Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 32: Đàn Mà Tôi Chơi Giỏi Nhất Là Đàn Bà




Mạch Linh vừa vào phòng khách thì đã thấy Lục Thiên Mặc đang dây đưa cùng một người phụ nữ, Mạch Linh tâm trạng vốn không tốt nên không muốn để tâm nhiều đến chuyện của hắn, cô đi thẳng lên phòng của mình.

"A... Mặc... Nhẹ một chút a..." Doãn Phi nằm dưới thân của hắn rên rỉ, cô có thể cảm nhận được Lục Thiên Mặc hôm nay rất lạ, hắn ra vào không chút cảm xúc, dường như là đang rất tức giận.

Một tên thuộc hạ chạy vào, vẻ mặt rất gấp gáp, hắn vừa nhìn thấy hiện vật trước mặt đã lập tức bịt mắt lại: "Lão đại, có chuyện rất..."

"Ra ngoài." Lục Thiên Mặc không thèm nhìn đến một lần, nghiêm giọng trầm mặc ra lệnh.

Tên thuộc hạ sợ để run rẩy cả người, lập tức cúi người lui ra.

Doãn Phi tuy đã để ý từ lâu về thái độ kì lạ của Lục Thiên Mặc nhưng cô vẫn không hỏi gì. Đi theo hắn hơn mười năm, cô chỉ có phận sự nghe lời chứ không có tư cách để hỏi.

Hắn ra vào người cô từng nhịp, hai thân thể loã lồ trên ghế sofa ở phòng khách, cửa bên ngoài vẫn mở toang, chỉ có điều người khác muốn vào ngay lúc hắn đang "lâm trận" thì không phải là chuyện dễ dàng.

***

Từ hôm Mạch Linh nổi điên chửi bới Lục Thiên Mặc thì hắn đã không xuất hiện trước mặt cô nữa, hơn hai tuần nay hắn không về biệt thự, cô chỉ nhìn thấy Rob và Lô Tấn, còn Bạch Phụng và Doãn Phi cũng không thấy đâu.

Sau khi Mạch Linh tìm đến nhà cô hàng xóm để nhận lại tro cốt của ba, cô đã sắp xếp gọn gàng mọi chuyện, hũ tro cốt cô đem lên chùa để nhờ các sư thầy chăm lo coi quản.

Cô thay quần áo đến công ty, cả ngày hôm nay cũng không nhìn thấy Lục Thiên Mặc đến làm việc. Mạch Linh bỗng dưng cảm thấy có lỗi, cô còn chưa kịp xin lỗi Lục Thiên Mặc vì chuyện hôm trước.

Khương Hàn Nhật ở bên ngoài gõ cửa rồi bước vào, trên tay cầm một bộ hồ sơ.

"Thư kí Kiều, phiền cô kí tên vào bản hợp đồng này, đối tác đang đợi ở dưới sảnh."

Mạch Linh nhìn qua bản hợp đồng, ngu ngốc hỏi: "Chữ kĩ quan trọng như vậy, anh nên chờ giám đốc về, tôi không có quyền quyết định."

"Lão đại bảo cô thay anh ấy kí." Khương Hàn Nhật cười cười đáp, thật ra hắn biết rõ Lục Thiên Mặc đang bận rất nhiều chuyện trong giới Hắc đạo, mà luật của hắn đưa ra từ trước đến nay là nếu giám đốc vắng mặt, thì thư kí sẽ trực tiếp đứng ra thay hắn xử lí mọi việc, vì hơn ai khác, thư kí giám đốc là người luôn ở bên cạnh hắn, mọi hợp đồng liên quan đến công ty đều phải qua tay thư kí trước rồi mới trình lên cấp trên phê duyệt qua.

Mạch Linh kí tên, đóng dấu đỏ vào mấy tờ giấy rồi trả lại cho Khương Hàn Nhật. Cô rất muốn hỏi hắn xem Lục Thiên Mặc đã đi đâu mà mất tích hơn nữa tháng nay, nhưng lời chưa kịp nói thì Khương Hàn Nhật đã xoay người rời đi.

