Sủng Vợ Lên Trời

Chương 300




Đúng thật là oan gia đường hẹp.

Đường Ngọc Sở khẽ nhướng mày, quay đầu nhìn Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu: “Coi như bọn họ không tồn tại, chúng ta cứ chọn đồ của chúng ta đi."

Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu hiểu rõ, bọn họ căn bản không cần lãng phí thời gian để ý tới loại người như vậy.

Cho nên bọn họ đều không nhìn nữa, tiếp tục chọn lễ phục.

Thấy các cô đều không nhìn mình, trong lòng Dương Thiên Thiên không thoải mái.

Được lắm, bọn họ muốn coi như cô ta không tồn tại đúng không? Vậy cô ta làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy chứ?

Dương Thiên Thiên hít sâu một hơi, vênh váo hống hách đi tới bên cạnh các cô, thò đầu nhìn lễ phục mà các cô đang xem, cười lạnh tiếng: “Ôi, đây là ai vậy? Đây không phải là con gái của kẻ phạm tội tham ô à? Cô muốn lấy tiền ba mẹ cô tham ô để mua lễ phục đắt như vậy sao? Thật mệt cho cô còn mặt mũi như vậy! Cô không thấy xấu hổ sao!"

Giọng điệu châm chọc của Dương Thiên Thiên vừa nói ra, một tiếng “bốp” vang lên trong phòng trưng bày.

Tiếng rất vang dội, rất lớn.

Chỉ thấy Tống An Kỳ tức giận đến mức cả người run rẩy, phẫn nộ quát cô ta: "Không cho phép cô nhắc tới ba mẹ tôi!"

Tất cả những điều này xảy ra quá nhanh.

Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu đều hơi sốc. Ban đầu, khi các cô nghe những lời sỉ nhục của Dương Thiên Thiên mới định nổi giận thì An Kỳ đã giơ tay tát vào cái miệng tiện của Dương Thiên Thiên một tát.

"Tống An Kỳ, cô tự nhiên lại đánh tôi!" Dương Thiên Thiên che mặt bị đau, trợn trừng mắt nhìn Tống An Kỳ, vẻ căm hận trong mắt kia giống như muốn xé nát An Kỳ ra vậy.

Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu thấy thế, vội vàng bảo vệ An Kỳ ở sau lưng, giống như hai vị thần giữ cửa đứng ở trước mặt Dương Thiên Thiên.

Hàn Minh Nhân cũng đi tới. Anh ta đỡ Dương Thiên Thiên, ân cần hỏi han: "Thiên Thiên, em có sao không?"

Vừa thấy anh ta, Dương Thiên Thiên lập tức gào khóc: “Minh Nhân, anh phải đòi lại công bằng cho em. Tống An Kỳ tự nhiên đánh em."

Cô ta thả tay ra, lộ ra gương mặt đã sưng đỏ, từng giọt nước mắt lớn nhỏ lăn xuống: “Em đau quá, Minh Nhân."

Hàn Minh Nhân quay đầu nhìn Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn Tống An Kỳ đứng phía sau các cô, sắc mặt thâm trầm: “Tống An Kỳ, Thiên Thiên nói cô vài câu thì thế nào? Có đến mức cô phải ra tay không? Cô xem cô đánh cô ấy thành thế nào rồi?"

Tống An Kỳ nghe anh ta nói, thấy vẻ mặt anh ta muốn đứng ra vì Dương Thiên Thiên lại chẳng khác nào nuốt phải một con ruồi, quá buồn nôn!

Ứng Tiêu Tiêu lại tức giận trước, cao giọng hét lên với Hàn Minh Nhân: "Hàn Minh Nhân, anh còn chút mặt mũi nào không vậy? Vừa rồi Dương Thiên Thiên nói là tiếng người sao? An Kỳ đánh cô ta thì sao? Tôi còn muốn đánh cô ta thành đầu heo đấy!"

Cô ấy la lên rồi giơ tay như muốn đánh Dương Thiên Thiên, người kia vội vàng trốn ra sau lưng Hàn Minh Nhân, sợ bị đánh.

"Ứng Tiêu Tiêu, đừng tưởng ba cô là bí thư thành ủy thì có thể coi trời bằng vung!" Hàn Minh Nhân lạnh lùng trừng mắt với cô ấy, châm chọc nói.

Cơn giận đột nhiên dâng lên trong lòng, Ứng Tiêu Tiêu cười ngược: “Hàn Minh Nhân, tôi coi trời bằng vung đấy, hôm nay tôi muốn sẽ dạy cho tên Trần Thế Mỹ nịnh hót nhà anh một trận tử tế mới được!"

Cô ấy đúng là muốn đánh Hàn Minh Nhân. Lúc này, Đường Ngọc Sở vội vàng giữ cô ấy lại, khẽ mắng: "Tiêu Tiêu, chú ý ảnh hưởng."

Ứng Tiêu Tiêu nghe vậy nhìn ra xung quanh, phát hiện những người khách khác đều nhìn về bên này, điển hình là quần chúng ăn dưa.

Nghĩ đến chức vụ của ba, Ứng Tiêu Tiêu chỉ có thể cố nén giận, liếc xéo Hàn Minh Nhân một cách hung dữ rồi không cam lòng rút tay lại.

Đường Ngọc Sở thở phào nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Minh Nhân, nhếch môi cười giễu cợt: “Hàn Minh Nhân, tôi chưa bao giờ biết có người vì quyền thế, vì phú quý mà tự nhiên có thể vô sỉ như vậy."

Mặt Hàn Minh Nhân càng đen hơn, nhìn chằm chằm vào cô.

