Sủng Vợ Lên Trời

Chương 276




Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự kiến, Đường Ngọc Sở vẫn duy trì thực lực vốn có, ngồi thẳng người trên bảo tọa dành cho người chiến thắng.

“Thế nào? Đã phục chưa?” Đường Ngọc Sở nâng nhẹ cằm, nhìn Lục Thanh Chiêu đầy đắc ý.

Lục Thanh Chiêu nhìn xúc xắc trong tay của mình, vẻ mặt khó có thể tin nói: “Cái này cũng quá ác rồi, tại sao lần nào cũng thua vậy?”

Sau mấy ván chơi, anh ta đều thua, so với người khác còn đáng thương hơn, không thể thắng nổi một ván.

Lăng Cẩm thở dài, đặt cánh tay lên vai hắn, vỗ nhẹ nói: “Anh tư, anh hãy nén bi thương.”

Nói xong, anh ta cùng Thẩm Thanh Thu còn có Sở Ngạn Lâm ba người ánh mắt nhìn nhau, cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.

Vốn nghĩ rằng bọn họ đã đủ thảm rồi, thua nhiều thắng ít, ai ngờ còn có đệm, thật đúng là may mắn giữa bất hạnh!

“Thanh Chiêu, chấp nhận chịu thua: “Đi đi.” Đường Ngọc Sở thấy anh ta vẫn chìm đắm trong nỗi chán trường của kẻ thua cuộc, bèn mở miệng thúc giục.

Lục Thanh Chiêu ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt đầy bi thương, không nói lời nào. Anh ta cầm lấy bình rượu trên bàn, mở nắp ngửa cổ lên uống một ngụm lớn.

Sau đó giơ tay lên mạnh dạn lau miệng, tầm mắt lần lượt liếc về phía bọn Lăng Cẩm, đem sự vui sướng của bọn họ khi chứng kiến người gặp họa thu hết vào trong mắt, anh ta híp mắt lại: “Các anh rồi cũng sẽ có ngày như thế này thôi.”

Nói xong, đứng dậy quay người đi ra khỏi cửa.

Lăng Cẩm chạy nhanh đuổi theo, loại trò hay như vậy anh ta làm sao có thể bỏ qua được?

Mà Thanh Thu và Sở Ngạn Lâm dẫu sao tuổi tác cũng lớn hơn một chút, cũng không có ý định đuổi theo xem, dù sao tiểu tử Lăng Cẩm lúc quay lại, khẳng định sẽ ồn ào không ngừng, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ biết tình hình như thế nào rồi.

“Em dâu, xúc xắc này của cô có thể chơi cùng với Triều Dương mà.” Thanh Thu vừa cười vừa nói.

“Phải không?” Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn Lục Triều Dương: “Triều Dương, anh rất lợi hại sao?”

Lục Triều Dương thản nhiên cười nói: “So với vợ, vẫn kém một chút.”

“Khiêm tốn rồi. tôi và em dâu cũng không so cao thấp, mấy người chúng tôi đều không thắng được cô ấy.”

Nói tới đây, Sở Ngạn Lâm nhịn không được than vãn một tiếng: “Sau này tuyệt đối sẽ không cùng hai vợ chồng các người chơi xúc xắc nữa, bằng không chúng tôi sẽ thua ngay cả đến nội y cũng đều không còn.”

Lời này cũng quá khoa trương rồi?

Đường Ngọc Sở nhếch miệng, sau đó chuyển chủ đều mà không để lại vết tích: “Triều Dương, có muốn chúng ta cùng chơi một ván không?”

Đôi lông mày kiếm của Lục Triều Dương hơi nhướng lên: “Được thôi, cùng chơi đi.”

Vừa rồi còn luôn yên tĩnh xem cô và mấy người Thanh Chiêu tung xúc xắc, xem cô chơi vui vẻ như vậy, còn tưởng rằng cô đã quên mình rồi?

Tuy rằng trong lòng cũng có phần muốn thử, nhưng xem cô cười vui vẻ đơn thuần như vậy, trong lòng lại cảm thấy mãn nguyện.

Còn có gì quan trọng hơn sự vui vẻ của cô đây?

Đường Ngọc Sở cầm xúc xắc đặt trước mặt của anh: “Bắt đầu đi.”

Lục Triều Dương mắt nhìn xúc xắc, sau đó ánh mắt sau thẳm dừng ở trên người cô, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Người thắng cuộc có được lợi ích gì không?”

Lợi ích?! Dĩ nhiên là anh cũng muốn chơi có lợi ích một chút!

“Đúng vậy, em dâu, lần này chơi người thắng cuộc có lợi ích gì?” Trong mắt Sở Ngạn Lâm gợi lên ánh sáng mờ ám.

Đường Ngọc Sở cau mày suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Triều Dương, nếu như anh thắng, muốn lợi ích gì tùy anh đặt ra, đương nhiên muốn như thế cũng phải có đủ khả năng để thắng em, còn nếu như em thắng, đến lúc đó rồi nói.”

“Yên tâm, nhất định là em có thể.”

Một nụ cười đầy ẩn ý hiện trên miệng của Lục Triều Dương, sau đó cầm xúc xắc lên bắt đầu lắc.

Đường Ngọc Sở sau khi quan sát, lắc vài cái, đập cốc xúc xắc thật mạnh lên bàn trà.

Cô mở to mắt nhìn vào chiếc cốc xúc xắc được đè bởi tay anh, trong đầu cực nhanh chuyển lại, suy nghĩ lát sau sẽ kêu điểm như thế nào.

Thẩm Thanh Thu nhìn hai người bọn họ: “Hai người ai chọn trước?”

