Sủng Vợ Lên Trời

Chương 136




Lời nói của Đường Ngọc Sở, đúng là nói trúng tim đen.

Mọi người nghe nói thế, không thể không im lặng.

Thời Thụy không nuôi hạng xoàng xĩnh, mọi người có được vị trí như hôm nay, không phải dựa vào may mắn, mà là năng lực.

Đường Ngọc Sở có thể ngồi lên ghế Phó giám đốc là nhờ vào thái độ làm việc cực kì liều mạng đó của cô.

Cô không chỉ có thể chịu gian khổ, hơn nữa năng lực còn rất xuất chúng, mỗi lần tin tức mới lên kế hoạch đăng lên đều có thể chiếm đầu đề.

Tô Nhã An vừa nhậm chức đã ra tay gây khó dễ người ta để lập uy, đúng là quá đáng thật.

Nhất thời, ánh mắt mà mọi người nhìn Tô Nhã An đều hơi kì lạ.

Tất nhiên Tô Nhã An cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, ngay lập tức gương mặt hơi nhăn lại.

Ả Đường Ngọc Sở đáng chết này, lại có thể kích động tất cả mọi người dễ dàng như thế.

Hôm nay, cô ta không chỉ không thể đuổi ả, thậm chí còn không thể sa thải ghế phó giám đốc của ả, nếu không sẽ gây ra tình trạng lòng người nguội lạnh trong đoàn người, mà ý nghĩ mượn thế lập uy của cô ta cũng sắp thất bại hoàn toàn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Nhã An nổi cơn thịnh nộ.

Được lắm!

Đường Ngọc Sở cô được lắm, không hổ là người có thể tính toán kĩ càng Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc.

Nếu như cô không nể mặt tôi như thế, vậy sau này ở công ty cô cũng đừng mong dễ chịu!

"Haha, được rồi, nếu cô đã nói thế rồi, tôi mà còn víu lấy cô thì lại tỏ vẻ Tổng giám đốc như tôi hơi ngang ngược rồi."

Tô Nhã An hít thở sâu, mạnh mẽ đè cơn giận trong lòng xuống, nhưng vì thật sự quá giận dữ nên sắc mặt hơi vặn vẹo: “Tôi biết rõ sự cố gắng của mọi người, nhưng lần này gọi mọi người tới đây, chủ yếu là để làm quen với mọi người. Tôi không hề cướp lấy thành tựu mà mọi người cố gắng mới có được, nhưng đối với những cấp dưới chống đối cấp trên ấy, hôm nay tôi nhớ kĩ. Hi vọng sau này mọi người đừng tái phạm."

Lời nói này của Tô Nhã An như là sự thỏa hiệp đối với Đường Ngọc Sở, nhưng mọi người ở đây đều nghe được sự nguy hiểm giấu trong lời nói của cô ta.

Xem ra, đắc tội vị Tổng giám đốc đang rất huênh hoang này quả không phải là hành động sáng suốt gì.

Ngày tháng sau này của Đường Ngọc Sở, chỉ sợ không được tốt lắm rồi.

Đối với ánh mặt thương hại của mọi người, Đường Ngọc Sở coi như không thấy.

Cô biết rõ thái độ làm người của Tô Nhã An .

Người phụ nữ này, trước giờ luôn trợn mắt tất báo, lần này cô khiến cô ta mất mặt trước mặt mọi người, sau đó cô ta chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để đối phó cô.

Nhưng đây vẫn chưa phải là điểm đáng sợ nhất của Tô Nhã An. Đáng sợ nhất đó là, chỉ số thông minh của người phụ nữ này không thấp, mánh khóe trả thù nhất định sẽ cao tay hơn, đến lúc ứng phó, với cô mà nói thì là một loại phiền toái.

Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, chuyện này đến chuyện khác, với tính tình như Đường Ngọc Sở mà cũng không khỏi cảm thấy hơi bực bội.

Cuộc họp cấp cao nhanh chóng kết thúc, tên của Đường Ngọc Sở càng vang dội trong nội bộ công ty, tất cả mọi người đều sẽ không quên cô gái trẻ tuổi đó, lấy thực lực cá nhân chống lại Tổng giám đốc mới nhậm chức, hơn nữa còn chỉ trích đối phương bằng lời nói hết sức quyết liệt.

Trên thế gian này, người có gan chống đối cấp trên như thế, chắc chỉ có mỗi cô.

Điều khiến người khác khâm phục là cô dùng sự kiên cường của mình để đảo ngược tình thế suýt bị cách chức, thậm chí là nguy cơ bị sa thải.

"Tiểu Đường, tôi thật sự nhìn cô bằng con mắt khác rồi."

Lúc đi ra, ánh mắt Lina hết sức ngạc nhiên nhìn Đường Ngọc Sở.

Cô tự hỏi, hôm nay nếu mình đứng vào vị trí của Đường Ngọc Sở, cô có dám chống đối Tô Nhã An như thế không.

Lina nhanh chóng có được câu trả lời.

Cô không dám!

Vì thế, lần đầu tiên cô đặt người cấp dưới này lên cùng một cấp độ với mình.

