Sủng Vợ Lên Trời

Chương 240




Đôi môi chợt cảm thấy ấm áp, Lục Thanh Chiêu trợn tròn mắt.

Cô điên rồi sao?!!!

Ứng Tiêu Tiêu chỉ khẽ chạm vào môi anh rồi rời đi ngay, sau đó cô quay sang nhìn cô nàng yểu điệu, hiển nhiên là đối phương đang cảm thấy kinh ngạc vì hành động của cô.

Cô bĩu môi, có chút thất vọng, còn tưởng rằng nhìn thấy cô hôn Lục Thanh Chiêu, người phụ nữ này sẽ có phản ứng gì cơ.

Ừm, đúng là có phản ứng, nhưng chỉ ngây ngốc ra đó mà thôi, chẳng có phản ứng gì khác.

Nhạt nhẽo!

Vì vậy, cô quay sang nhìn Lục Thanh Chiêu, thấy ánh mắt anh đang trầm xuống nhìn mình.

Cô chợt cảm thấy chột dạ một cách lạ lùng, khẽ ho một tiếng: “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi hôn anh không phải là thích anh đâu.”

Đáy mắt như có gì đó trào dâng vì lời nói của cô, nhưng rất nhanh đã được giấu đi.

Lục Thanh Chiêu bình tĩnh mở miệng: “Tôi không nghĩ nhiều.”

Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, anh nói không nghĩ nhiều, sao cô lại có cảm giác như ban nãy cô đang lạy ông tôi ở bụi này thế nhỉ?

“Tốt nhất là đừng nghĩ nhiều.” Cô híp mắt lại, nở nụ cười lạnh: “Anh dám trêu chọc tôi, vậy phải tự chịu hậu quả đấy.”

Thấy sắc mặt rất không vui của cô, Lục Thanh Chiêu nhíu mày: “Thật ra…”

Nhưng lúc anh đang định giải thích, anh đột nhiên nhìn thấy cô nàng yểu điệu cầm một ly rượu vang ném về phía Ứng Tiêu Tiêu, sắc mặt anh lập tức thay đổi, vô thức kéo Ứng Tiêu Tiêu vào lòng mình.

Ứng Tiêu Tiêu khẽ kêu lên một tiếng, bị anh ôm vào trong lòng với vẻ mặt thất thần.

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng ly thủy tinh vỡ trên mặt đấy, và cả… Âm thanh bị bóp nghẹn của anh.

Cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt đau đớn đang nhíu chặt mày của anh.

Dường như cô hiểu ra điều gì, trong lòng chậm rãi dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, như là vui mừng, lại như là không nỡ.

Bên tai truyền đến giọng nói tức giận của Cô nàng yểu điệu: “Lục Thanh Chiêu, anh lại dám bảo vệ cô ta! Anh không sợ em nói với anh cả của anh sao?”

Nghe thấy vậy, Lục Thanh Chiêu bật cười thành tiếng, Ứng Tiêu Tiêu có thể cảm nhận được sự rung động của lồng ngực anh, cô ngẩng đầu lên, có chút thất thần nhìn gương mặt anh tuấn của anh càng trở nên động lòng người hơn vì nụ cười.

Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của cô, anh rũ mắt xuống, đối diện với đôi mắt trong trẻo lại có chút mất tập trung của cô, khẽ nhướng mày, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú.

“Sao vậy? Có phải đột nhiên cảm thấy anh rất đẹp trai không?”

Anh cố ý đè thấp giọng xuống kề bên tai cô nói, Ứng Tiêu Tiêu lập tức tỉnh táo lại, cô nghe ra được sự trêu chọc trong lời nói của anh, vì vậy cô trợn mắt lên một cách rất không có khí chất, “xì” một tiếng, khinh thường nói: “Đừng dát vàng lên mặt mình như vậy.”

Lục Thanh Chiêu cười, không nói gì nữa.

Anh thả cô ra, sau đó đứng lên, quay người lại đối diện với cô nàng yểu điệu đang tức tối.

Cô nàng yểu điệu đã không còn dáng vẻ giả vờ ngại ngùng như ban đầu nữa, gương mặt ban đầu nhìn vào còn cảm thấy có chút ưa nhìn, bây giờ tức đến mức mắt mũi cũng méo xệch, đôi mắt vốn đã to giờ trừng còn to hơn, giống như mắt bò vậy, vô cùng đáng sợ.

Lục Thanh Chiêu không khỏi cảm thấy oan ức trong lòng, anh cả muốn chọn đối tượng xem mắt cho anh, ít nhất cũng phải chọn một người xinh đẹp chứ.

“Lục Thanh Chiêu, ả tiện nhân kia chỉ hôn anh có một cái thôi mà anh đã bảo vệ cô ta, vậy nếu cô ta mà lên giường với anh, có phải anh giao cả mạng cho cô ta luôn không?" Cô nàng yểu điệu lớn tiếng hét lên.

Lục Thanh Chiêu …

Cái cô nàng yểu điệu này có phải hiểu lầm điều gì rồi hay không? Cô ta chất vấn anh như vậy, giống hệt như một người bạn gái đang chất vấn bạn trai mình ngoại tình vậy.

Lục Thanh Chiêu cảm thấy không thể để cô ta tiếp tục hiểu lầm nữa, nếu không đến lúc đó người nào đó cũng sẽ hiểu lầm mất.

Nghĩ đến điều này, Lục Thanh Chiêu nhíu mày, anh sao phải để ý đến người nào đó có hiểu lầm hay không chứ?

Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, cô nàng yểu điệu thấy anh không nói gì, tức giận ném cái đĩa qua đó.

Anh nhanh chóng kéo Ứng Tiêu Tiêu sang một bên để tránh.

Nhưng vẫn chưa hết, ném đĩa xong, lại đến dĩa, dao, thìa canh, đến cả cái lót ly cũng bị ném qua phía bọn họ.

Anh và Ứng Tiêu Tiêu chân tay rối loạn tránh khỏi đống “hung khí” đó, cuối cùng Cô nàng yểu điệu ném hết đến mức không còn gì để ném nữa, định cầm ghế lên đập bọn họ.

Nhưng vẫn may, chiếc ghế quá nặng, cô ta không thể cầm lên được.

Ứng Tiêu Tiêu nhìn con dao cắm vào sàn gỗ, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.

“Này, Lục Thanh Chiêu, anh tìm người kiểu gì vậy? Sao lại không có tố chất như vậy? Sao lại ngang ngược đến mức này chứ?”

Vừa nghĩ đến đây đều là lỗi của Lục Thanh Chiêu, cô lập tức hét về phía anh, lại quên đi mất trận hỗn loạn này là do cô gây ra.

Lục Thanh Chiêu vẫn không nói gì, cô nàng yểu điệu tức giận xông đến, chỉ vào mũi Ứng Tiêu Tiêu mắng: “Tiện nhân, cô nói ai không có tố chất? Cô quyến rũ bạn trai của người khác là có tố chất sao? Cũng không soi gương xem bản thân có xứng với Lục Thanh Chiêu không.

Vừa dứt lời, Ứng Tiêu Tiêu tức giận đến mức bật cười, quan sát cô nàng yểu điệu một lượt rồi nói: “Với cái tướng mạo như hiện trường tai nạn này của cô, còn có…” Cô chỉ vào ngực Cô nàng yểu điệu: “Cái sân bay này nữa, dáng người thẳng tuột này là kiểu mà Lục Thanh Chiêu thích sao? Lục Thanh Chiêu người ta thích kiểu như tôi cơ.”

Nói xong, cô còn cố ý ưỡn ra, khiến bộ ngực đáng kiêu ngạo kia càng thêm nổi bật.

Thấy vậy, cô nàng yểu điệu vô cùng tức giận, thứ mà một người phụ nữ để ý nhất chính là dung mạo không bằng người ta, dáng người không bằng người ta, nhất là không bằng một kẻ thứ ba đê tiện.

Ứng Tiêu Tiêu đắc ý nhếch môi, cứ để lửa đạn càng mãnh liệt hơn nữa đi, nổ cho cô nàng cô nàng yểu điệu này tan tành xác pháo luôn.

Vì vậy, cô đưa tay ra kéo Lục Thanh Chiêu bên cạnh, dựa vào ai anh, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, giọng nói mềm mại hỏi: “Chiêu, anh nói xem có phải anh thích người ta nhất không?”

Vốn dĩ Lục Thanh Chiêu còn cảm thấy rất hứng thú về màn tranh cãi giữa hai người họ, muốn đứng một bên để hóng chuyện, nhưng Ứng Tiêu Tiêu kéo anh như vậy, đã lôi cả anh vào trận chiến rồi.

Nhất là khi nghe thấy giọng nói cố tình ra vẻ mềm mại của Ứng Tiêu Tiêu, anh không khỏi cảm thấy lạnh người, sao anh lại cảm thấy như giọng nói của cô có chút lạnh lẽo kèm theo ý cảnh cáo thế nhỉ?

Nếu như anh đáp là không phải, có phải kết cục sẽ rất thảm không?

Anh sợ hãi: “Đương nhiên là tôi thích em nhất rồi.”

Nói xong, anh cầm lấy bàn tay đang vẽ loạn lên ngực mình, đặt đến bên miệng khẽ hôn một cái, sau đó nhìn cô với ánh mắt thâm tình.

Lần này đổi lại là Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy lạnh người, người đàn ông này không làm còn tốt, vừa làm lại còn khủng bố hơn so với cả phụ nữ.

“Lục Thanh Chiêu… Anh, anh… Hai người…” Cô nàng yểu điệu đúng là tức điên luôn rồi, một câu cũng không thể nói hoàn chỉnh nữa.

Ứng Tiêu Tiêu ngoảnh đầu lại nhìn cô ta, gương mặt khó che giấu vẻ đắc ý: “Nhìn thấy chưa, người Chiêu thích là tôi, nếu như cô còn muốn giữ lại chút mặt mũi thì mau đi đi.”

“Cô…” Cô nàng yểu điệu nắm chặt hai tay lại, tức giận trừng mắt nhìn cô.

Ứng Tiêu Tiêu không chút yếu đuối trừng lại, hai người giằng co với nhau.

Lục Thanh Chiêu cảm thấy bản thân nên nói gì đó, khiến trận chiến này có thể kết thúc một cách hoàn hảo.

Anh khẽ ho một tiếng, nhìn cô nàng yểu điệu cười tỏ vẻ xin lỗi: “Cô Dương, rất xin lỗi, hôm nay xem mắt còn để cô gặp phải chuyện này. Thật ra…”

Anh ôm eo Ứng Tiêu Tiêu: “Cô ấy là bạn gái của tôi, chỉ là chúng tôi có chút mâu thuẫn, đang trong cơn tức nên mới đồng ý xem mắt với cô.”