Sủng Vợ Lên Trời

Chương 310




Ánh đèn đường ở bên ngoài chiếu vào trong xe, chiếu sáng một góc mờ ảo, trong không gian xe rộng rãi một mảnh tĩnh mịch, Đường Ngọc Sở cúi đầu đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình.

Ngôn Húc cũng không làm phiền cô, im lặng nhìn cô, bởi vì biết cô không nhìn thấy, anh ta tùy để tình cảm tràn ngập trong đôi mắt của mình.

Cho dù là tia sáng mờ ảo, dung mạo xinh đẹp của cô vẫn in sâu vào trong mắt của anh ta.

Anh ta không nỡ di chuyển tầm mắt, thậm chí hi vọng thời gian dừng ở thời khắc này.

Như vậy thì anh ta cũng có thể luôn luôn nhìn cô, mà cô cũng luôn ở bên cạnh mình.

Nếu như đối tượng xem mắt do ba của Triều Dương sắp xếp đã đến thành phố Bắc Ninh, vậy thì những ngày tiếp theo cô với Triều Dương có lẽ cũng không thể yên bình được.

Đường Ngọc Sở có chút bực bội vò đầu bứt tóc, đột nhiên tay dừng lại, lông mày nhíu lại, Lục Thần Đông sẽ không phải bởi vì chuyện này mà đến tìm Triều Dương đó chứ?

Nói cách khác, Triều Dương đã biết chuyện này rồi, nhưng mà không nói cho cô biết.

Là sợ cô suy nghĩ nhiều lo lắng ư?

Đường Ngọc Sở khẽ cắn môi, nắm tay chậm rãi buông lỏng ra.

Dựa vào tính cách của Triều Dương, giấu diếm cô chắc có lẽ là sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều.

Nhưng mà...

Cô hít một hơi thật sâu, người cũng đã đến rồi, có suy nghĩ nhiều thì cũng vô dụng thôi, cô tin là Triều Dương sẽ giải quyết tốt.

Thuận theo tự nhiên đi.

Sau đó cô quay đầu lại, vốn dĩ muốn nói cảm ơn Ngôn Húc vì đã nói những chuyện này cho cô biết, không ngờ lại chạm phải đôi mắt đen tràn đầy thâm tình của anh ta.

Cô sửng sờ, lập tức rời mắt sang chỗ khác rồi cười nói: “Ngôn Húc, cảm ơn anh đã đặc biệt nói những chuyện này cho tôi biết.”

Nhìn phản ứng của cô cũng không bởi vì chuyện này mà lộ ra biểu cảm xấu hổ hoặc là không biết làm sao.

Trong mắt của Ngôn Húc nhanh chóng xét qua một tia thất vọng, anh ta hơi mỉm cười một cái: “Không cần phải cảm ơn tôi đâu, chẳng qua là tôi cảm thấy em cần phải biết chuyện này, bởi vì...”

Anh ta hơi dừng lại, đôi mắt đen tràn đầy thâm tình nhìn cô: “Tôi không muốn em phải chịu đựng một chút tổn thương nào.”

Nhớ đến lời tỏ tình của anh ta ở bệnh viện vào thời gian trước, cộng thêm bây giờ anh ta nói câu này, Đường Ngọc Sở cảm thấy rất bối rối.

Tình cảm của anh ta được bộc lộ rõ ràng như vậy, nhưng mà cô lại bất lực.

Chỉ có thể...

“Cảm ơn anh Ngôn Húc.”

Một câu nói cảm ơn cũng đủ để thấy rõ hết tất cả.

Ngôn Húc nhẹ giọng cười một tiếng, che giấu chua xót trong mắt, anh ta đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô, dịu dàng nói: “Giữa chúng ta không cần phải khách khí như vậy đâu, tôi không thích.”

“Không thích à?” Đường Ngọc Sở nghiêng đầu qua nhìn anh ta, đuôi lông mày nhướng lên, con ngươi của cô càng trở nên lấp lánh trong không gian xe mờ ảo.

