Sủng Vợ Lên Trời

Chương 126




Ninh Huyên Huyên vừa đi thì Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ cũng im lặng không nhắc đến chuyện vừa rồi, sau khi vui vẻ ăn cơm trưa thì trở về công ty tiếp tục làm việc.

Khoảng ba giờ chiều, Đường Ngọc Sở đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Tùng gọi tới.

Đường Ngọc Sở thấy ba đã lâu chưa liên lạc thì nhíu mày lại một cái.

Bình thường ông già kia không có việc gì sẽ không cho gọi điện thoại cho cô, mỗi lần gọi tới sẽ không có chuyện gì tốt, cũng không biết lần này lại muốn làm gì.

Đường Ngọc Sở suy nghĩ một lát thì không khỏi thở dài, nghe điện thoại, nhàn nhạt nói: "Ông tìm tôi có chuyện gì?"

Nhưng ngoài dự đoán của Đường Ngọc Sở, điện thoại bên kia không phải là giọng của Đường Tùng, ngược lại quản gia bác Triệu vội vàng nói: "Cô chủ, không xong rồi, đã xảy ra chuyện."

"Bác Triệu?"

Đường Ngọc Sở giật mình, lông mày không khỏi nhíu lại: "Bác Triệu, xảy ra chuyện gì?"

"Ông chủ đã xảy ra chuyện, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện."

"Cái gì!!!"

Quản gia vừa nói xong thì sắc mặt Đường Ngọc Sở lập tức thay đổi.

Tuy rằng mấy năm nay bởi vì Cố Ngọc Lam và Triệu Uyển Nhan nên làm cho quan hệ của cô và Đường Tùng trở nên tệ, nhưng mặc kệ tệ thế nào thì vẫn là ba con. Vì vậy cô nghe thấy Đường Tùng vốn khỏe mạnh lại xảy ra chuyện, Đường Ngọc Sở bình tĩnh thế nào cũng không nhịn được thay đổi sắc mặt.

"Ông ấy bị bệnh? Rất nghiêm trọng sao?"

Đường Ngọc Sở miễn cưỡng khôi phục lý trí, trầm giọng hỏi.

"Không biết, giữa trưa ông chủ tự nhiên ngã xuống, hiện tại bác sĩ vẫn chưa ra, cô chủ, cô đến thăm ông chủ đi."

Giọng của quản gia có chút cứng lại, xem ra tình hình của Đường Tùng đúng là không lạc quan lắm.

Đường Ngọc Sở hít một hơi thật sâu, lập tức nói: "Con biết rồi, con lập tức qua đó."

Sau khi Đường Ngọc Sở cúp máy thì xin nghỉ với Lina, sau đó lập tức chạy đến bệnh viện.

Lúc này, trước cửa phòng cấp cứu ở bệnh viện Bắc Ninh Thị có ba bóng dáng chờ ở đó.

Một người trong đó tất nhiên là bác Triệu vừa gọi điện thoại cho Đường Ngọc Sở.

Chỉ thấy bác Triệu nôn nóng đi tới đi lui, khuôn mặt già nua tràn ngập lo lắng.

Mà hai người khác chính là Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam.

Lúc này hai mẹ con ngồi song song trên ghế hành lang, vẻ mặt khác nhau.

Sắc mặt Cố Ngọc Lam thờ ơ, trong đó còn có thể nhìn thấy sâu dưới đáy mắt cô ta cất giấu một tia đắc ý.

Nhưng khi cô ta nhìn thấy bác Triệu không ngừng đi qua đi lại thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ không kiên nhẫn: "Bác Triệu, ông có thể đừng đi tới đi lui được không, ông làm cho tôi cảm thấy chóng mặt."

"Xin lỗi, cô Ngọc Lam, tôi... Tôi chỉ lo lắng cho ông chủ."

Bác Triệu dừng chân lại, sắc mặt có chút sợ hãi nói.

Cố Ngọc Lam hừ lạnh một tiếng: "Có cái gì phải lo lắng, bác sĩ đang cấp cứu, lo lắng có ích gì sao?"

"Sao cô Ngọc Lam có thể nói như vậy chứ, bây giờ ông chủ chưa biết sống chết thế nào, chẳng lẽ cô không lo lắng chút nào sao?"

Bác Triệu nghe giọng điệu của Cố Ngọc Lam dửng dưng như không, trên mặt ông ta không khỏi oán giận.

Cố Ngọc Lam nghe vậy thì vẻ mặt cứng lại, trong lòng cô ta cũng biết lúc này không được thể hiện thái độ thờ ơ như vậy, vì thế cô ta chỉ có thể cắn chặt răng, lẩm bẩm một câu: "Hừ, ông già bảo thủ."

Cô ta nói xong thì lười để ý tới bác Triệu, mà chuyển tầm mắt lên người Triệu Uyển Nhan.

Lúc này vẻ mặt Triệu Uyển Nhan có vẻ bất an, hai tay nắm chặt vào nhau, bởi vì dùng quá sức nên gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng.

Nhìn vẻ mặt của bà rõ ràng thấy được sự hoảng loạn và lo lắng.

