Sủng Vợ Lên Trời

Chương 196




Vào thu, mặc dù thời tiết vẫn còn rất nóng bức, nhưng dần dần trong cơn gió nhẹ có thể cảm thấy được sự mát mẻ rõ ràng.

Đường Ngọc Sở ngồi dựa vào đầu giường, cúi đầu chăm chú nhìn cuốn sách trong tay.

Đây là cuốn sách Tống An Kỳ cố ý mượn tới cho cô xem, nói rằng đây là cuốn sách đang rất hot trên mạng internet, cũng là một cuốn sách vô cùng tốt.

Thật ra đây chính là một cuốn tiểu thuyết tình yêu về một tổng giám đốc bá đạo yêu cô bé lọ lem.

Cũng không phải thật sự quá xuất sắc, mặc dù kịch bản đã cũ, nhưng thông qua sự miêu tả của tác giải lại có vẻ không hề tầm thường.

Cô không khỏi bị cuốn hút.

Ánh nắng xuyên qua tấm kính trong suốt chiếu vào.

Chiếu xuống nền đất sáng rõ. Cơn gió nghịch ngợm luồn qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng lay động rèm cửa.

Người trên giường cúi thấp đầu đọc sách, khóe miệng hiện ra nụ cười nhàn nhạt, biểu cảm ấm áp không màng danh lợi.

Năm tháng êm đềm.

Đi vào phòng bệnh, Lục Triều Dương nhìn thấy, trong lòng xẹt qua bốn chữ này.

Anh bước chậm rãi đến gần, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên.

"Ha ha."

Tiếng cười từ khóe môi cô tràn ra, trên khuôn mặt thanh nhã nhiễm ý cười, càng thêm động lòng người.

Ánh sáng âm u trong mắt lóe lên, anh im lặng đi đến bên cạnh cô.

Có lẽ phát hiện được có người đến bên cạnh, Đường Ngọc Sở nghiêng đầu, đập vào mắt là chiếc cúc áo tính xảo, ánh mắt chậm rãi đi lên, xẹt qua chiếc cằm kiên nghị, bờ môi, cái mũi, cuối cùng nhìn vào một đôi mắt đen đang rạo rực phát ra ánh sáng dịu dàng của anh.

Một nụ cười xán lạn nở rộ trên khuôn mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Triều Dương, anh tới rồi."

Anh gật đầu: "Ừm, sợ em buồn chán nên đến cùng em. Nhưng…”

Ánh mắt đảo qua cuốn sách trong tay cô, lời nói xoay chuyển: "Xem ra em có vẻ như cũng không cảm thấy nhàm chán."

Nghe vậy, Đường Ngọc Sở cúi đầu nhìn vào cuốn sách, sau đó giải thích: “Đây là do An Kỳ sợ em nhàm chán, nên mượn tới cho em đọc!”

"Cũng rất được." Cô khép cuốn sách lại, đặt lên tủ đầu giường ở bên cạnh.

Lục Triều Dương liếc nhìn tên trên bìa cuốn sách, lông mày hơi nhíu lại.

Kiều thê chạy trốn của Tổng tài mật luyến.

Tên sách thế này, thật sự là một lời khó nói hết.

"Triều Dương, bây giờ anh tới đây, còn công việc thì sao?”

Đường Ngọc Sở liếc nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ chiều, lúc này không phải anh nên ở công ty sao?

"Có nhà đầu tư tới Bắc Ninh, buổi trưa cùng bọn họ ăn cơm!”

"Không phải ăn đến bây giờ chứ?” Đường Ngọc Sở dò xét hỏi.

Lục Triều Dương cũng không trực tiếp trả lời, cười cười coi như chấp nhận.

"Ăn cái gì mà ăn lâu như vậy?" Cô nhỏ giọng thầm thì, sau đó lại hỏi: "Anh uống rượu sao?"

"Uống một chút xíu." Anh thành thật trả lời.

Cô mím môi, sau đó dịch mông, chừa lại một nửa chỗ trống trên giường, đưa tay vỗ vỗ: “Đi lên nằm nghỉ ngơi một chút đi!”

Anh nhìn cô với ánh mắt thâm trầm, ý tứ sâu xa cong môi nói: “Bà xã, em đang mời anh sao?”

Đường Ngọc Sở sững sờ, lập tức phản ứng lại ý trong lời nói của anh, khuôn mặt đỏ bừng lên, cô có lòng tốt nhường chỗ để anh nghỉ ngơi, vậy mà anh… vậy mà…

Nghĩ sai! ! !

Trong lòng hiện lên một chút buồn bực, cô tức giận nói: "Mời anh, anh sẽ dám làm như thế sao? Anh đừng quên…”

Cô vẫn còn chưa kịp nói xong, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, môi của cô đã bị cánh môi mềm mại của anh chặn lại.

Được rồi, tất cả những bất mãn trong khoảng khắc này gần như đều biến mất.

Ai bảo cô yêu anh như vậy chứ?

Cô nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy cổ của anh, vụng về đáp lại nụ hôn của anh.

Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm trong veo, một đàn chim nhạn bay nhanh về phía nam.

...

