Sủng Vợ Lên Trời

Chương 112




Ban nãy nhìn thấy Đường Ngọc Sở xuất hiện ở đây, Lục Thanh Chiêu cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Có điều nghe bọn họ nói chuyện với nhau, anh ta cũng có thể đoán ra được người con gái được gọi là Tiêu Tiêu ấy khá thân với Đường Ngọc Sở, lần này bị cô nhìn thấy, anh ta cứ nhấp nhổm ngồi không yên.

“Chị dâu, chị đừng nghe cô ta nói bậy, chuyện giữa em và cô ta chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Người như tôi đây, muốn phụ nữ như thế nào mà chẳng được? Sao có thể đi sàm sỡ cô ta kia chứ?”

Lục Thanh Chiêu bĩu môi, vội vàng giải thích, cố gắng bảo vệ hình tượng của mình.

Buồn cười!

Mặc dù bình thường anh ta hơi ngang ngược, nhưng cũng không phải là hạng đàn ông đê tiện có thể đùa bỡn phụ nữ, nếu như bị đổ tội danh này lên đầu, anh ta biết phải lăn lộn tiếp thế nào đây!

“Chị dâu?”

Nghe thấy Lục Thanh Chiêu gọi Đường Ngọc Sở như thế, Tiêu Tiêu trừng to mắt, cô ấy cảm thấy hết sức bất ngờ: “Chuyện gì thế Ngọc Sở, tại sao tên lưu manh lại gọi cậu như thế?”

Đường Ngọc Sở nhún vai: “Bởi vì anh ta là em chồng của tớ, Lục Thanh Chiêu.”

“Thế…”

Tiêu Tiêu sững sờ, uổng công cô ấy nằng nặc không chịu buông tha suốt một buổi trời, kết quả hai người lại là người nhà đấy à?

Mẹ kiếp! Không đúng! Cái tên này không phải là người nhà của mình!

Sau khi ngẩn ra một lúc, cuối cùng Tiêu Tiêu cũng đã bình tĩnh trở lại, cô ấy hừ một tiếng: “Nể tình anh là em chồng của Ngọc Sở, tôi có thể không tính toán với anh nữa, nhưng đừng nghĩ rằng tôi sẽ tha thứ cho anh như thế, nếu còn có lần sau thì tôi sẽ cắt tay của anh.”

Lời dọa dẫm của Tiêu Tiêu không hề có sức uy hiếp gì với cậu ấm như Lục Thanh Chiêu.

Bởi thế, sau khi nghe xong, anh ta dứt khoát bĩu môi: “Yên tâm đi, tôi muốn phụ nữ gì mà không có, lẽ nào lại thiếu cô à?”

“Anh…”

Tiêu Tiêu không khỏi cảm thấy tức giận.

Cái tên khốn kiếp này, nể mặt anh ta mà anh ta còn được đằng chân lên đằng đầu hả?

Chỉ có điều lần này không đợi cho cô nổi cơn thịnh nộ, Đường Ngọc Sở nhanh tay lẹ mắt kéo cô ấy lại, cô quay đầu sang lườm Lục Thanh Chiêu: “Cậu cũng bớt nói vài câu đi.”

Lục Thanh Chiêu nghe thấy thế bèn cười ngượng, anh ta đứng dậy: “Được rồi, nếu như chị dâu nói thế thì tôi không nói nữa đâu.”

Sau khi nói dứt lời, anh ta duỗi eo, nhìn cục trưởng rồi mỉm cười: “Cục trưởng Triệu, tôi có thể đi được chưa?”

“Đương nhiên là có thể rồi, mọi người đều có thể đi được rồi.”

Cục trưởng Triệu vội vàng vẫy tay, trông có vẻ rất sốt ruột, khiến cho những người bên cạnh cảm thấy hơi cạn lời.

Nhưng cục trưởng Triệu cứ như không nhìn thấy nhìn cả.

Rốt cuộc hai vị phật lớn ấy cũng đã đi rồi, nếu không phải địa điểm không thích hợp, nói không chừng ông ta còn đốt pháo ăn mừng nữa kia kìa.

Một vở hài kịch, cuối cùng cũng đã hạ màn.

Sau khi bước ra khỏi cục cảnh sát, Lục Thanh Chiêu và Đường Ngọc Sở chia tay nhau ở ngoài cửa.

Anh ta vừa mới bỏ đi, Tống An Kỳ đã hỏi ngay: “Tiếp theo chúng ta phải đi đâu đây?”

Đường Ngọc Sở trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Đem hành lý của Tiêu Tiêu về trước đã, đến tối thì ba chị em ta đến Thịnh Thế Đế Cảnh chơi, cũng coi như là làm tiệc tẩy trần cho Tiêu Tiêu.”

“Thịnh Thế Đế Cảnh hả, lâu lắm không đi rồi. Được thôi, cứ quyết định như vậy đi.”

Tiêu Tiêu phất tay, vui vẻ tiếp nhận lời đề nghị của Đường Ngọc Sở.

vào lúc này, cô ấy hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo giống như lúc ở trong đồn cảnh sát nữa, gương mặt trông có vẻ rất vui vẻ và phóng khoáng.