"Ban đầu chúng tôi đã định giả vờ không thấy được các người, mọi người có thể bình an vô sự. Chính là cô ta..." Đường Ngọc Sở chỉ vào Dương Thiên Thiên phía sau anh ta, lạnh cười: “Muốn càng bị coi thường hơn nên mới xán tới gần, nói những lời sỉ nhục ba mẹ của An Kỳ như vậy. Là một con người thì ai cũng sẽ phải tức giận thôi."

Cô nói đến đây lại không nhịn được cười lạnh, ánh mắt nhìn bọn họ càng lạnh lẽo hơn: “Cũng phải, tôi quên mất các người không phải là người, làm sao có thể hiểu được cảm giận của con người như chúng tôi chứ?"

"Đường Ngọc Sở!" Dương Thiên Thiên không nhịn được nữa xông lên, giơ tay muốn đánh cô.

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, Tống An Kỳ cũng lao tới, đẩy Dương Thiên Thiên ra.

Dương Thiên Thiên không ngờ cô ấy sẽ lao tới, do không đề phòng nên dưới chân mất thăng bằng, ngã về phía sau kèm theo tiếng hét chói tai.

Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến tất cả mọi người hơi sửng sốt, chờ tới lúc có phản ứng, Hàn Minh Nhân giơ tay ra chộp lấy nhưng không kịp nữa.

Dương Thiên Thiên ngã mạnh xuống đất.

"Thiên Thiên!" Hàn Minh Nhân kinh ngạc kêu lên thành tiếng, vội vàng đi tới.

Đường Ngọc Sở thấy dưới váy của Dương Thiên Thiên có máu chậm rãi chảy ra, màu đỏ chói mắt này làm con ngươi của cô giãn ra, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Mà Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu cũng thấy, vẻ mặt người trước tái nhợt, trừng mắt nhìn Dương Thiên Thiên ngã trên mặt đất với vẻ khó tin.

Không ngờ Dương Thiên Thiên đang có thai. Mà cô ấy tự nhiên lại đẩy cô ta, đẩy cô ta...

Tống An Kỳ không biết sợ là gì lại khẽ run lên.

Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu nhìn nhau, lần lượt nắm tay của cô ấy, lặng lẽ tiếp sức cho cô ấy.

"Minh Nhân... em, bụng em, đau quá..."

Giọng Dương Thiên Thiên đứt quãng, cũng không thể nói hết, gương mặt vốn đầy khí thế ép người không ngờ đã cắt không còn một giọt máu, thậm chí hơi vặn vẹo, nhìn qua vô cùng đau đớn.

"Bụng..." Hàn Minh Nhân ngước mắt nhìn về phía bụng của cô ta, ánh mắt lại liếc nhìn máu đỏ dưới thân của cô ta rồi đột nhiên trợn tròn mắt, sắc đỏ trên mặt mau chóng rút đi.

Anh ta luống cuống tay chân ôm lấy Dương Thiên Thiên, lúc rời đi còn quay đầu trừng mắt nhìn Tống An Kỳ với vẻ oán hận: “Tống An Kỳ, nếu đứa trẻ có vấn đề gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

Nghe anh ta nói vậy, Tống An Kỳ bỗng nhiên run lên, tầm mắt nhìn xuống nơi Dương Thiên Thiên ngã xuống, nơi đó có một mảng đỏ rất bắt mắt.

Lại giống như đang nói cho cô ấy mình vừa làm gì. Có lẽ cô ấy đã giết chết một đứa trẻ còn chưa kịp ra đời.

Chỉ một thoáng, hổ thẹn và sợ hãi giống như tảng đá lớn đè nặng lên ngực của cô ấy, làm cho cô ấy không thở nổi.

Đường Ngọc Sở cảm giác được tâm trạng của cô, nói khẽ: "An Kỳ, đừng sợ, đứa trẻ kia sẽ không có chuyện gì đâu."

"Thật ra đứa trẻ không còn cũng là một bài học cho Dương Thiên Thiên. An Kỳ, cô không cần có gánh nặng tâm lý đâu." Ứng Tiêu Tiêu nói với giọng điệu chẳng hề để ý.

"Tiêu Tiêu!" Đường Ngọc Sở cúi đầu kêu lên, trừng mắt nhìn Ứng Tiêu Tiêu hơi tức giận.

Người sau bĩu môi, lầu bầu: “Lẽ nào em nói sai sao? Người đó gặp báo ứng như vậy không phải là đúng lúc sao?"

Nhưng thấy vẻ lo lắng và sợ sệt của An Kỳ, Ứng Tiêu Tiêu đành miễn cưỡng an ủi: "An Kỳ, con khốn... A, không đúng, là Dương Thiên Thiên, con của cô ta sẽ không yếu ớt, kém cỏi đâu. Cô đừng lo lắng nhiều như vậy làm gì."

Tống An Kỳ nhìn chằm chằm vào vết máu trên mặt đất, không nói gì.

Đường Ngọc Sở thở dài, nhìn đám quần chúng ăn dưa. Bọn họ vừa tiếp xúc với tầm mắt của cô thì đều nhìn sang chỗ khác.

Mà nhân viên của Studio nhanh chóng đi tới lau dọn vết máu. Đường Ngọc Sở liên tục nói xin lỗi. Dù sao để xảy ra chuyện như vậy ở studio của người ta cũng thật sự có ảnh hưởng không tốt.

Thật may là thái độ của đối phương còn rất nhã nhặn, cũng không nói nhiều, chỉ nói một câu "Không sao" là thôi.

Mà xảy ra chuyện này, các cô cũng không có tâm trạng đâu để tiếp tục chọn lễ phục nữa, lại vội vàng rời khỏi đó.