Cố Ngọc Lam thấy thế thì không khỏi nhíu mày, đưa tay nắm lấy tay Triệu Uyển Nhan thấp giọng nói bên tai bà: "Mẹ, mẹ căng thẳng cái gì? Con khốn Đường Ngọc Sở kia muốn tới, mẹ phải thể hiện tự nhiên một chút, người phụ nữ kia rất thông minh, nếu cô ta phát hiện ra manh mối, đến lúc đó sẽ rất phiền phức."

"Mẹ... Mẹ biết, nhưng mẹ không nhịn được."

Cơ thể Triệu Uyển Nhan run nhè nhẹ, đáy mắt ẩn giấu sự hoảng sợ, giống như làm việc gì đó không thể lộ ra ngoài.

Cố Ngọc Lam thấy bà như thế thì không khỏi cắn chặt răng, dùng liều thuốc mạnh dọa bà: "Mẹ, con nói rõ trước, hiện tại nhà họ Bùi đã tràn ngập nguy hiểm, con chỉ có thể dùng nhà họ Đường tới giúp đỡ, vậy thì con và mẹ mới không lo cơm áo suốt đời, nếu thất bại thì sau này mẹ chờ con khốn Đường Ngọc Sở kia đuổi mẹ ra khỏi nhà đi, cuối cùng nhà họ Đường tuyệt đối không chia một đồng nào cho mẹ đâu."

Triệu Uyển Nhan nghe thấy câu cuối cùng thì cơ thể không khỏi run lên: "Mẹ hiểu ý của con, nhưng lỡ ông già cấp cứu không thành công thì sao?"

"Câm miệng!"

Cố Ngọc Lam nghe thấy Triệu Uyển Nhan nói thì sắc mặt thay đổi, thấp giọng mắng một tiếng.

Cô ta quay đầu nhìn bác Triệu bên cạnh, thấy ông không chú ý bên này mới tiếp tục thấp giọng nói: "Mẹ, con cảnh cáo mẹ không được nói lung tung những chuyện này, nếu không thì chúng ta sẽ xong đời. Hiện tại mẹ phải làm chính là phối hợp với con, giả vờ không biết gì cả. Con cũng nói cho mẹ biết, nếu mẹ không cẩn thận lỡ lời, làm hỏng chuyện của con thì con sẽ mặc kệ mẹ, sau này mẹ cũng đừng hy vọng con nuôi dưỡng."

Cố Ngọc Lam nói lời tàn nhẫn cũng làm cho Triệu Uyển Nhan hoảng sợ, vội vàng thu lại sắc mặt nói: "Sau này mẹ sẽ không nói nữa."

Khi hai mẹ con thì thầm nói chuyện không muốn người khác biết, rốt cuộc Đường Ngọc Sở cũng chạy tới bệnh viện.

Bác Triệu vội vàng chào đón, cung kính nói: "Cô chủ, cô tới rồi sao?"

"Ừm."

Đường Ngọc Sở gật đầu, đôi mắt nhìn lướt qua Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam bên cạnh, cô không muốn chào hỏi bọn họ nên đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ba con đâu?"

"Ông chủ vẫn chưa ra." Bác Triệu nói thật.

Đường Ngọc Sở nhíu mày: "Đã vào đó bao lâu rồi?"

"Một tiếng." Bác Triệu lo lắng nhìn phòng giải phẫu nói.

"Tình hình cụ thể thế nào, bác nói cho con nghe đi."

Đường Ngọc Sở đỡ bác Triệu ngồi xuống ghế, dịu dàng nói.

Đường Ngọc Sở vẫn luôn tôn trọng người quản gia này, bác Triệu đã ở nhà họ Đường rất nhiều năm, có thể nói là nhìn cô lớn lên.

Ở nhà họ Đường, ông làm việc hết lòng hết dạ, hơn nữa ông không con không cái, đối xử với Đường Ngọc Sở cũng rất tốt.

Trong thời gian này Đường Ngọc Sở rời khỏi nhà, bác Triệu không ít lần nhắc bên tai Đường Tùng, hy vọng Đường Tùng có thể nhanh chóng gọi Đường Ngọc Sở về nhà.

Đối với Đường Ngọc Sở mà nói, bác Triệu có thể coi là người nhà của mình.

Bác Triệu gật đầu, sắp xếp trí nhớ rồi bắt đầu kể lại: "Sáng nay ông chủ đến công ty đi làm thì vẫn còn rất tốt. Nhưng buổi chiều ông ấy đột nhiên về nhà một chuyến, hình như muốn lấy tài liệu quan trọng gì đó. Lúc đó tôi cũng không hỏi nhiều, nhưng không nghĩ tới ông ấy vào phòng sách không bao lâu thì cả người đột nhiên run rẩy, ngã bất tỉnh nhân sự dưới đất. Cũng may bà chủ kịp thời phát hiện đưa ông chủ hôn mê vào bệnh viện cấp cứu."

Đường Ngọc Sở nghe bác Triệu nói qua đơn giản thì nhíu mày, bản năng nhìn thoáng qua về phía Triệu Uyển Nhan.