Sủng Vợ Lên Trời

Chương 271




Thấy cô cúi đầu nhận sai, giọng điệu của ba Ứng cũng dần dần dịu đi, nhưng vẫn hàm chứa lửa giận.

"Tiêu Tiêu, ba biết con không muốn đi xem mắt, nhưng con cũng không nên tìm bừa một tên đóng giả làm bạn trai của con chứ. Con có biết hôm nay lúc Tống Mạc nói cho ba biết chuyện đó, mặt mo này của ba còn không biết giấu đi đâu nữa."

Tức giận như vậy, còn không phải vì sĩ diện sao.

Tiêu Tiêu nhủ thầm trong lòng, cô không dám nói toẹt ra mồm, bằng không lại phải hứng một trận mắng té tát cho xem.

Cô cúi đầu, một câu cũng không nhả khỏi cổ, nghiễm nhiên thể hiện dáng vẻ chột dạ biết hối lỗi.

Ba Ứng thấy vậy cũng mềm lòng, khẽ thở dài: "Thằng bé Tống Mạc đó thông minh ngoan ngoãn từ bé, là một người không tệ, hai đứa về tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, lẽ ra phải rất hợp nhau mới đúng, tại sao con lại không thích chứ?"

"Ba. . . " Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, lấy thái độ kiên quyết nói: "Không phải vì đối phương ưu tú thế nào mà con phải thích, con không có tý cảm tình nào với anh ta, thật sự không thích nổi ạ."

"Cục cưng à, trong hôn nhân, không phải chỉ dựa vào mỗi việc thích thì có thể duy trì, tình cảm là một chuyện, nhưng cái quan trọng nhất ở đây là môn đăng hộ đối đó con."

Ba Ứng nói với giọng thâm ý sâu xa, Ứng Tiêu Tiêu ngược lại nghe xong thì khịt mũi coi thường: "Ba, hôn nhân mà con mong đợi, điều quan trọng nhất trong đó chính là con và chồng con yêu thương lẫn nhau, những cái khác chỉ là yếu tố phụ, có hay không có, con thấy cũng chả sao."

"Con... " Ba Ứng có một loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ông cũng không muốn cùng cô tranh luận đến mặt đỏ tía tai, làm tổn hại đến tình cảm cha con.

Dù sao những lời của người làm ba này cũng chỉ có thể để trong lòng, cô có không nghe thì ông cũng không tài nào ép buộc được cô.

Vì vậy, ba Ứng thở dài một hơi: "Thôi tùy con, sẽ có một ngày nào đó con hối hận."

"Không đâu, ba. " Ngữ điệu Ứng Tiêu Tiêu chắc nịch.

"Mong là vậy. " Ba Ứng cũng không muốn quá lao tâm khổ trí về chuyện của cô, con cháu khác có phúc của con cháu, tùy cô vậy.

Ứng Tiêu Tiêu thầm đắc ý cong cong môi, ba mình không phải bị cô thu phục dễ như trở bàn tay đó còn gì.

"Tiêu Tiêu... " Ba Ứng chợt gọi.

"Sao ạ?" Ứng Tiêu Tiêu ngước lên nhìn ông.

"Đứa nhỏ Tống Mạc bảo ba nói với con là nó luôn đợi con, cho dù bao nhiêu lâu chăng nữa cũng đợi."

Con ngươi Ứng Tiêu Tiêu lạnh đi vài phần, tên Tống Mạc kia có ý gì? Đợi cô? Đừng có đùa, hai năm trước không phải anh ta đá cô đó sao?

Còn kêu đợi cô, gặp quỷ chắc!

"Nói thật, con yêu à, ba cảm thấy Tống Mạc với con rất hợp đôi, các con có thể tìm hiểu nhau trước xem xem, nếu thật sự không thích thì đường ai nấy đi cũng được mà. "

Vừa mới nói sẽ không bận lòng chuyện của con gái, nhưng người làm ba mà, khó tránh khỏi sẽ lo nghĩ.

"Ba! " Đặt đũa xuống, Ứng Tiêu Tiêu không vui trừng mắt nhìn ông: "Đừng nhắc Tống Mạc ở trước mặt con, con không muốn nhắc đến anh ta, vừa nhắc con đã thấy buồn nôn rồi đây này. "

Dứt lời, cô cố ý nôn ọe ọe hai tiếng, để biểu đạt rõ thái độ của mình.

Ba Ứng nổi giận: "Ứng Tiêu Tiêu, con đây là làm gì vậy? "

"Ba, con ghét Tống Mạc, thậm chí rất ghét anh ta." Ứng Tiêu Tiêu đứng dậy, hít một hơi thật sâu: "Ba, mong ba sau này đừng bao giờ nhắc đến Tống Mạc nữa. "

Nói xong, Ứng Tiêu Tiêu cũng không quan tâm sắc mặt xanh mét của ba Ứng, xoay người nghênh ngang rời đi.

Trở lại bệnh viện, Đường Ngọc Sở bước vào phòng bệnh thì không thấy Triều Dương đâu.

Về trước rồi sao?

Cô nhíu nhíu mày, sau đó sải bước đến trước giường bệnh, nhìn sâu vào khuôn mặt trắng bệch của ba Đường, ánh mắt hiện lên vẻ đăm chiêu.

