Sủng Vợ Lên Trời

Chương 264




Đèn báo ngoài phòng cấp cứu vẫn bật. Y tá nói khi vừa phát hiện ra tình hình thì bác sĩ đã lập tức tiến hành cứu chữa, nhưng tình hình không được tốt lắm.

Bọn họ không thể bảo đảm có thể cứu được người bệnh hay không.

Đường Ngọc Sở nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, ba của cô đang được cấp cứu bên trong lại có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Trái tim dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt làm cô thấy đau đớn tới mức không thở nổi.

Cô sợ, cô thật sự rất sợ, sợ là ba sẽ thật sự không tỉnh lại nữa.

Mũi cay cay, nước mắt lập tức đong đầy khóe mi. Cô chớp mắt làm nước mắt chảy xuống ướt cả gương mặt.

"Ba sẽ không có chuyện gì đâu." Lục Triều Dương ôm cô vào trong lòng, dịu dàng xoa nhẹ lưng cô.

Đường Ngọc Sở vùi mặt vào trong ngực anh, hai tay nắm thật chặt lấy vạt áo của anh, cô cắn môi không để cho mình khóc ra thành tiếng.

Chỉ cần bác sĩ còn đang cứu chữa thì vẫn còn hi vọng.

Lục Triều Dương híp mắt lại, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía trên cửa, bên tai dường như lại vang lên tiếng giải thích gấp gáp của y tá trưởng trực trong phòng bệnh.

"Cô Đường, lúc y tá trực ban đi kiểm tra các phòng thì phát hiện ra nhịp tim của ngài Đường đang giảm xuống, cô ấy lập tức gọi bác sĩ tới, bác sĩ cũng cứu chữa ngay. Xuất hiện chuyện như vậy là do sai sót của chúng tôi. Nhưng đồng thời, chúng tôi cũng phát hiện ra ống thở của ngài Đường bị đứt, miệng vết đứt rất bằng nên chắc là bị kéo cắt."

"Mà ban đêm chỉ có vợ của ngài Đường từng qua."

Triệu Uyển Nhan chờ tới đêm mới đến thăm ba vợ, mà sau khi thăm xong, y tá trực ban lại phát hiện ra nhịp tim của ba vợ đang giảm xuống, đồng thời cũng phát hiện ra ống thở bị người ta dùng kéo cắt.

Nếu nói đây chỉ là trùng hợp, chưa chắc đã có người nào tin tưởng.

Triệu Uyển Nhan!

Trong mắt lóe lên tia sáng lạnh khiếp người. Anh muốn bà ta phải trả giá đắt vì những gì bản thân đã làm.

Sau khi khóc một trận, tâm trạng Đường Ngọc Sở dần dần bớt bi thương, đầu óc đờ đẫn cũng dần dần tỉnh táo lại.

Sau đó cô lùi lại, rời khỏi vòng tay của Lục Triều Dương, giơ tay lên lau nước mắt và ngẩng đầu nói: “Triều Dương, có phải y tá trưởng nói ban đêm Triệu Uyển Nhan từng gặp ba em đúng không?"

Lúc đó trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đó chính là ba đang được cấp cứu, không rõ sống chết thế nào.

Cho nên, cô cũng chỉ mơ hồ nghe lời y tá trưởng nói.

Bây giờ đầu óc tỉnh táo lại, cô mới nhớ tới một chuyện mấu chốt nhất trong những lời y tá trưởng đã nói.

Đó chính là Triệu Uyển Nhan đã tới bệnh viện vào ban đêm.

"Có phải bà ta đã tới không?" Cô hỏi lại lần nữa.

Lục Triều Dương gật đầu: “Bà ta đã tới."

"Có phải sau khi bà ta tới thì ba em lại xảy ra chuyện không?"

Lục Triều Dương nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó cho cô một đáp án tương đối rõ ràng.

"Đúng là sau khi bà ta tới thăm ba thì ba lại xảy ra chuyện. Ống thở bị người ta cắt đứt. Nếu anh nghĩ không sai, chính là Triệu Uyển Nhan đã cắt."

Nghe đến đây, Đường Ngọc Sở kinh ngạc kêu lên thành tiếng: “Bà ta điên rồi sao? Bà ta và ba em có mấy chục năm tình cảm mà bà ta cũng xuống tay được à?"

"Con người một khi dính dáng đến lợi ích thì bất kể là người thân hay vợ chồng, bạn bè đều có thể trở mặt thành thù. Cho nên Triệu Uyển Nhan muốn làm như vậy cũng không ngoài dự đoán của anh."

Chuyện như vậy, nhà họ Lục xảy ra còn ít sao?

Đường Ngọc Sở chìm đắm đang sự khiếp sợ cũng không chú ý tới sự giễu cợt trong mắt anh.

"A!" Đường Ngọc Sở cười lạnh một tiếng, nói với vẻ châm chọc: "Nếu lợi ích quan trọng hơn tình cảm, vậy có phải giữa con người với nhau đã không còn tình cảm gì đáng nói nữa không?"

"Sở Sở, em vẫn quá đơn thuần."

Lục Triều Dương giơ tay ôm lấy mặt cô, bụng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, trong mắt đầy vẻ say đắm.

