Đúng bảy giờ sáng hôm sau cả bệnh viện xôn xao về vụ mất tích của Tô Vũ Đình và Diệp Tử Thanh. Sáng sớm khi y tá vào phòng để gọi Diệp Tử Thanh thì chỉ nhìn thấy một tờ giấy xin nghỉ việc được đặt trên bàn. Sau khi tìm kiếm khắp nơi người của khu điều trị số hai cũng không tìm thấy bóng dáng của người đàn ông mang tên Tô Vũ Đình. Sau khi xem lại camera giám sát rất nhiều luông ý kiến khác nhau nổi lên. Sự mất tích của cả hai đã gây ra nhiều hoài nghi và tạo sức ảnh hưởng lớn đến toàn bệnh viện.
Một bệnh nhân tâm thần và một bác sĩ khoa sản.
Ở trong phòng của Tô Vũ Đình y tá tìm thấy một bức thư, người gửi là Tô Vũ Đình còn người nhận là cô. Phía cảnh sát bị phục kích gây ra nhiều thiệt hại lớn, số người bị thương không ít, số người tử vong cũng khá nhiều. Tin tức đó rất nhanh đã được phát tán trên mạng. ất nhanh liền mất kiểm soát mà chạy lên trên phòng báo cho cô.
- Chị Duệ Trân.
Sau khi xem được tin tức trên báo Lộ Lộ rất nhanh liền mất kiểm soát mà chạy lên trên phòng báo cho cô. Co ấy mở cửa chạy vào trong phòng chỉ thấy Duệ Trân đang vội vã chải lại tóc chuẩn bị đi xuống phía dưới. Nhìn thấy Lộ Lộ chạy vào bên trong với dáng vẻ gấp gáp trong lòng Duệ Trân dường như cũng có linh cảm được chuyện không tốt. Trong lòng nóng như lửa, một nỗi lo lắng không tên trào lên trong cơ thể.
- Có chuyện gì vậy?
Duệ Trân lập tức chạy đến phía Lộ Lộ lo lắng hỏi.
- Người… người của cảnh sát ngày hôm qua bị phục kích, thiệt hại phân nửa người đi. Lâm Bắc Thần và Ngụy Thế Thanh bị thương nặng đang nằm ở bệnh viện còn tung tích của thương tướng Cảnh vẫn chưa được tìm thấy. Nghe nói Dạ Hoắc Tước đặt bom ở trong căn nhà, sức phá hủy lớn bây giờ mọi thứ chỉ còn là tro bụi thôi.
Nghe đến đây dường như thế giới trong cô hoàn toàn sụp đổ. Trước khi anh đi cô đã có dự cảm chẳng lành vậy mà anh lại nhất quyết không muốn để cô đi theo. Dạ Hoắc Tước là một tên cáo già, hắn sẽ không dễ dàng để người của phía cảnh sát đạp đổ Dương Long. Trong trường hợp xấu hắn nhất định sẽ đồng quy vu tận.
Cô lập tức chạy ra bên ngoài, cơ thể run lên từng hồi vì lo sợ. Cô sợ cô sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa, sợ anh sẽ lại biến mất khỏi cuộc sống của cô. Duệ Trân mặc kệ mái tóc rối xù, mặc kệ bộ quần áo xộc xệch, mặc kệ cái hình tượng bên ngoài lập tức lao lên xe mà phóng đi trong vội vã.
Quãng đường đến Dương Long chưa bao giờ là xa đến vậy. Có cảm giác như nó đang kéo dài, ngày càng dài hơn trong vô thức. Ngay bây giờ cô chỉ có một hy vọng duy nhất là anh đừng xảy ra chuyện gì, làm ơn hãy bình an trở về bên cô.
Chiếc xe nhanh chóng phanh gấp rồi dừng lại trước một cảnh tượng hoang tàn đến xơ xác. Bên trên bãi cát dài là hàng trăm của phía Dương Long nằm la liệt. Duệ Trân mở cửa xe rồi vội vàng chạy xuống, cô lật một người lên rồi đưa tay kiểm tra hơi thở.
" Đã… đã chết rồi sao? "
Cô thu tay lại rồi nhanh chóng chạy vào bên trong. Trước mắt cô căn nhà từng được coi là lâu đài kiên cố nhất hoàn toàn sụp đổ. Những viên gạch to lớn và vững chắc nhất nát thành trăm mảnh. Không còn là một nơi rộng lớn, xa hoa giờ đây nơi này hoàn toàn biến thành một bãi phế liệu bỏ hoang không hơn không kém.
Thi thể người trải dài hai đường đi do cuộc chiến tàn khốc và do sức ảnh hưởng của bom. Sự tàn phá của nó là quá lớn cô nhất thời vẫn không thể tưởng tượng được ra khung cảnh hỗn loạn khi đó. Duệ Trân chạy thật nhanh vào trong đống đổ nát, người bị đè chết bên trong là rất nhiều, không chỉ là vài chục người mà lên đến cả trăm người.
" Tử Quân… "
Ánh mắt cô đảo quanh một vòng để tìm kiếm tung tích của anh. Tại sao Lâm Bắc Thần và Ngụy Thế Thanh có thể an toàn trở về còn anh thì lại mất tích? Cô không tin là anh biến mất như vậy, anh đã hứa với cô rằng sẽ ở bên cô kia mà.