Rất lâu sau, cô mới quay người rời đi.

Không thể để ba ở đây lâu được, phải nhanh chóng đưa ba sang Mĩ, một mặt sẽ được điều trị với điều kiện tốt hơn, mặt khác tránh xa thị phi ở nơi này mới có thể được yên ổn.

Đến trước phòng chủ nhiệm khoa, cô hít một hơi thật sâu, sau đó dơ tay chuẩn bị gõ cửa thì bỗng cửa được mở ra.

Cô ngạc nhiên giương mắt nhìn, sau đó kinh ngạc hô ra tiếng: "Triều Dương, sao anh lại ở đây? "

Không sai, người vừa mở cửa chính là người mà cô cứ tưởng đã đi về trước, Lục Triều Dương.

Lục Triều Dương hơi nhăn mày kiếm, khóe miệng như có như không cong lên: "Giống em. "

Giống cô?

Vậy anh cũng đến để hỏi về việc chuyển ba sang Mĩ.

Thế là, Đường Ngọc Sở hỏi thẳng: "Thế bác sĩ nói thế nào? "

"Không ý kiến."

Ba từ đơn giản nhưng nói lên tất cả.

"Tại sao?" Đường Ngọc Sở sốt ruột hỏi tiếp.

"Bởi vì sự cố lần này, nên các chức năng cơ thể trên người ba cô đã kém hơn so với trước, chúng tôi chỉ lo ba cô ngồi máy bay đường dài trong một thời gian sẽ không chịu được."

Bác sĩ có lẽ cũng nghe thấy cuộc đối thoại ở ngoài cửa, nên đi đến thay Lục Triều Dương trả lời câu hỏi của Đường Ngọc Sở.

"Nhưng nếu không đưa sang Mĩ, ba tôi sẽ không có cơ hội tỉnh lại nữa." Đường Ngọc Sở gấp đến độ giọng nói cao lên vài độ.

"Bình tĩnh đã, Sở Sở." Lục Triều Dương ôm vai cô, nhẹ giọng trấn an nói.

Đường Ngọc Sở hít sâu một hơi: "Bác sĩ, thế ba tôi phải làm sao? Mọi người có cách gì giải quyết không? "

"Chúng tôi sẽ tìm những chuyên gia trong và ngoài nước cùng nhau hội chẩn, cùng thảo luận để tìm ra phương pháp chữa trị, chúng tôi đảm bảo nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ngài Đường. "

Bác sĩ tuy đảm bảo như vậy, nhưng tình hình thực tế ra sao, thì rất khó dự liệu.

Nếu cơ thể ba không cho phép, mà cô cứ khăng khăng đòi đưa ba đi Mĩ, nhỡ đâu trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì cô sẽ hận chết bản thân mình mất.

Vậy nên….

"Được, tôi tin mọi người. "

Đường Ngọc Sở đồng ý để Đường Tùng tiếp tục ở bệnh viện điều trị.

…..

Lục Triều Dương sắp xếp thêm y tá chăm sóc ba Đường, ngoài ra bố trí vài vệ sĩ thay phiên nhau canh giữ ở cửa, phòng trừ phát sinh trường hợp ngoài ý muốn giống như lần này.

"Ba, con không tiếc mọi thứ để có thể giúp ba khỏi bệnh. Vì thế ba phải cố lên nhé, nỗ lực sống tiếp, như vậy ba mới có thể chứng kiến bọn con hạnh phúc. "

Đường Ngọc Sở cúi người, nói khe khẽ bên tai ba Đường.

Lục Triều Dương lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn một màn trước mắt, ánh mắt ấm áp như nước.

Đường Ngọc Sở ở bên ba Đường nói không ít lời, tuy ông hôn mê bất tỉnh nhưng cô tin tưởng ông nghe được.

Sau đó, Lục Triều Dương thấy vẻ mặt cô phờ phạc, cứ nói cứ nói, không biết ngủ từ lúc nào, bèn đưa cô về nhà.

Về nhà, Đường Ngọc Sở không thèm thay đồ ngủ, ngả đầu đã ngủ say.

Thấy vậy, Lục Triều Dương vừa đau lòng vừa buồn cười, lúc ở bệnh viện còn cứng miệng nói không về nhà mà.

Anh bước đến bên giường, lấy chăn đắp cho cô, sau đó ngắm cô thật lâu mới quay người ra khỏi phòng.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, cả phòng trở nên tĩnh mịch.

Lục Thanh Chiêu đưa chị dâu đến bệnh viện xong đi thẳng đến nhà họ Ứng.

Anh đỗ xe bên ven đường đối diện với biệt thự nhà họ Ứng , sau đó gọi điện cho Ứng Tiêu Tiêu.

Bên kia vừa bắt máy, anh nói: "Tôi đến rồi, cô ra đi."

Ứng Tiêu Tiêu không nói gì, tắt máy luôn.

Khoảng mấy phút sau, cổng biệt thự nhà họ Ứng mở ra, một bóng dáng mảnh mai xuất hiện trước tầm mắt Lục Thanh Chiêu.

Lục Thanh Chiêu vội nổ xe, quay đầu rồi phi xe đến chỗ cô.

Ứng Tiêu Tiêu ngây ngẩn một lúc rồi mở cửa xe đi vào.