Nếu có thể, anh muốn cả đời giữ lại vẻ đơn thuần của cô, không muốn để cho cô tiếp xúc lòng người và sự tính kế xấu xa như vậy.

Đường Ngọc Sở giơ tay đặt lên tay anh, nhìn thẳng vào trong mắt anh, thấy mặt mình in bóng ngược trong đôi mắt đen láy của anh tràn ngập sự mỉa mai: “Em không hề đơn thuần, em chỉ không muốn nghĩ con người kinh khủng như vậy thôi."

Nhưng hiện thực hết lần này tới lần khác lại đánh vào mặt cô một cách không thương tiếc, nói cho cô biết con người chính là khủng khiếp như vậy đấy.

Lục Triều Dương quay đầu nhìn về phía phòng cấp cứu, đôi môi mỏng thoáng mở ra: "Sở Sở, xấu xa nhất chính là lòng người."

Giọng nói trầm thấp của anh đầy bình tĩnh không hề có chút dao động nào nhưng lại mơ hồ lộ ra chút tang thương.

Xấu xa nhất chính là lòng người.

Đường Ngọc Sở hơi nhướng mày khi nghe được câu này. Cô nhìn chằm chằm vào gò má lạnh lùng của anh, trong mắt hơi nghi ngờ. Rốt cuộc anh sinh ra ở nhà họ Lục đã phải trải qua bao nhiêu chuyện, mới có thể nói ra một câu như vậy.

Sau đó, cô cúi đầu nhếch môi tự giễu. Nhà họ Đường là gia đình nhỏ còn có thể sinh ra chuyện buồn nôn như thế, nữa là gia tộc lớn như nhà họ Lục?

Anh chắc hẳn đã rất khổ cực.

Nghĩ tới đây, cô đau lòng nắm chặt tay anh.

Lục Triều Dương quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô, chỉ thấy cô mỉm cười, trong đôi mắt trong sáng suốt sáng lên.

"Triều Dương, bất kể tương lai thế nào, em sẽ không phản bội anh, cũng sẽ không rời khỏi anh, chúng ta phải ở bên nhau cả đời đấy."

Lời hứa hẹn và bày tỏ tấm lòng đột ngột của cô làm Lục Triều Dương nhất thời kinh ngạc tới ngây người, nhưng rất nhanh đã bình phục lại, đôi môi mỏng chậm rãi cong lên, sau đó ôm chặt cô vào trong lòng.

"Sở Sở, anh rất vui." Anh khẽ nói bên tai cô.

Trong giọng nói trầm thấp còn xen lẫn với sự dịu dàng và lưu luyến.

Đường Ngọc Sở đặt tay lên lưng anh, vùi mặt giữa cổ anh và rầu rĩ nói: "Triều Dương, em rất sợ, sợ ba em còn chưa kịp nhìn thấy người con rể xuất chúng của mình mà đã ra đi, em thật sự rất sợ..."

Cô nói xong thì nước mắt lại rơi xuống.

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bên gáy của anh lại đau rát giống như bị bỏng.

Tim anh cũng hơi nhói đau, tay ôm cô bất giác siết chặt.

"Sẽ không đâu, ba sẽ không có chuyện gì đâu. Ba còn chưa nhìn thấy được hạnh phúc của con gái thì sẽ không nỡ rời em đi được đâu."

Bọn họ lẳng lặng ôm nhau trong hành lang yên tĩnh. Mà vào lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra.

Lục Triều Dương lập tức thả Đường Ngọc Sở ra, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Đường Tùng được đẩy ra.

Đường Ngọc Sở lập tức tới đón với vẻ mặt sốt ruột hỏi: "Bác sĩ, ba tôi thế nào?"

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, tầm mắt nhìn Đường Tùng trên giường bệnh, chân mày nhíu chặt: “Người thì cứu lại rồi nhưng tình hình tệ hơn trước. Bệnh nhân vốn dựa vào máy oxy để thở, ống thở vừa đứt dẫn đến lượng ôxy cung cấp cho não không đủ, xuất hiện tình trạng thiếu dưỡng khí. Tương lai nếu tỉnh lại, có thể chức năng của não sẽ bị cản trở, cho nên các người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Nói xong điều này, bác sĩ lại rời đi.

Mà Đường Ngọc Sở, Lục Triều Dương và y tá cùng đẩy Đường Tùng về phòng bệnh.

Nhìn sắc mặt Đường Tùng càng thêm tái nhợt, Đường Ngọc Sở rất đau lòng, đồng thời cũng tự trách mình.

Nếu không phải mình nhất thời sơ suất, sao có thể để Triệu Uyển Nhan có thể nhân cơ hội làm hại ba chứ?

Đường Ngọc Sở nghĩ đến Triệu Uyển Nhan, sắc mặt thay đổi. Người phụ nữ kia đúng là có đủ thủ đoạn độc ác, không ngờ lại ra tay độc ác với người chồng đã sống với mình mấy chục năm.

Thật sự đã đổi mới tam quan của cô rồi.

Nếu cô đoán không sai, có lẽ vì Cố Ngọc Lam nên Triệu Uyển Nhan mới bí quá hoá liều mà bất chấp thủ đoạn như vậy.

Bất kể thế nào, lần này cô nhất định phải cho Triệu Uyển Nhan trả giá đắt.