Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc (Cố Tiểu Mạch)

Chương 312




Bà ta nhếch miệng cười nham hiểm, lập tức cho người đi điều tra Cố Tiểu Mạch.

Sáng sớm sương mù bay hết, mặt trời lên cao, ánh nắng sớm mai chiếu vào trong phòng, ba ngày trong phòng dưới hầm, ngày hay đêm đều tối om như mực, chỉ có thể uống nước lã để lấp đầy cái bụng trống rỗng, lúc này ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy nhớ nhung những ngày trước đây.

Cố Tiểu Mạch vươn vai, lúc cô muốn ôm Nám Nám vào lòng thì phát hiện ra mái tóc này không phải là của Nám Nám.

Cố Tiểu Mạch sực tỉnh, cô mở mắt ra.

Ánh mắt cô đập vào ánh mắt của Mộ Bắc Ngật, không biết Mộ Bắc Ngật tỉnh dậy từ lúc nào, cũng không biết anh đã nhìn cô bao lâu.

Cố Tiểu Mạch lập tức nổi giận, cô đẩy Mộ Bắc Ngật ra nhưng Mộ Bắc Ngật đã nắm chặt tay cô, ghé vào tai cô nói, “Vết thương trên người còn đau không?”

Đau? Hồi ức đáng sợ không thể nào quên được mới khiến trái tim cô đau nhói, không có hy vọng, cảm giác bất lực và tuyệt vọng khi không cứu được Nám Nám mới đâm sâu vào tim cô.

Cố Tiểu Mạch tự cười chế nhạo mình, sau đó cô nhìn thấy tuýp thuốc ở trên bàn, Mộ Bắc Ngật nhìn thấy hết cơ thể của cô rồi?

Bỉ ổi, vô liêm sỉ!

Cố Tiểu Mạch di chuyển ánh mắt của mình, “Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì tôi đi đây.”

“Tôi trả thù giúp cô, được không?”

Mộ Bắc Ngật rất nghiêm túc, không hề có thái độ trêu đùa.

Câu nói này khiến Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, sau đó cô bật cười: “Không cần đâu Mộ Bắc Ngật, điều tôi muốn làm nhất bây giờ là tránh xa anh, anh vẫn không hiểu sao?”

“Cố Tiểu Mạch!”

Mộ Bắc Ngật hết lần này đến lần khác bị câu nói này của cô chọc tức, giọng nói trầm trầm có chút tức giận, đồng thời nắm chặt cổ tay Cố Tiểu Mạch khiến cô đau nhói.

Cố Tiểu Mạch mím môi không kêu đau, không biết giọng điệu của anh mang theo tâm trạng phức tạp hay đau khổ, đôi mắt toàn tia máu, “Cố Tiểu Mạch? Đối xử công bằng với tôi được không? Tôi sẽ không tổ chức hôn lễ, điều tôi quan tâm lúc này…”

Lời tỏ tình của Mộ Bắc Ngật gần được thốt ra thì Cố Tiểu Mạch đã ngắt lời, “Tổng giám đốc Mộ đâu cần nói những chuyện sẽ không thể nào xảy ra chứ, phải không? Không có bất cứ ý nghĩa gì, nếu anh còn không buông tôi ra, tôi có quyền động chân động tay đó.”

Cô không muốn ở đây đấu võ mồm với anh, cô sợ trái tìm cô sẽ từng chút từng chút hồ đồ, từng chút từng chút lún sâu xuống.

Mộ Bắc Ngật không những không tức giận mà còn bật cười, anh chắc chắn với suy nghĩ trong lòng mình, nếu không dạy dỗ bọn họ một chút thì bọn họ sẽ được nước lấn tới.

Cố Tiểu Mạch nổi giận, đang chuẩn bị đẩy Mộ Bắc Ngật ra thì Mộ Bắc Ngật đã buông tay, anh ngồi dậy rồi xuống giường, Cố Tiểu Mạch sững sờ nhìn bàn tay mình đang lơ lửng trong không trung, mặt cô tối sầm, lập tức hạ tay xuống, khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh.

Mộ Bắc Ngật sải bước đến cửa, anh muốn mở cửa ra nhưng phát hiện ra anh không mở được.

Anh nhíu mày, tiếp tục vặn tay nắm cửa thêm vài lần, cuối cùng anh cũng phải thừa nhận rằng cửa không mở ra được.

Cố Tiểu Mạch đang ngồi trên giường lạnh lùng nhìn Mộ Bắc Ngật “diễn kịch”, giọng nói đầy nghi ngờ: “Anh cố tình?”

Mộ Bắc Ngật cười bất lực, đây có lẽ là “trò đùa” của Nám Nám.

Anh ngoái đầu lại nhìn Cố Tiểu Mạch, vừa nãy sắc mặt còn vô cùng khó coi, giờ đã vui vẻ hơn rất nhiều: “Tôi cần làm cái trò này sao?”

Không đợi Cố Tiểu Mạch trả lời anh đã nói tiếp, “Nám Nám đáng yêu ngày ngày mong ước chúng ta sẽ ở bên nhau, cô nói xem, là ai làm chuyện này?”

Mộ Bắc Ngật nói một cách chắc chắn, Nám Nám đáng yêu?

Đó là con gái của cô chứ đâu phải con gái của anh!

Ở đầu lòi ra tình cảm cha con thắm thiết vậy? Cố Tiểu Mạch nhìn qua, ánh mắt từ từ lạnh đi.

Bây giờ vẫn chưa 8 giờ, không biết Nám Nám còn ngủ hay đã thức.

Hai người bị nhốt trong phòng đấy bất lực, Cố Tiểu Mạch vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, cuối cùng không nhịn được nữa, cô đứng lên định bước xuống giường.

Cô vừa đứng lên, vết thương ở cổ chân càng rõ ràng, đập vào mắt anh.

Mộ Bắc Ngật nheo mắt, anh vội vàng bước đến chỗ Cố Tiểu Mạch, sau đó một tay vòng qua eo cô, một tay bế cô lên, Cố Tiểu Mạch không ngờ anh sẽ có hành động này.