Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc (Cố Tiểu Mạch)
Mộ Bắc Ngật nhận ra điều đó, anh đè nén sự thất vọng của mình, tiếp tục nói, “Vậy là cô muốn hôn tôi, cô thích tôi?”
OMG! Mộ Bắc Ngật đúng là một con sói xám, hai ba câu đã khiến Cố Tiểu Mạch không nói lên lời, hai người không cùng một đẳng cấp.
Cố Tiểu Mạch bị nói trúng tim đen, phản ứng đầu tiên chính là che giấu, cô vỗ lên cánh tay Mộ Bắc Ngật, miệng cười nhưng mắt lại lạnh lùng vô cùng, “Tổng giám đốc Mộ, ngoan nhé, chị đây không bị cận cũng không bị lóa mắt, sẽ không thích người đàn ông đã có chủ, nếu em chích chị thì xử lý sạch sẽ những thứ tình cảm kia của em đi nhé, không sao, có cái ảo giác này không phải là lỗi của em, lần sau chị sẽ chú ý hơn!”
Cố Tiểu Mạch nói một tràng, nói xong những lời này, cô thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Bắc Ngật nghe được vài từ khóa quan trọng trong lời nói đùa của cô, “Nếu tôi xử lý sạch sẽ thì có thể?”
Á, anh đã nhập vai Tại sao không diễn theo kịch bản của cô chứ?
Cố Tiểu Mạch sững sờ, Mộ Bắc Ngật với ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm trầm đầy sức lực vang lên, “Tôi sẽ làm theo ý của cô”
Aaa, phỉ phui cái mồml!!
Mộ Bắc Ngật mở cửa xe, anh xuống xe rồi bế Cố Tiểu Mạch xuống, Cố Tiểu Mạch muốn né tránh anh, cô nhích người về phía bên kia cửa.
“Tôi có thể”
Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch tức giận mở cửa xe, khó khăn lắm mới nhích được người xuống xe, lúc chạm đất chân mềm nhũn.
Nhưng Cố Tiểu Mạch kiên trì không kêu đau, cô giống như con thỏ con, nhảy về phía trước.
Mộ Bắc Ngật nhìn cô, không cố chấp nữa mà im lặng nhìn cô một mình đi đến phòng cách một cách khó khăn.
Đến lúc cô đi được đến phòng khách, trán đã lấm tấm mồ hôi, Mộ Bắc Ngật đứng ở phía sau cô, tay đút vào túi, “Phòng của cô ở trên tầng hai, thỏ con, tiếp tục nhảy lên sao?”
Cố Tiểu Mạch có thể hiểu được sự trêu chọc trong lời nói của Mộ Bắc Ngật, cô phẫn nộ nhắm mắt, hừ, nhảy thì nhảy!
Hai ban tay nắm chặt, cô chuẩn bị tiếp tục nhảy.
Nhưng lúc cô đang định nhảy thì nghe thấy tiếng thở dài của người đàn ông ở phía sau, sau đó là tiếng bước chân đi đến gần cô.
“Aaaaaa…”
Cố Tiểu Mạch còn chưa kịp phản ứng lại, cả người được anh bế lên, anh sải bước đi lên tầng hai.
Lúc đi qua phòng ngủ của anh, bước chân của Mộ Bắc Ngật bỗng dừng lại, Cố Tiểu Mạch nhìn qua đó.
Cố Tiểu Mạch lập tức lên tiếng, “Tôi ở phòng bên cạnh”
Mộ Bắc Ngật thu lại ánh mắt, che giấu đi tâm trạng của mình, anh nhìn một cái, không từ chối hay phản bác lại, anh ôm Cố Tiểu Mạch đi đến phòng bên cạnh.
Cô được anh đặt xuống giường, lúc anh đặt cô xuống cánh tay hình như đau hơn một chút, thế nên lúc đặt Cố Tiểu Mạch xuống cánh tay hơi mất lực.
Gân xanh trên trán nổi lên, Mộ Bắc Ngật chẳng thèm để ý, anh nhìn Cố Tiểu Mạch hung dữ như con hổ, mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, anh không kìm được mà đưa tay xoa tóc cô một cách cưng chiều.
“Đi nghỉ sớm đi”
“Không phải là có công việc sao?” Cố Tiểu Mạch lên tiếng hỏi, với cái đầu óc của cô làm sao có thể nghĩ được răng anh chỉ tùy tiện nói ra một lý do để đưa cô về nhà mà thôi.
Mộ Bắc Ngật từ từ lại gần, Cố Tiểu Mạch lùi lại phía sau, lần này phản ứng nhanh hơn mọi khi rất nhiều, cô nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt đề phòng, “Mộ Bắc Ngật, tôi cảnh cáo anh, bây giờ cả hai chúng ta đều là bệnh nhân, đừng có làm gì”
“Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi sẽ hành hạ cô”
Anh từ từ nói ra câu này.
Dịch Bách đang ôm Nám Nám đi đến tầng hai, thật không hay là cậu ta vừa đi đến trước cửa thì nhìn thấy Mộ Bắc Ngật cúi người lại gần Cố Tiểu Mạch, tuy không nhìn rõ nhưng lại rất dễ khiến người khác hiểu lầm…
Bước chân của Dịch Bách đã bán đứng cậu ta, cậu ta đang định bỏ chạy thì Mộ Bắc Ngật đã đứng lên, ngoái đầu lại nhìn cậu ta, Dịch Bách lúc này mới giả vờ điềm tĩnh, hô nhẹ một tiếng, “Sếp, em đã đón Nám Nám về rồi ạ”
Cố Tiểu Mạch nhìn trái nhìn phải, có chút thẹn thùng, “Ôm Nám Nám đến đây”
Dịch Bách đi đến, nhẹ nhàng đặt Nám Nám xuống giường, sau đó chào tạm biệt.