Sủng Vợ Lên Trời

Chương 143




Đường Ngọc Sở nhìn về phía Lina đầy cảm kích, người phía sau chỉ cười nhạt: “Quay về làm việc đi.”

Đường Ngọc Sở cười gật đầu, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.

Vừa ngồi xuống, Tống An Kỳ nghiêng người qua: “Ngọc Sở, vị tổng giám đốc mới đó có vẻ rất quan tâm đến cậu.”

“Có à?” Đường Ngọc Sở liếc xéo cô một cái.

“Có đấy. Cậu nhìn Lại Tiểu Lan gãi đầu làm dáng kia, cậu ấm nhà họ Thẩm còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái.”

Nói đến Lại Tiểu Lan, vẻ mặt của Tống An Kỳ đầy vẻ khinh thường, người phụ nữ kia cũng không tự mình soi gương xem, cô ta có thể trèo cao đến ngưỡng cửa nhà họ Thẩm sao?

“Cho nên?” Đường Ngọc Sở nghiêng người, ung dung nhìn cô ấy.

“Cho nên…thì là cậu chỉ việc đứng đó thôi, không làm gì hết mà cậu ấm họ Thẩm kia không chỉ nhìn chằm chằm cậu, mà còn đến bắt chuyện với cậu, loại cảm giác này giống như là…”

Tống An Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ: “Giống như… là tới đây để được gặp cậu vậy.”

Nghe vậy, Đường Ngọc Sở cười tủm tỉm: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, anh ta có lẽ nghe được những tin đồn về tớ nên mới tới gặp tớ.”

“Phải không?” Tống An Kỳ nghi ngờ nhíu mày.

“Được rồi, mau làm việc đi.”

Đường Ngọc Sở lấy một tập tài liệu trên bàn, nhét vào tay Tống An Kỳ.

Sau khi làm cho Tống An Kỳ chịu yên ổn làm việc, lúc này Đường Ngọc Sở mới bình tĩnh lại.

Tận dụng thời gian lúc mở màn hình máy tính lên, cô nhớ lại ánh mắt của vị tổng giám đốc mới đó nhìn cô vừa rồi, rất ... trực tiếp, và hơi hứng thú.

Cũng không có gì lạ khi An Kỳ nghĩ quá nhiều về việc ai đó nhìn chằm chằm vào một người như vậy trong lần gặp mặt đầu tiên.

Đường Ngọc Sở mỉm cười, không nghĩ nhiều nữa, cô lướt chuột, vùi đầu vào công việc bận rộn của mình.



Được thăng chức rồi thì khối lượng công việc cũng tăng lên. Đường Ngọc Sở tăng ca một lúc mới làm xong công việc của hôm nay.

Bước ra khỏi cửa công ty, trời cũng đã tối. Cô đi nhanh xuống bậc thang, nghĩ đến việc bắt một chiếc taxi ở bên đường.

Đột nhiên, một chiếc Lamborghini màu đỏ dừng lại ở trước mặt cô và chặn đường cô.

Đường Ngọc Sở cau mày, quay người, muốn vòng qua xe.

Lúc này, cửa kính xe từ từ hạ xuống, một giọng nói quen thuộc truyền ra.

“Phó giám đốc Đường.”

Bước chân dừng lại, Đường Ngọc Sở nhìn theo tiếng kêu, chỉ nhìn thấy vị chủ tịch mới đến của công ty đang ngồi trên xe cười cười nhìn mình.

Lông mày hơi nhướng lên, cô kính cẩn gọi: “Chào chủ tịch.”

“Vừa tan làm à?”

“Vâng.”

“Lên xe đi. Tôi đưa cô về.”

Đường Ngọc Sở sửng sốt, sau đó từ chối: “Cảm ơn sự tốt bụng của chủ tịch. Tôi có thể tự mình bắt taxi.”

Thẩm Tử Dục ngược lại cũng không ép cô: “Vậy được. Lát nữa gặp.”

Nói xong, nhấn chân ga mà rời đi.

Nhìn chiếc Lamborghini màu đỏ tiêu xái hòa vào dòng xe cộ, Đường Ngọc Sở cau mày, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

Nếu cô nghe không nhầm, chủ tịch mới vừa rồi hình như nói “gặp lại sau.” Anh ta có nhầm không vậy?

Đường Ngọc Sở bĩu môi, thôi quên đi, bất kể là nhầm hay thế nào cũng đều không liên quan đến cô.

Điều quan trọng nhất bây giờ là về nhà.

Lúc này, Triều Dương chắc đã ở nhà rồi.

Nghĩ đến anh đang đợi mình, cô không thể không tăng bước chân, nóng lòng như tên bắn.



Thế giới thật sự rất nhỏ, đâu đâu cũng đầy rẫy những chuyện kì lạ.

Ví dụ như nhìn thấy Thẩm Tử Dục đang ở trong nhà mà lúc nãy cô nhìn thấy trước cửa công ty.

Đường Ngọc Sở sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó hoàn hồn lại, rất tự nhiên đi về phía hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.

Khoảng thời gian này trải qua quá nhiều chuyện, cô cũng đã có năng lực ứng phó mà không quá đỗi ngạc nhiên.

Khi đến gần, Đường Ngọc Sở mỉm cười nhìn Thẩm Tử Dục: “Chủ tịch Thẩm, thật trùng hợp! Ngài thế mà lại ở đây.”

Chẳng trách anh ta nói “hẹn gặp lại sau” vì anh ta muốn đến nhà của cô!