“Ưu tiên phụ nữ.” Lục Triều Dương thản nhiên nói một câu.

“Ba viên hai.” Đường Ngọc Sở gọi trước.

“Bốn viên hai.” Lục Triều Dương rất bình tĩnh, ánh mắt sau thẳm từ đầu đến cuối đều ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, làm cho người ta có loại cảm giác nắm chắc phần thắng.

“Năm viên năm.” Trước cái nhìn chăm chú của anh không biết tại sao, trái tim cô hơi bối rối, suy nghĩ cũng theo đó mà hoảng loạn, không có một chút manh mối, sau đó vì vậy mà gọi ra theo cảm giác.

“Mở!” Xúc xắc từng viên rơi xuống leng keng, Lục Triều Dương cầm lấy nắp cốc xúc xắc, điểm của năm viên xúc xắc được nhìn thấy rõ ràng.

“Thuận tử!” Thẩm Thanh Thu nhướng mi mắt, sau đó thuận tay mở giúp cốc xúc xắc của Đường Ngọc Sở.

Ba viên hai, một viên năm một viên sáu

Thua rồi.

“Lại một lần nữa.” Đường Ngọc Sở cầm cốc xúc xắc lên trước.

Thẩm Thanh Thu và Sở Ngạn Lâm nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười đầy ẩn ý.

Lần này em dâu sợ rằng sẽ thua thảm rồi.

Bên kia Đường Ngọc Sở không chịu thua Lục Triều Dương cầm ly xúc xắc lắc, mà bên này Lục Thanh Chiêu bước ra khỏi ghế ngồi, đứng ở cửa, nhìn trái nhìn phải, nhìn xem nơi nào sẽ có cô gái xuất hiện, như vậy chính mình có thể sớm xong việc.

Lăng Cẩm khoát tay lên vai anh ta, học theo anh ta nhìn ngó xung quanh, cười nhạo nói: “Thế nào? Anh tư anh muốn ôm cây đợi thỏ sao?”

“Bằng không thì sao? Chạy đến cửa nhà người ta sao?” Lục Thanh Chiêu tức giận trừng mắt.

Lăng Cẩm nhíu mày: “Thực ra thì, nói chung kiểu chỗ ngồi cao cấp riêng tư này rất tuyệt, có rất ít người qua lại.”

“Không cần cậu lắm lời.”

Không có lòng tốt! Không phải không biết anh ta là đến xem trò hay.

Lục Thanh Chiêu hất tay anh ta xuống, đi về phía trước dọc theo hành lang dài.

Lăng Cẩm chạy nhanh đuổi theo: “Anh tư, anh muốn đi đâu thế?”

Nếu như chỗ ngồi không có người cô gái nào đến, vậy xuống quán ba lầu dưới đi.

Dù sao gặp được cô gái đầu tiên, tỏ tình với cô ấy, như vậy coi như đã xong việc.

Lục Thanh Chiêu một tay vịn lan can cầu thang một tay đút trong túi quần chậm rãi đi xuống dưới.

Tầm mắt của anh ta luôn hướng xuống sàn nhảy phía dưới, nơi cơ thể nam nữ uốn éo theo tiếng nhạc, lông mày nhíu lại, nếu anh ta không nhìn lầm, đôi nam nữ ở giữa sàn nhảy mặc cô gái mặc chiếc váy màu đỏ rực, hình như là “Bạn gái” mới của anh ta.

Tuy rằng chỉ là giả, nhưng trên danh nghĩa vẫn là bạn gái.

Đáy lòng hiện lên một cảm giác khó tả, thấy có người đàn ông thừa cơ hội đến tiếp cận cô muốn sờ mó vào thân thể cô, một ngọn lửa vô cớ lập tức bùng lên.

Vốn dĩ đang bước đi thật chậm giờ lại bước thật nhanh, anh ta bước vài bước đã xuống lới lầu, sau đó bước nhanh về phía màu đỏ rực đặc biệt giữa sàn nhảy.

Lăng Cẩm đi theo phía sau anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy áp xuất không khí xung quanh anh tứ nhà anh ta đột nhiên giảm xuống.

Đây thậy giống như là ......nổi giận rồi.

Ứng Tiêu Tiêu theo âm nhạc tùy ý uốn éo cơ thể, chiếc váy bó sát và khoét hông màu đỏ rực ôm sát cơ thể làm lộ vóc dáng tuyệt đẹp của cô,dưới làn váy đôi chân thon dài cân đối dưới ánh đèn khiến người ta không thể rời mắt.

Một mái tóc xoăn dài tùy ý, che khuất nửa bên mặt của cô, các đường nét trên khuôn mặt đẹp đẽ ẩn ẩn hiện hiện, càng hấp dẫn người khác.

Xung quanh có mấy người đàn ông vô tình hoặc cố ý tiếp cận cô, ý đồ muốn chạm vào cô, sờ mó cơ thể cô.

Ứng Tiêu Tiêu đang chìm đắm trong âm nhạc không phải không cảm giác, ánh mắt cô lộ ra một tia sắc bén, một người đàn ông dám mạnh dạn ôm eo cô.

Bỗng nhiên, cô mở to đôi mắt, không quan tâm chính mình đang mặc váy ngắn, đang định nâng chân lên đạp về phía người đàn ông bỉ ổi kia.

Đúng lúc này, một thân hình cao lớn chen vào giữa cô và người đàn ông kia, ngăn cản bàn tay thô tục của người đàn ông, cùng lúc đó thừa dịp ôm lấy eo của cô.

Tiếp theo chính là một giọng nói âm trầm quen thuộc.

“Thật trùng hợp, bạn gái đáng yêu của anh.”