Bên trong đống đổ nát hoang tàn cô có thể nhìn thấy xác người trải dài. Căn tầng hầm là phòng giam của tổ chức cũng sụp đổ, người bị giam không thể ra ngoài chỉ có thể chờ cho căn nhà kiên cố sụp xuống đè lên người. Họ chết, một cái chết đau đớn và quằn quại. Có lẽ lúc đó họ đã rất hoảng sợ.
- Cảnh Tử Quân.
Cô lên tiếng gọi anh nhưng mãi một lúc sau cũng chỉ nghe được tiếng của cô vọng về. Duệ Trân nhìn xung quanh, ngoài nơi này ra thì cô chẳng còn nghĩ được anh sẽ ở đâu. Mong ước bây giờ của cô chỉ còn là anh không ở trong đống đổ nát kia, như vậy đã là quá đủ rồi.
Linh cảm của người phụ nữ, người mẹ, người vợ chắc chắn là không thể nào sai. Đáng lẽ lúc đó cô phải ngăn cản anh lại, đánh lẽ lúc đó cô phải nhất quyết không cho anh chôn chân vào con đường chết. Nhưng giờ đây mọi thứ đã quá muộn, tất cả đã không thể cứu vãn được nữa.
Bàn chân cô không mang dép, một lần nữa chạy quanh đống đổ nát để tìm bóng dáng quen thuộc của anh. Chân cô giẫm lên những viên gạch vỡ, giẫm lên những sỏi đá, những bê tông và cả những vụn thủy tinh. Bước chân đi đến đâu là máu chảy đến đó. Cô đi đến từng người, lật từng khuôn mặt bê bết máu lên xem nhưng rốt cuộc vẫn không phải là anh.
" Tử Quân, rốt cuộc anh đang ở đâu rồi? "
Đã là những người cuối cùng ở bên ngoài, rốt cuộc ai cũng không phải anh. Cô chỉ cần nhìn từ xa, chỉ cần nhìn bóng lưng là có thể biết được chắc chắn đó không phải là anh. Nhưng cô vẫn cố chấp, vẫn cố chấp muốn nhìn tận mắt mới thực sự tin.
Bước chân cô chậm rãi bước đến thi thể cuối cùng, đây là một người của Dương Long. Cô có thể nhìn thấy bên cánh tay trái của hẳn lờ mờ có hình một con rồng đang quấn quanh mặt trăng. Mặc dù biết là như thế nhưng cô vẫn cố chấp bước đến với bàn chân thấm đẫm máu, bàn tay cô run run lật người của tên kia lên, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
- TỬ QUÂN, RỐT CUỘC LÀ ANH ĐANG Ở ĐÂU?
Cô òa khóc rồi đánh mạnh vào thi thể đang nằm ở trên bãi cát. Cô đã kiểm tra hết tất cả những thi thể ở đây cũng đã tìm kiếm hết những nơi có thể đi đến. Nhưng ở cái nơi hoang tàn này thì làm gì còn nơi nào để ẩn náu.
Vậy rốt cuộc Cảnh Tử Quân đã đi đầu rồi?
Bất chợt cô nghĩ đến một trường hợp xấu. Anh có phải là bị cát lún hút xuống dưới rồi không? Nghĩ là làm, Duệ Trân lập tức đi đến những vùng cát lún, cô chạm tay xuống dưới, một lực hút như muốn kéo cô xuống. Mặc kệ tính mạng của bản thân, cô điên cuồng dùng tay đào bới cát, nước mắt không ngừng rơi xuống.
- Tử Quân, Tử Quân à, rốt cuộc anh đang ở đâu?
Cô chứ đào mãi, đào mãi nhưng đào đến đâu cát lại chảy xuống đến đó. Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, ở cái nơi hoang vu này thì còn chỗ nào anh có thể ở nữa đâu. Ở cái nơi được gọi là địa ngục trần gian này thì anh còn chỗ nào có thể đến?
Chỉ còn một khả năng cuối cùng nhưng cô không muốn tin vào khả năng ấy mặc dù nó đã ở ngay trước mắt cô.
- Cảnh Tử Quân là một người đàn ông tài giỏi kia mà, anh chẳng phải là người thông minh, anh chinh chiến nhiều năm như vậy tại sao bây giờ mới chỉ gặp một Dương Long cỏn con liền đã gục ngã? Anh đã hứa với em… đã hứa với em rồi kia mà?
Cô òa khóc ngồi thụp xuống đất, đôi mắt ửng đỏ vì khóc nhưng vẫn không làm cho cảm xúc và tâm trạng của cô được tốt hơn. Duệ Trân đưa tay chạm lên gương mặt, nước mắt tại sao lại cứ chảy xuống như vậy?
- Anh nói anh sẽ không để em phải khóc nữa kia mà? Anh là đồ nói dối. Em không cần áo của anh, em ghét nó. Thứ em cần là anh, là chủ nhân của nó thôi.
Duệ Trân tuyệt vọng khóc nấc giữa một khoảng không trống vắng. Tứ phía chỉ có cát bao quanh, không có một bóng người. Cô ngồi giữa những thi thể lạnh toát mà khóc đến nghẹn lòng. Có ai hiểu được cô, hiểu được cho người con gái phải đứng nhìn người mình yêu biến mất, phải đứng nhìn ba của đứa bé trong bụng rời đi. Có ai hiểu được nỗi lòng của người mẹ, người vợ là cô?
- Giữa hoang mạc rộng lớn như thế này em biết tìm anh ở đâu đây?