỉ có thể túm chặt áo trước ngực của anh, ngửa đầu thừa nhận thế công của anh.

Dần dần, nụ hôn của anh trở nên dịu dàng, nhưng không khí của trong phong vẫn nóng bỏng như thế.

Anh không tiếp tục quấn lấy môi của cô, dần dần hướng xuống, môi lưỡi bá đạo hôn qua chiếc cằm ưu nhã của cô, đến bên vành tai của cô.

Môi dán vào vành tai của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên.

“Sở Sở, anh yêu em.”

Trái tim giống như bị dòng điện chạy qua, tê dại, ngay cả ngón tay cũng hơi tê dại.

Lục Triều Dương ôm eo của cô lên, vững vàng đi về phía giường lớn ở chính giữa phòng.

Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, mái tóc đen tùy tiện xõa tung trên chiếc gối màu trắng, càng làm nổi bật gương mặt tinh tế mê người của cô.

Bởi vì động tình, đồng tử của cô lấp lánh động lòng người, hấp dẫn người ta trầm mê.

Anh khó lòng chờ đợi đè cô chui vào chiếc chăn mềm mại, môi lần nữa dán vào nhau.

Đêm khuya, tình nồng.

...

Một chỗ khác của thành phố này, đêm khuya vẫn đang cuồng hoan.

Ứng Tiêu Tiêu ngồi trong góc phòng bao, một người nhâm nhi ly rượu, ánh mắt dừng trên chiếc TV treo tường.

Trên TV đang phát một ca khúc nhạc Âu Mỹ, âm điệu của MV có hơi u ám đè nén, nữ ca sĩ trang điểm với tông màu tối, mặc dù tiết tấu rất nhanh nhưng chất giọng trầm khàn của nữ ca sĩ lại toát ra cảm giác nặng nề, khiến người ta rất không thoải mái.

Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay, sau đó cầm chai rượu trên bàn muốn rót tiếp.

Lúc này, một bàn tay đưa ra ấn tay cô lại, cô quay đầu, nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự lo lắng.

Không phải người trong lòng cô nghĩ đến.

Sở Ngạn Lâm đều luôn chú ý đến Ứng Tiêu Tiêu, lần đầu tiên gặp mặt, cô mặc một chiếc váy đỏ, nhan sắc mỹ miều khiến người ta không thể rời mắt.

Anh ta đã ghi nhớ cô.

Đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau, cô cô bây giờ khác với sự nhiệt tình hoạt bát của lần đầu tiên, một mình lẳng lặng ngồi trong góc uống rượu, ánh mắt quá mức bình tĩnh thấp thoáng lộ ra một tia ưu thương.

Mà bây giờ, anh ta nhìn thấy trong mắt của cô vụt qua tia thất vọng, anh ta nhếch môi, biết rõ còn cố hỏi: “Tưởng tôi là Thanh Chiêu?”

Bị người khác nhìn thấu tâm tư, Ứng Tiêu Tiêu lạnh lùng liếc nhìn anh ta, sau đó quay mặt đi không nhìn anh ta nữa.

Sở Ngạn Lâm không để tâm, anh ta sau khi để rượu ra vị trí tương đối xa xong, sau đó mỉm cười nói cô: “Mượn rượu giải sầu chỉ càng thêm sầu.”

Ứng Tiêu Tiêu không để tâm đến anh ta.

Sở Ngạn Lâm không để tâm mà mỉm cười, sau đó ngước mắt nhìn sang Lục Thanh Chiêu cùng những người khác quậy thành một đoàn, đáy mắt xuất hiện một tia không rõ.

Một lúc sau, anh ta thu ánh mắt dừng trên người của Ứng Tiêu Tiêu lại, mở miệng hỏi: “Cô và Thanh Chiêu thật sự đang qua lại sao?”

Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi: “Anh đây là có ý gì?”

Sở Ngạn Lâm cười: “Đừng tức giận, tôi chỉ là cảm thấy không có bạn trai nào lại vứt bạn gái ở một bên, bản thân cùng người khác đi quẩy.”

Nghe vậy, Ứng Tiêu Tiêu nhìn thấy Lục Thanh Chiêu cười rất vui vẻ, ánh mắt hơi lóe lên: “Tôi và các anh không thân.”

“Không thân?” Sở Ngạn Lâm ngạc nhiên nhướn mày: “Qua lần gặp mặt lần trước, tôi nghĩ chúng ta chắc sẽ thân chứ. Hơn nữa lần trước cô cùng chúng tôi chơi cũng rất vui.”

“Đó là lần trước.”

Lần trước không có Minh Tiểu Tiểu và Lăng Nhược Y, cô đương nhiên có thể không kiêng kỵ gì mà quẩy.

Nhưng lần này...

Cô nhếch môi, sau đó hỏi: “Vậy anh thì sao? Sao không chơi cùng bọn họ?”

Ý cười bên môi lộ ra thâm ý, Sở Ngạn Lâm khẽ nói: “Bởi vì tôi không nhẫn tâm nhìn thấy cô một mình chờ đợi.”