Anh ta nghiêm túc nhẹ gật đầu: “Ừ, không thích.”

Anh ta không thích cô khách khí, bởi vì như vậy cảm giác giữa bọn họ quá mức lạnh nhạt và xa lạ.

Đường Ngọc Sở tinh nghịch nhướng nhướng lông mày: “Vậy sau này tôi sẽ mặt dày một chút, không nói lời cảm ơn với anh nữa.”

Ngôn Húc ấm áp nở nụ cười: “Tôi thích em mặt dày.”

Nói xong, anh ta dịu dàng sờ đầu của cô, trong đáy mắt của anh ta tràn đầy nhu tình, mà cô lại mỉm cười tươi tắn nghiêng đầu qua nhìn anh ta.

Tất cả ở trong mắt của Ngôn Húc mà nói đều tốt đẹp như vậy, hi vọng thời gian dừng tại đây biết bao nhiêu.

Nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời, người cuối cùng cũng phải rời khỏi.

Đường Ngọc Sở nhận được cuộc gọi của Từ Sinh, nói là bản thảo tin tức đã được viết xong rồi, chờ cô xem qua.

Đây chính là chuyện lớn, nếu như cô xác nhận có thể, vậy thì có thể trực tiếp đăng tin lên.

Cho nên việc này không thể chậm trễ được.

“Ngôn Húc, sau này có cơ hội thì chúng ta trò chuyện tiếp.”

Đường Ngọc Sở khẽ gật đầu với Ngôn Húc, sau đó quay người mở cửa xe ra.

“Ngọc Sở.” Ngôn Húc bắt lấy tay của cô.

“Hả?” Đường Ngọc Sở quay đầu lại thắc mắc nhìn anh ta.

Chỉ nhìn thấy anh ta mỉm cười: “Hẹn gặp lại.”

Đường Ngọc Sở nở một nụ cười: “Hẹn gặp lại.”

Mở cửa bước xuống xe, khoát khoát tay với người ngồi ở bên trong xe, Đường Ngọc Sở quay người lại, cũng không thèm quay đầu mà chạy vào trong tòa nhà.

Ngôn Húc hạ một nửa cửa sổ xe xuống nhìn bóng dáng của cô dần dần đi xa, vẻ mặt có chút buồn vô cớ.

Tài xế và trợ lý thấy Đường Ngọc Sở đi rồi, lập tức ngồi lên xe.

Trợ lý quay đầu lại nhìn sếp nhà mình, nhìn thấy thần sắc thất vọng mất mát của anh ta, không khỏi thở dài. Vóc dáng của sếp đẹp trai như vậy, muốn phụ nữ như thế nào thì không có chứ, nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ dính đến cô Đường, hơn nữa còn là yêu thầm.

Nếu như cái này bị người khác biết được, chắc chắn không có người nào tin được sếp lại bị khốn đốn bởi tình yêu.

Trợ lý im lặng thở dài một hơi, sau đó mở miệng hỏi: “Anh Ngôn, chúng ta trực tiếp trở về khách sạn à?”

“Ừ.” Ngôn Húc lạnh nhạt trả lời.

Đèn xe sáng lên, tiếng động cơ vang lên, chiếc suv chậm rãi lái xe rời đi, người ở bên trong xe cũng không có ai chú ý đến đằng sau xe có một chiếc xe đang theo sát bọn họ.

...

Trở lại công ty, Đường Ngọc Sở như ngựa không ngừng vó mà chỉnh sửa nội dung tin tức, cũng chọn ra những bức ảnh phù hợp.

Tất cả đều đã sẵn sàng, Đường Ngọc Sở nhìn thời gian ở góc phải của máy tính, cách tám giờ sáng vẫn còn sáu tiếng đồng hồ nữa.

Cô quay đầu nhìn bọn người Từ Sinh một chút, bọn họ đều ngáp ngắn ngáp dài, trông có vẻ cực kỳ mệt mỏi.