Sự quyết đoán của Đường Ngọc Sở, dù làm Giám đốc cũng dư sức, nếu Tô Nhã An tiếp tục xem thường cô, sự rằng kết cục sẽ y chang Cố Ngọc Lam!

. . .

Tối hôm đó, Bùi Hằng Phúc đặt bàn trong một nhà hàng sang trọng của thành phố, chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho Tô Nhã An, thuận tiện chúc mừng cô ta nhậm chức.

Ba người nhà họ Bùi, ngay cả Cố Ngọc Lam cũng đã đợi trong ghế lô từ sớm.

Lúc Tô Nhã An tới cũng ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, bởi vì hai bên đã lâu không gặp nên chuyện trò hỏi han một trận.

Một lúc sau, Cố Ngọc Lam không nhịn được hỏi: “Chị họ, hôm nay đến công ty cảm thấy thế nào rồi? Đã gặp Đường Ngọc Sở chưa? Có cho cô ta biết tay gì không?"

Sau khi nói ra, bầu không khí bên trong ghế lô lập tức giảm đi mấy độ.

Bùi Hằng Phúc và Tần Thúy Kiều đều cảm giác được sắc mặt của Tô Nhã An vô cùng khó coi.

Tần Thúy Kiều nhíu mày hỏi Tô Nhã An : “Sao thế Nhã An ? Chẳng lẽ ngay cả cháu cũng không thu thập Đường Ngọc Sở được sao?"

"Tất nhiên là không phải."

Tô Nhã An nghiến răng phủ nhận, nhớ đến những gì mà ban ngày Đường Ngọc Sở đã nói, trong lòng không khỏi thấy hơi ô nhục: “Chỉ là cháu không ngờ được, nhiều năm không gặp như thế mà Đường Ngọc Sở lại thay đổi nhiều như vậy, cô ta của trước kia, không phải đều là hình tượng của một cô gái ngoan ngoãn hay sao."

"Cô ta thay đổi nhiều thật, trở nên càng ngày càng khó đối phó, tâm cơ cũng càng ngày càng sâu rồi."

Cố Ngọc Lam nghiến răng nghiến lợi nói.

Trước đây bọn họ đều bị Đường Ngọc Sở lừa, người phụ nữ đó vốn không phải là loại con cừu nho nhỏ, mà là loại giả heo ăn thịt hổ, mấy tháng này, cô chịu thiệt không ít từ trên tay cô ta.

"Theo cái nhìn của chị thì vẫn phải trách em và Hằng Phúc, nếu hai em không ép người ta quá mức, cô ta sẽ trở thành như thế sao?"

Tuy Tô Nhã An ở nước ngoài, nhưng chút chuyện nhỏ của Bùi Hằng Phúc và Đường Ngọc Sở vẫn biết rõ ràng.

Cô ta không thích Cố Ngọc Lam, nhưng vì Bùi Hằng Phúc thích, cô ta chỉ có thể chọn đứng về phía Cố Ngọc Lam.

Hôm nay, lí do mà cô ta gây khó dễ cho Đường Ngọc Sở, một phần lớn cũng là vì có Cố Ngọc Lam.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Nhã An cũng hơi tức giận.

Nếu không do ả đàn bà rác rưởi này, sao cô ta lại bị Đường Ngọc Sở làm nhục như thế được!

Bùi Hằng Phúc như cảm thấy Tô Nhã An không vui, vội vàng nở một nụ cười nho nhã, an ủi: “Được rồi, chị họ à, chuyện này cũng không trách Ngọc Lam được, dù sao đi nữa thì giờ chị cũng là Tổng giám đốc của Thời Thụy rồi, em nghĩ, dù Đường Ngọc Sở có bản lĩnh thế nào cũng không thể ngang ngược trên đầu chị được. Chị cũng có thể nhân cơ hội này mà bắt bí cô ta, bảo cô ta đừng quá liều lĩnh."

"Cái này còn cần em nói à!"

Tô Nhã An hừ lạnh, trong chớp mắt đó bỗng thoáng hiện một tia sáng.

Đường Ngọc Sở, cô chờ mà xem.

. . .

Nhà họ Bùi ở đó bàn kế đối phó Đường Ngọc Sở, nhưng Đường Ngọc Sở được coi như người trong cuộc lại không biết chút gì.

Nhưng dù cô biết thật, chỉ sợ cũng không để ý lắm,

Cô dám chống lại Tô Nhã An ngay trước mặt toàn bộ nhân viên cấp cao trong công ty, chẳng lẽ còn sợ cô ta đối phó mình sao?

Buổi tối, sau khi tan làm thì Đường Ngọc Sở đến bệnh viện một chuyến, đến khoảng tám giờ mới về tới nhà.

Sau khi vào cửa, cô nằm lên sofa, trông rất mệt mỏi.

Cũng chỉ có khi về tới nhà hệ thần kinh của cô mới có thể thả lỏng sau một ngày căng thẳng, bỏ hết mọi cảnh giác và thể hiện một bản thân không hề giữ lại chút nào.