[…]

Hết giờ làm việc, Mạch Linh đứng trước cửa công ty đón taxi, nhưng đã hơn ba mươi phút cô vẫn không đón được chiếc xe nào, bây giờ đã hơn bảy giờ tối, nếu như cô vẫn không đón được xe, chắc phải tự thân vận động đi bộ về mất.

Kiên nhẫn đợi thêm gần mười phút nữa nhưng vân không bắt được chiếc taxi nào, cô đành xoay người rời đi. Buổi tối ở Đài Bắc rất nhộn nhịp, cô đi bộ ra khỏi trung tâm thành phố, biệt thự của Lục Thiên Mặc cách trung tâm hơn sáu ki-lô-mét, ánh đèn neon nhấp nháy dần dần khuất sau lưng Mạch Linh, xung quanh cô bây giờ chỉ còn thấy những bóng đèn đường màu vàng nhạt hiu hắt chiếu xuống con đường lớn không một bóng dáng xe chạy qua.

Cô đang sải bước đi thì bị một nhóm thanh niên chặn đường, cầm đầu là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi dang tay ra không cho cô đi, hắn nghiêng người lại gần cô, giọng nói vô cùng ngã ngớn.

"Người đẹp, em đi đâu lại có một mình thế này, hay để anh đưa em về có được hay không?"

"Tránh ra!" Mạch Linh lạnh lùng gạt tay hắn ra, cô mới bước đi được vài bước thì đã bị kéo lại.

"À à. Cô em đây rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao?"

Mạch Linh dứt khoác giật tay lại, cô dũi chân đá một phát vào hạ bộ hắn tên đàn ông kia. Hắn vốn dĩ nghĩ cô chỉ là một cô gái yếu đuối bình thường, nay lại bị tấn công bất ngờ, hắn tức giận cho đàn em xông lên.

"Bắt lấy nó cho tao."

Tám, chín người nhào đến phía Mạch Linh, cô chỉ mới học được vài chiêu võ để phòng thân, thời gian cô ở London chủ yếu là tập sử dụng vũ khí, bây giờ trên người cô dao không có, súng lại càng không. Nhóm thanh niên cao to xông vào bắt lấy cô, bẻ chặt tay cô ra sau lưng.

Tên đầu xỏ vừa ôm hạ bộ của mình vừa nhích người từng bước đến trước mặt cô, hắn tức giận vung tay tát cô một cái như trời giáng.

"Chát."

Tiếng chát vang lên thanh lảnh giữa đêm, khoé miệng cô bị xướt một đường dài, máu tươi lập tức chảy ra.

Ranh con, một chút võ mèo cào của mày muốn trốn tao à. Hôm nay mày dám đánh tao, tao nhất định sẽ chơi chết mày."

"Muốn chơi chết người của tao, lá gan mày cũng lớn lắm."

Giọng nói một người đàn ông truyền đến, Mạch Linh cảm thấy giọng nói này rất quen, cô thậm chí đã nghe rất nhiều lần, nhưng phút chốc cô lại không nhận ra.

"Mẹ kiếp, là đứa nào dám phá chuyện của tao?" Người đàn ông tức giận quay lại phía sau, vừa vặn chạm phải một ánh mắt lạnh lẽo như mũi dao nhọn.

Hàn Ưng nhếch môi cong lên một nụ cười, hắn thả hai tay vào túi quần, ung dung tiến đến phía bọn chúng.

"Tao cho mày ba giây, không biến khỏi mắt tao thì báo với người nhà lập tức đến hốt xác mày về."

Đến lúc Hàn Ưng đến gần, khí thế áp bức người khác lập tức bao trùm và lan toả khắp nơi xung quanh chỗ bọn họ đứng, hắn tuy chỉ phun ra mấy lời, nhưng Mạch Linh nhận thấy vẻ mặt bọn giang hồ kia đã khiếp sợ.