Buổi lễ long trọng hằng năm của Đường Hải sẽ được cử hành vào cuối tuần này. Trong đó mời không ít minh tinh, đạo diễn và nhà sản xuất tham gia, đồng thời cũng mời các doanh nhân nổi tiếng từ thành phố Bắc Ninh tham gia.

Đương nhiên bao gồm cả mình.

Lúc Thẩm Tử Dục nhận được thư mời của Đường Hải, liền tiện tay ném trên bàn, đối với những buổi lễ long trọng như vậy, cũng chỉ là một buổi tiệc dối trá thổi phồng lẫn nhau mà thôi, anh ta cũng không cảm thấy hứng thú.

Tống An Kỳ ra khỏi thang máy, cúi đầu mắt nhìn tài liệu trong tay, khẽ thở dài, nếu không phải Lina bảo cô đến đưa văn kiện, cô hoàn toàn không muốn đến đây chút nào…

Văn phòng chủ tịch.

Vừa nghĩ tới người đàn ông lát nữa sẽ gặp, trong lòng cô liền không khỏi hoảng hốt.

Ngày đó lúc rời khỏi bệnh viện, là anh ta đưa cô về nhà.

Lúc về đến nhà, cô muốn mở cửa xuống xe, lại phát hiện cửa xe cũng không mở ra được.

Cô quay đầu muốn hỏi anh ta, ai ngờ bị anh ta kéo vào trong ngực, sau đó…

Cô đưa tay vuốt bờ môi của mình, cảm giác nóng bỏng đó dường như vẫn còn lưu lại, thiêu đốt trái tim cô.

"An Kỳ." Anh ta dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi đỏ mọng của cô, đôi mắt đen thâm thúy nhìn không thấy đáy: "Chúng ta quen nhau đi."

Giọng nói của anh ta trầm thấp, mang theo một tia gợi cảm mê người.

Tâm trí khẽ nhúc nhích, cô sa vào trong đôi mắt đen thâm thúy của anh ta, lúc muốn gật đầu đồng ý, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, phá hủy bầu không khí kiều diễm.

Anh ta buông cô ra, ảo não khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó nhận điện thoại.

Còn cô thì thừa dịp anh ta không chút ý, tự mình mở khóa ở bảng điều khiển, mở cửa hốt hoảng chạy trốn.

Nếu như không có cuộc điện thoại vào ngày hôm có, có phải cố đã đồng ý rồi không?

Sau đó, cô nghĩ như vậy cũng rất may, đột nhiên nghĩ đến việc anh ta đã có vị hôn thê, lập tức cảm thấy như ăn phải một con ruồi, cảm thấy buồn nôn.

Nghĩ đến đây, cô giận dữ cắn môi, ánh mắt nheo lại, người đàn ông cặn bã!

Giống như toàn thân tràn đầy sức mạnh, cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhanh chóng bước chân đi vào văn phòng chủ tịch.

Thư ký quen biết cô, nghe cô nói muốn đến đưa tài liệu, liền để cô đi vào.

Vậy nên, cô đi qua gỡ cửa một tiếng, bên trong truyền đến một giọng nói trầm ổn.

"Mời vào."

Cô đẩy cửa đi vào, người đàn ông đang ngồi phía sau bàn làm việc đang chăm chú phê duyệt tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Đặt tài liệu lên bàn là được!”

Tống An Kỳ đi qua, nhẹ nhàng đặt phần tài liệu xuống, lúc chuẩn bị quay người rời đi, ánh mắt lơ đãng đảo qua lá thư mời trên bàn.

Cô tập trung nhìn vào, đôi mắt đột nhiên trừng lớn, là thư mời dự buổi lễ long trọng lần này của Đường Hải.

Thẩm Tử Dục phát hiện người đến đưa tài liệu cũng chưa rời đi, ngẩng đầu muốn cho anh ta rời đi, nhưng trong khoảng khắc nhìn thấy Tống An Kỳ, anh ta liền sửng sốt một chút, sau đó lộ ra nụ cười mừng rỡ: "An Kỳ, sao em lại tới đây?”

"Tôi đến đưa tài liệu!” Tống An Kỳ hững hờ đáp, ánh mắt vẫn khóa trên lá thư mời kia.

Thẩm Tử Dục thuận theo tầm mắt của cô nhìn lại, nhìn thấy lá thư mời bị mình ném qua một bên, đôi lông mày nhướng lên, sau đó hỏi cô: “Em muốn đi sao?”

Tống An Kỳ: "Ừm, đây chính sự kiện lớn trong ngành giải trí, rất nhiều ngôi sao lớn cũng sẽ đến tham gia!”

Nói xong, đôi mắt cô toát lên khát vọng muốn đến tham gia.

Nói thật, những bữa tiệc thế này không có gì vui vẻ, ngoại trừ việc đối phó với mấy người phụ nữ mê trai, còn phải treo nụ cười dối trá và chào hỏi những người cùng ngành, vô cùng chán ghét.

Nếu như cô muốn đi, anh ta chịu một chút ấm ức cũng không phải không thể.

Vậy nên, anh ta nói: "Tôi đưa em đi!”

Nghe vậy, Tống An Kỳ trừng to mắt, nhìn anh ta với ánh mắt không thể tin được.