*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí trở nên ấm áp, bầu không khí lạnh như băng tối hôm qua giữa Cố Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật hình như dịu đi không ít thì phải.
Cố Tiểu Mạch ngập ngừng lên tiếng, “Sao…anh lại đến đây?” “Muốn nghe lời thật lòng?” Giọng nói trầm trầm của Mộ Bắc Ngật vô hình trung làm dịu đi bực bội trong lòng Cố Tiểu Mạch.
Cô “ừ” một tiếng, Mộ Bắc Ngật nhớ lại lúc biết tin ông Mộ đến tìm Cố Tiểu Mạch, trong lòng anh bỗng xuất hiện chút lo lắng, bây giờ chỉ mỉm cười nói, “Đi qua thôi” Nám Nám ngoan ngoan lấy nước lạnh từ trong phòng bếp, hai mắt to tròn đảo qua đảo lại trên người Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch, “Nấm ơi, ông chú lợi hại vì mẹ mà bị thương đó, chúng ta phải chăm sóc cho ông chú lợi hại thật tốt mới được” Mộ Bắc Ngật không nói lời nào nhưng rất hài lòng với câu nói của Nám Nám, tuy vẫn chưa tìm thấy bố ruột của Nám Nám, nhưng tình cảm của Mộ Bắc Ngật dành cho Nám Nám ngày càng sâu đậm.
Cố Tiểu Mạch mím môi, “Đợi lưng bớt đau tôi sẽ đưa anh về”
Mộ Bắc Ngật lắc đầu phì cười, anh làm sao có thể không hiểu sự khó chịu trong lòng Cố Tiểu Mạch, chỉ có điều không may chút nào, lúc này bỗng nhiên điện thoại của Mộ Bắc Ngật reo lên.
Mộ Bắc Ngật lấy điện thoại ra, nhìn tên hiển thị trên màn hình, ánh mắt bất giác tối sâm, vứt điện thoại sang một bên, lựa chọn không nghe máy.
Cố Tiểu Mạch vốn đang bôi thuốc cho anh, nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại là Cố Lan Tâm, ngón tay bỗng khựng lại, giả vờ không để ý nói, “Sao không nghe máy?” “Không quan trọng” Mộ Bắc Ngật ngày càng thể hiện rõ sự không quan tâm dành cho Cố Lan Tâm, nhưng chuyện này cũng liên quan gì đến cô chứ?
Buổi tối, lưng của Mộ Bắc Ngật vừa mới đỡ được chút, nhưng vết sưng đỏ rất rõ ràng, đến Cố Tiểu Mạch cũng không kìm được mà chửi thầm, ông Mộ mạnh tay quá rồi!
Cô trải một cái đệm mới ở phòng sách cho Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật lúc này đang đứng ở ban công, cánh tay chống vào lan can, lưng hơi khom xuống, không nhìn ra anh có gì khác thường.
Anh nghe điện thoại, sa sầm mặt mày, nghe thấy những lời báo cáo của Dịch Bách xong, ánh mắt hình như có chút hung ác không rõ ràng.
Nguyên văn lời của Dịch Bách là, “Sếp, hôm nay ông Mộ đến tìm Cố Tiểu Mạch hình như là vì cô Cố đã nói gì đó” Lúc nhắc đến Cố Lan Tâm, ánh mắt Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên tối sâm, nếu là như vậy…
Anh nói qua loa vài câu rồi tắt điện thoại, đằng sau truyền đến tiếng bước chân, Cố Tiểu Mạch cầm khăn ấm đi đến.
Nhìn Mộ Bắc Ngật một mình đứng ở ban công, trông thật đau buồn thê lương, bóng lưng khiến người ta có cảm giác cô đơn lạnh lẽo.
Cố Tiểu Mạch vừa mới lại gần, Mộ Bắc Ngật quay đầu nhìn Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch hoảng sợ, bất giác lùi về phía sau, nhìn anh đầy cảnh giác, “Anh…anh muốn làm gì, tôi cảnh cáo anh đừng có làm điều xăng bật Mộ Bắc Ngật vẫn cứ tiến lại gần, sắp ép Cố Tiểu Mạch không còn đường lui nữa.
Bỗng nhiên, chân Cố Tiểu Mạch lui đến trước giường, chạm vào chân giường, mất trọng tâm cả cơ thể ngã về phía sau.
Cố Tiểu Mạch kêu lên một tiếng, đây chính là hậu quả phải chịu đựng khi miệng nhanh hơn não.
Cố Tiểu Mạch ngã về phía sau, Mộ Bắc Ngật lập tức hoàn hồn, vội vàng tóm lấy cổ tay Cố Tiểu Mạch, nhưng…ngã xuống cùng cô.
Ahhh, nặng thết Cả cơ thể anh đè lên cơ thể Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch vội vàng đẩy Mộ Bắc Ngật ra.
“Mộ Bắc Ngật, mau đứng lên!” Không ngờ Mộ Bắc Ngật vẫn cứ đè lên cô, không chút động đậy, nhân cơ hội Cố Tiểu Mạch đang bị đè dưới người anh, anh nhìn cô chăm chú, “Cố Tiểu Mạch, không giận nữa hả?” Âm cuối cao vút, kèm chút dỗ dành.
Đủ để thu hút lòng người, cơ thể Cố Tiểu Mạch cứng nhắc, sững sờ nhìn anh, chớp chớp mắt, “Tôi…tại sao phải tức giận, anh mau đứng lên” Cố Tiểu Mạch đẩy Mộ Bắc Ngật ra, lưng Mộ Bắc Ngật bị ép phải thẳng lên, tuy anh không kêu đau nhưng cái khoảnh khắc đó khuôn mặt tái mét đủ để Cố Tiểu Mạch nhìn thấy.
Aiyaa, một người đàn ông, da trắng như thế để làm gì chứ???