"Đại... Đại ca... Là Hàn thiếu..."

Tên đầu xỏ nghe đàn em nói nhân vật trước mặt là Hàn thiếu, hắn ta đã nhận ra ngay Hàn Ưng, trong giới giang hồ này, danh tiếng Hàn Ưng còn nổi tiếng hơn cả trùn Mafia Đài Loan huống gì bây giờ hắn đang đứng trước mặt, người đàn ông lập tức sợ hãi quỳ xuống trước mặt Hàn Ưng, lên giọng cầu xin.

"Hàn thiếu, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đã đắc tội rồi, đã đắc tội rồi."

"Tay nào?"

Hàn Ưng vứt điếu thuốc tàn xuống chân, dùng mũi chân dí đến nát vụn dưới đường.

"Hả?"

Người đàn ông có ý không hiểu Hàn Ưng đang nói gì, nhưng chỉ vài giấy sau hắn đã nhận ra ý của Hàn Ưng là hỏi tay nào của hắn vừa mới đánh Mạch Linh. Lúc này, tên đàn ông đã mặt mày tái xanh, lập tức cầu xin thảm thiết.

"Hàn thiếu, tôi biết sai rồi, xin hãy tha mạng."

Hàn Ưng không trả lời, hắn giơ tay lên, tên vệ sĩ ở sau lưng liền tiến đến chặt lìa bàn tay người đàn ông kia.

"Á á á á..." Tiếng rên đau đớn vang lên giữa đêm văng, đám đàn em thấy tên đầu xỏ bị chặt tay sợ đến nỗi bỏ chạy tán loạn. Hàn Ưng hướng đến người đàn ông đang ông cánh tay bê bết máu của mình, lạnh giọng phun ra một câu: "Còn không mau cút."

Người đàn ông lập tức bỏ chạy, Hàn Ưng tiến đến nâng cầm Mạch Linh lên xem, vẻ mặt thoáng qua vài tia phức tạp.

"Tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra vết thương."

Mạch Linh không phản đối, cô khẽ gật đầu: "Cảm ơn anh."

***

Bác sĩ kiểm tra vết thương rồi đem thuốc sát trùng rửa sạch cho cô, xong xuôi hết Hàn Ưng mới cho ông ta bước ra khỏi phòng.

"Tôi chỉ bị trầy xước nhẹ, anh có cần phải tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy không?"

Mạch Linh nhìn miếng băng dán trên khoé miệng, làm sao lại phải dán lên làm cô khó chịu thế này, chẳng phải rửa qua thuốc sát trùng là xong rồi hay sao?

"Tôi không muốn gương mặt này bị hủy hoại bởi một tên chẳng ra gì!"

Hàn Ưng bình thản trả lời, hắn cũng không nghĩ rằng hắn ở trong mắt Mạch Linh cũng là một tên đàn ông chẳng ra gì.

"Có muốn đi uống vài chai không?"

Dù sao thì hôm nay Mạch Linh cũng không vui, nên cô đã gật đầu đồng ý theo Hàn Ưng đến quán bar.

Hôm nay có một buổi hoà nhạc ở sân khấu quán bar Thiên Đường. Vũ công đang uốn dẻo trên thanh cột sắt, phía trên còn có một cây đàn đang bị trùm vải.

Mạch Linh từ nhỏ đã thích đánh đàn, nhưng cô vẫn chưa từng được thử qua, mà bây giờ, cô cũng không có hứng thú để học đàn nữa.

"Hàn Ưng, anh biết chơi đàn không?"

Hàn Ưng xoay người lại, kéo Mạch Linh đến một chiếc bàn dài, hắn ngồi xuống ghế nệm, nghiêng người đưa lưỡi liếm xung quanh vành tai cô, giọng thì thào.

"Đàn mà tôi chơi giỏi nhất, chính là đàn bà!"