Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc (Cố Tiểu Mạch)

Chương 282




“Không phải là muốn biết tình hình của con gái sao?”

Cố Tiểu Mạch tất nhiên là rất muốn biết, nhưng bây giờ cô đã học được cách bình tĩnh, lạnh lùng, không được để lộ điểm yếu của mình!

Cô như thế càng khiến tên thuộc hạ tức giận, hắn bóp chặt cằm cô bắt cô phải tỏ ra đau đớn, nhưng Cố Tiểu Mạch che giấu rất tốt, cơ thể cứng đờ, khuôn mặt không hề có biểu cảm gì cả.

“Không có phản ứng? Vậy xem xong bức ảnh này, có phải mày cũng không có phản ứng gì?”

Lời vừa dứt, tên thuộc hạ lấy ra một bức ảnh, dáng vẻ thê thảm của Nám Nám trong bức ảnh đã đập vỡ trái tim bé nhỏ của Cố Tiểu Mạch, cô bỗng nhiên có phản ứng rất mạnh.

Hai mắt mở to, khuôn mặt gầy gò góc cạnh vô cùng khó coi, cô bỗng nhiên bò dậy như thế muốn cướp lấy bức ảnh!

Nhưng tên thuộc hạ đối xử với cô như đối xử với thú cưng, hắn dùng cách nhử mồi, hắn đứng dậy trước khi Cố Tiểu Mạch bò đến, nhanh chóng lùi về sau, “Sao nào, con gái mày như thế đều là do mày tự chuốc lấy, đau không?”

“Các người có còn là người không? Tại sao lại độc ác với một đứa bé như thế?” Cố Tiểu Mạch đứng dậy với đôi chân không còn sức, cơ thể run cầm cập, cô nắm chặt hai tay, chặt đến mức vang lên tiếng “rắc rắc”.

Giọng nói khàn khàn, cổ họng đau rát nhưng Cố Tiểu Mạch vẫn dùng hết sức lực để hét lên: “Nó chỉ là một đứa bé!”

“Đau không? Bọn tao chính là muốn nhìn mày phát điên đó!”

Cố Tiểu Mạch hoàn toàn mất kiểm soát, cô lao về phía tên thuộc hạ, chân vẫn bị buộc dây xích, bước đi rất khó khăn, thậm chí còn chưa bước đến trước mặt tên thuộc hạ đã bị ngã xuống đất.

“Trả Nám Nám lại cho tôi!” Nước mắt ào ào tuôn rơi, Cố Tiểu Mạch gào hét.

“Cô cũng sẽ giống như nó thôi, không cần lo lắng.”

“Tôi sẽ… giết anh.”

Cố Tiểu Mạch dùng toàn bộ sức lực của mình để gào thét, âm giọng bị khàn đến khi mất tiếng, cô khom lòng bàn tay lại, những ngón tay ghì chặt vào nền đất để có thể đứng lên!

Cô lại một lần nữa điên cuồng lao về phía thuộc hạ, giống như tù nhân đang phát điên vậy, Cố Tiểu Mạch kéo lê sợi sấy xích trên chân mình và phát ra những âm thanh chói tai.

Thuộc hạ nhanh chóng tránh được cú tấn công của Cố Tiểu Mạch, thậm chí còn có thể dễ dàng “giẫm chết” Cố Tiểu Mạch, anh ta với lấy cổ tay của Cố Tiểu Mạch hận thù bóp thật mạnh, phút chốc cô đã bị đá ra ngoài.

Cơ thể Cố Tiểu Mạch nặng nề đập xuống nền đất, đau điếng đến từng thớ thịt, cô muốn vực dậy để giết những người đó, nhưng lại chỉ có thể bất lực mà hận thù, đây là cảm giác tuyệt vọng khi đã quá hối hận với những hành động của mình, là cảm giác mệt mỏi khi không thể thay Nám Nám chịu đựng những đau khổ này.

Đồng tử của Cố Tiểu Mạch vừa co lại thì lập tức tấm ảnh đó nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh cô, nó ở khắp mọi nơi đã làm cho tâm trạng của cô trở nên kích động.

Thuộc hạ không hề do dự mà uy hiếp cô: “Nếu mày còn giống như con chó điên nữa thì tao bảo đảm con gái của mày sẽ không sống qua nổi tối nay đâu.”

Cố Tiểu mạch bò xuống nền đất không dám có bất cứ hành hộng nào, tên thuộc hạ không thèm nhìn cô mà chán ghét bỏ ra ngoài, một giây sau Cố Tiểu Mạch đã nhanh chân đứng dậy khỏi nền đất và đuổi theo.

Cô vội vàng nắm chặt bức ảnh trong tay, sao có thể đối xử với một đứa bé gái như vậy.

Nám Nám còn đang bị bệnh, cơ thể của cô bé bị vất vào trong nước lạnh khiến hai má sưng tấy đỏ ửng, vừa nhìn thì có thể nhận ra cô bé đã phải chịu đựng sự dày vò của người khác, từng thớ thịt trên cơ thể Cố Tiểu Mạch trở nên mơ hồ, cơ thể cô thì lại lạnh giá vô cùng đến nỗi không dám động đậy.

Cuối cùng thì…cô cũng đã mất đi toàn bộ hi vọng, cô nằm xuống nền đất, đến cuối cùng…đã ôm tấm ảnh của Nám Nám và ngủ thiếp đi.

Sau khi Mộ Bắc Ngật đi ra khỏi biệt thự thì đã căn cứ vào địa chỉ mà Dịch Bách đã gửi đến mà đi thẳng đến một hộp đêm, nơi đây đều có cả người tốt và người xấu nên Vương Dật đã có thể thuận lợi trốn ở đây.

Mộ Bắc Ngật cởi chiếc cúc ở cổ tay, vừa đi vào thì nhìn thấy khắp mặt của Vương Dật đều bị sưng đỏ và đang bị thuộc hạ khống chế, Dịch Bách cau mày báo cáo: “Thưa sếp! hắn ta vẫn luôn trốn ở nơi này, nhưng lại im lặng không nói về tung tích của cô Cố và Nám Nám mà chỉ nói không biết.”

Mộ Bắc Ngật khẽ gật đầu, đôi mắt sắc như dao dường như có thể nghiền nát Vương Dật bất cứ lúc nào, anh lạnh lùng nói, “Là ai chỉ đạo?”

Chỉ là một câu nói bốn chữ đơn giản nhưng lại có thể khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy hoang mang vô cùng.

Nhưng gương mặt của Mộ Bắc Ngật lại tràn đầy sắc khí nguy hiểm, đôi mắt sắc bén, phẫn nộ quát tháo: “Ai xui khiến mày nhận nhầm Nám Nám, rồi lừa gạt mọi người mày là cha của Nám Nám vậy?”

Câu nói vừa được phát ra thì sắc mặt của Vương Dật đã kinh hãi đến không còn một giọt máu, đôi mắt trợn trừng đã bị nhìn thấy rồi sao?