Cô nhịn không được mà cũng ngáp một cái, sau đó đứng dậy, cất giọng nói: “Mọi người đều trở về hết đi, tin tức để tôi đăng lên cho.”

Từ Sinh vuốt vuốt mí mắt sắp khép lại, lắc đầu từ chối nói: “Không cần đâu, em không muốn, để em chờ đến lúc tin tức được đăng lên rồi về.”

“Tôi cũng vậy, dù sao muộn như vậy rồi, trở về cũng không tiện.”

“Tôi cũng thế, đợi trời sáng rồi chúng tôi về luôn.”

“Mọi người không về thì tôi cũng không về.”

Nhìn thấy bọn họ lần lượt phụ họa với lời nói của Từ Sinh, nhìn thấy bọn họ rõ ràng đều rất mệt mỏi, nhưng mà vẫn muốn chống chọi đợi đến lúc cô đăng tin lên rồi thì mới rời khỏi.

Trong lòng của Đường Ngọc Sở rất cảm động, cô mấp máy môi, sau đó vừa nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ thỏa mãn ý nguyện của mọi người, đều ở lại đây giúp tôi hết đi. Nhưng mà... mọi người có thể tìm một nơi thoải mái dễ chịu ở trong phòng làm việc mà nằm xuống nghỉ ngơi.”

Nói ra lời này, bọn người Từ Sinh hoan hô một tiếng, sau đó đồng loạt tìm những nơi có thể nghỉ ngơi ở trong phòng làm việc.

Đường Ngọc Sở nhìn bọn họ, ý cười nơi khóe môi không hề giảm sút tí nào.

Sau đó cô lại ngồi trở lại ghế một lần nữa, ánh mắt rơi vào màn hình máy vi tính nhìn bản thảo tin tức đã được chuẩn bị tốt, cô hít một hơi thật sâu, sau đó đóng nó lại, rồi lại tắt màn hình máy vi tính.

Cô nằm úp sấp ở trên bàn, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái, sau đó nhắm mắt lại.

Cô cũng rất mệt mỏi.

Tám giờ sáng, tin tức được đăng lên đúng giờ, trong lúc nhất thời trên trang web lớn của các tạp chí lớn đều là tin tức có liên quan tới bữa tiệc từ thiện vào tối ngày hôm qua của công ty giải trí Hoàng Đình.

Nhận được nhiều bình luận trái chiều của cư dân mạng, nhưng mà những lời khen ngợi nhiều hơn là những lời chỉ trích.

Bởi vì ngày hôm qua là thứ bảy, nhóm phóng viên của Đường Ngọc Sở đều tăng ca, cho nên cô cố ý xin Lina nghỉ phép để bọn họ nghỉ ngơi được một ngày, thứ ba lại đến đi làm.

Vừa nghe tới cái này, Từ Sinh kích động kêu to lên: “Chị Ngọc Sở, chị thật là tốt quá đi thôi!”

Đường Ngọc Sở mỉm cười: “Cảm thấy tôi tốt thì sau này phải làm việc cho tốt đó, ít lướt Facebook đi.”

Thốt ra lời này, những người ở chỗ này đều cười thành tiếng. Từ Sinh ngượng ngùng le lưỡi, nhỏ giống lẩm bẩm: “Cái này chị Ngọc Sở cũng biết nữa.”

Đường Ngọc Sở cười liếc nhìn Từ Sinh một chút, sau đó nói: “Mọi người về nhà đi, mọi người vất vả rồi.”

“Không cực khổ.” Bọn người Từ Sinh đồng loạt trả lời.

Nụ cười ở trên mặt của Đường Ngọc Sở càng sâu hơn, thật là một nhóm người đáng yêu mà.

Sau khi nhìn bọn họ rời đi, lúc này Đường Ngọc Sở mới lót cót đi sau.

Đóng cửa lại, phòng làm việc của bộ phận truyền thông lại yên tĩnh.