Nghe thấy cô dùng kính ngữ “ngài”, Thẩm Tử Dục nhếch miệng, nhanh chóng giải thích: “Chị dâu, em chỉ muốn tới gặp anh trai và chị dâu thôi.”

“Chị dâu?” Đường Ngọc Sở nhướng mày khó hiểu nhìn Lục Triều Dương, người đang im lặng kia: “Triều Dương, đây là em trai của anh sao?”

“Ừ.” Lục Triều Dương cười như không cười gật đầu “Con trai của cậu anh.”

“Mặc dù em và anh ấy không phải là anh em ruột, nhưng tình cảm của bọn em không hề thua kém với Lục Thanh Chiêu.”

Thẩm Tử Dục bổ sung một câu.

Đôi mày khẽ cau lại, Đường Ngọc Sở suy nghĩ một chút, ngập ngừng hỏi: “Triều Dương, cậu ta vào Thời Thụy, là do anh sắp xếp à?”

“Em không vui à?” Lục Triều Dương không trả lời cô, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.

Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Không phải không vui. Em nghĩ việc này không đáng để anh làm như vậy. Thật ra, em có thể tự mình giải quyết.”

Bùi Hằng Phúc trở thành một trong những cổ đông của Thời Thụy, thậm chí để cho Tô Nhã An vào Thời Thụy, chính là để chèn ép cô.

Cô không lo lắng hay sợ hãi về chuyện này, bởi vì cô tin rằng cô có thể giải quyết được.

Nhưng bây giờ, anh vì cô mà chắc hẳn đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua lại Thời Thụy, cô cảm thấy số tiền bỏ ra như vậy không đáng.

“Ngọc Sở.” Lục Triều Dương nắm tay cô và nhẹ nhàng nói: “Những gì anh có thể làm cho em, tất cả đều xứng đáng.”

Nhìn thấy đôi mắt đen nhánh dịu dàng của anh, mũi Đường Ngọc Sở hơi chua xót, tại sao anh lại ấm áp như vậy?

“Chị dâu, có phải rất cảm động không?”

Đột nhiên một âm thanh vang lên phá vỡ bầu không khí.

Đường Ngọc Sở đột nhiên nhớ tới ở đây có người khác, cô khịt khịt mũi: “Ừ, rất cảm động.”

Anh ta mỉm cười với Triều Dương và ngồi xuống bên cạnh anh.

“Chị dâu, em thật sự quá bái phục chị.” Thẩm Tử Dục đột nhiên nói một câu như vậy.

Bái phục?! Đường Ngọc Sở liếc nhìn Lục Triều Dương, sau đó nhìn Thẩm Tử Dục, với vẻ mặt không hiểu làm sao: “Có ý gì?”

“Anh trai của em là một tảng băng lớn. Chị dâu, chị thật can đảm khi gả cho anh ấy, chị thật sự khiến em rất bái phục.”

“Tảng băng lớn?” Đường Ngọc Sở quay lại nhìn Lục Triều Dương, hơi thích thú hỏi: “Anh là tảng băng lớn à?”

Lục Triều Dương nhíu mày: “Em cảm thấy sao?”

“Không phải.” Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Em cảm thấy anh không lạnh lùng chút nào, ít ra là không lạnh lùng với em.”

Còn nhiệt tình như lửa nữa! Đường Ngọc Sở âm thầm nói thêm một câu, hình ảnh lưu luyến của hai người lướt qua trong đầu khiến cô vội lắc đi.

Nghĩ đi đâu vậy chứ? Đường Ngọc Sở!

Hành động của cô khiến Thẩm Tử Dục chú ý, anh ta thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, trong mắt thoáng hiện lên một nụ cười.

“Chị dâu, chị đương nhiên không cảm giác được anh trai em là người lạnh lùng. Dù sao thì anh ấy cũng là đàn ông mà.”

Thẩm Tử Dục cười rất có ý tứ.

Đường Ngọc Sở càng đỏ mặt hơn khi nghe ẩn ý sâu xa trong lời nói của anh ta.

Nhìn thấy nụ cười ẩn ý của Thẩm Tử Dục, cô không khỏi cảm thấy khó chịu, đôi mắt hơi híp lại, lộ ra chút gian xảo.

“Triều Dương, cuối tháng rồi, em muốn có một tin tức lớn.”

Cô cười và nói với Lục Triều Dương.

Lục Triều Dương nhìn thấy sự ranh mãnh trong mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Anh nghĩ tin đồn về chủ tịch mới đến của Thời Thụy có lẽ là một tin tức lớn.”

Qủa nhiên vẫn là Lục Triều Dương hiểu cô!

Đường Ngọc Sở cong mắt nở nụ cười mãn nguyện.

Thẩm Tử Dục bên cạnh lo lắng không thôi: “Cái gì mà tin đồn về chủ tịch mới chứ? Chị dâu, chị không thể tung tin của em ra, nếu không trong nhà sẽ hối thúc em.”

“Đó là chuyện cậu phải giải quyết, không liên quan gì đến tôi.”

Đường Ngọc Sở cười nhìn về phía anht ta như một con cáo nhỏ đạt được thành công.

Thẩm Tử Dục không biết nên cười hay nên khóc, chỉ nghe thấy người anh họ thân thiết với anh ta từ nhỏ đến lớn nói một câu: “Chỉ là quà gặp mặt cho chị dâu của cậu thôi.”

Bống chốc, Thẩm Tử Dục không còn lời nào để nói.