Ba người họ nhanh chóng đem hành lý về, sau khi trời sụp tối bèn dắt díu nhau đến Thịnh Thế Đế Cảnh.

Trong thành phố Bắc Ninh, không ít người đã nghe đến danh tiếng của Thịnh Thế Đế Cảnh. Đây là một nơi rất xa hoa đắt đỏ, có đủ các loại hình từ nhà nghỉ, câu lạc bộ, nhà hàng, hoạt động giải trí.

Những người ra ngoài nơi này đều là người của giới thượng lưu, trước lúc Tiêu Tiêu ra nước ngoài, thỉnh thoảng ba người bọn họ lại đến đây chơi bời.

Nơi này chứa chan hồi ức ấm áp của ba người bọn họ.

Vào lúc này, ba người Đường Ngọc Sở bước vào cửa Thịnh Thế Đế Cảnh, nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc, cô ấy không khỏi than thở: “Lâu rồi không đến, nhớ ghê.”

Tiêu Tiêu đưa chìa khóa cho cậu em giữ xe, cô mỉm cười khoác cánh tay hai người bạn của mình: “Nếu nhớ thì vào đi, đứng ở đây làm gì?”

Bọn họ đi vào trong Thịnh Thế Đế Cảnh một cách thuần thục, Đường Ngọc Sở bấm thang máy kính, lên đến nhà hàng trên tầng 11.

Ba người vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của không ít người. Ánh mắt của rất nhiều người đàn ông đều trở nên nóng bỏng, gương mặt toát ra vẻ kinh ngạc.

Ba người Đường Ngọc Sở chính là người đẹp trời sinh, mỗi người một vẻ.

Tiêu Tiêu là người đẹp sắc sảo, cô đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhất là cặp mắt đan phượng xinh đẹp ấy, sóng nước chảy tràn trong mắt tỏa ra sự yêu kiều vô hình.

Còn Đường Ngọc Sở lại tương đối nền nã.

Gương mặt thanh nhã, đôi mắt trong trẻo như nước hồ, dung mạo , trông có vẻ trong trẻo và xinh xắn, cho dù từ cái nhìn đầu tiên, cô không khiến mọi người cảm thấy kinh diễm như Tiêu Tiêu, nhưng không biết vì sao mọi người cứ dán chặt mắt vào cô.

Còn Tống An Kỳ, cô ấy không sắc sảo và quyến rũ như Tiêu Tiêu, cũng không dịu dàng nền nã như Đường Ngọc Sở, nhưng cô ấy lại có vẻ đẹp trung tính mà hai người bạn mình không có.

Mái tóc ngắn trông có vẻ nhanh nhẹn, gương mặt xinh xắn, nhìn cô ấy có vẻ tùy tiện nhưng thật chất lại có nét độc đáo, quyến rũ của riêng mình cô ấy, nhất là đôi chân dài trắng trẻo của cô ấy, đối với người đàn ông, rất ít người có thể từ chối.

Ba người đi chung với nhau đương nhiên sẽ trở thành cảnh đẹp, hút mắt người khác một cách lạ lùng.

Chỉ có điều, ba người họ hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của mọi người xung quanh, phục vụ đưa bọn họ đến một chiếc bàn gần cửa sổ, gọi món rồi đợi thức ăn được mang lên bàn.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, các món ăn được mang lên đủ, ba người vừa ăn vừa hàn huyên tâm sự về những chuyện xảy ra trong mấy năm gần đây.

Đương nhiên, tất thảy những thứ xảy ra giữa ba người bọn họ, chuyện của Đường Ngọc Sở lại thú vị nhất.

Trước giờ Đường Ngọc Sở vẫn luôn không thích nhắc đến chuyện quá khứ, có điều cô gần như chưa từng giữ bí mật gì với Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ.

Bởi thế, lúc Tống An Kỳ thao thao bất tuyệt kể về chuyện xảy ra trong vài tháng trước, cô cũng không ngăn cản.

Chỉ có điều, sau khi nghe xong, gương mặt Tiêu Tiêu lập tức sa sầm xuống: “Hay cho một tên Cố Ngọc Lam, hay cho một tên Bùi Hằng Phúc, không ngờ lại dám đối xử với cậu như thế!”

“Không sao đâu, dù gì tớ cũng đã không còn để ý nữa rồi.”

Đường Ngọc Sở nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả, gương mặt của cô trông có vẻ rất thờ ơ.

Bây giờ trong lòng cô đã có một người đàn ông khác rồi, Bùi Hằng Phúc ấy chỉ còn là người lạ mà thôi.

“Cậu không để ý nhưng tớ không thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì được.

Sắc mặt Tiêu Tiêu sa sầm, cô ấy nghiêm túc nhìn Đường Ngọc Sở: “Người đàn ông lăng nhăng như Bùi Hằng Phúc thì còn dễ đối phó hơn một chút, chứ tâm địa của con ả Cố Ngọc Lam lại thâm độc quá, nếu như không sớm ngày giải quyết thì chẳng biết sau này sẽ còn làm gì cậu nữa. Cậu là chị em tốt của tớ, tớ không thể trơ mắt ra mà nhìn cậu xảy ra chuyện gì được. Nếu như người khác ức hiếp cậu thì tớ sẽ giúp cậu đòi lại công bằng.