Sủng Tình Sự Giam Cầm Cả Đời

Chương 62: 62: Nói Lời Yêu





Tối đến.

Chu Tịnh Sơ ngồi trên bàn trang điểm, cô đưa mắt nhìn ra ngoài bầu trời xa xăm, đầu nghiêng sang một bên và lấy tay làm điểm tựa, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời một cách chăm chú.

Bỗng dưng cô cảm thấy cuộc đời này vô thường quá, bởi cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ gặp phải Tống Lãnh Thần, đã thế còn trở thành người phụ nữ kiêm thư kí riêng của anh.

Quan trọng hơn hết là cô đã dần thích ứng được cuộc sống này, cảm thấy nó thật thoải mái và dễ chịu.

Cô và Tống Lãnh Thần rất giống một cặp tình nhân đang yêu, ngày ngày đều cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau bàn bạc về công việc ở Tống thị.

Tối đến thì cùng nhau ân ái, cũng chẳng biết từ lúc nào, đối với Chu Tịnh Sơ thì phát sinh quan hệ với Tống Lãnh Thần là chuyện bình thường, thậm chí cô còn bị nghiện bởi kích thích mà anh mang lại cho mình nữa.

Nhưng dù thế nào thì Chu Tịnh Sơ cũng không thể yêu Tống Lãnh Thần, bởi anh là người không thể yêu.

Tống Lãnh Thần có thể chiều chuộng cô, quan tâm cô, nhưng cô biết anh sẽ không yêu cô.

Bởi nếu anh yêu cô thì anh sẽ nghĩ đến cảm giác của cô, thấu hiểu và chu đáo với cô nhiều hơn.


Có nhiều lần Chu Tịnh Sơ nghĩ bản thân đã phải lòng anh, nhưng cô lại lắc đầu tự phản bác chính bản thân mình.

Rằng cô không hề yêu anh, cô chỉ là đang hài lòng với thực tại mà thôi.

Đôi khi biết hài lòng và mỉm cười với những thứ mình đang có thì đã hạnh phúc rồi, và cô đang vui vẻ sống một cuộc đời như thế.

"Đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?" Từ phía sau vang lên bước chân trầm ổn, ngay sau đó là giọng nói trầm ấm của Tống Lãnh Thần phát lên.

Ánh mắt Chu Tịnh Sơ vẫn nhìn thẳng vào trăng sáng trên bầu trời, cô khẽ đáp:
"Không có gì, chỉ là thấy trăng đẹp quá mà thôi.

Anh có thấy thế không?"
Lúc này Chu Tịnh Sơ mới quay sang nhìn Tống Lãnh Thần, cô đang chờ đợi câu trả lời của anh.

Anh liếc mắt nhìn ánh trăng đang tỏa sáng trên bầu trời đen tối kia, lại nói:
"Trăng rất nồng nàn, quyến rũ.

Nhưng so với em thì kém xa."
Mặc dù biết bản thân có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng khi được nghe người khác khen, Chu Tịnh Sơ không khỏi ngại ngùng:
"Anh đứng đắn một chút đi."
"Tôi đang rất đứng đắn." Tống Lãnh Thần tiến đến bên cạnh cô, anh kéo cô ngồi vào lòng mình và ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, hạ giọng bên tai cô: "Tịnh Sơ, nói cho tôi biết, rốt cuộc tại sao em lại có ma lực như vậy, cứ khiến tôi không thể thoát ra được mà cứ mãi chìm đắm trong cảm xúc ngọt ngào này."
Trái tim Chu Tịnh Sơ cơ hồ đang đập rất nhanh, giọng nói của Tống Lãnh Thần cực kì êm tai, nó khiến cô phải đắm chìm vào trong đấy mãi.

"Tịnh Sơ, dường như tôi đã yêu em mất rồi." Vài giây sau Tống Lãnh Thần lại lên tiếng, lần này giọng của anh vô cùng trầm ấm.

Mặc dù quen Chu Tịnh Sơ không lâu nhưng anh có thể nhận ra khao khát mãnh liệt của mình dành cho cô, lúc đầu anh cứ tưởng đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi.

Nhưng từ từ anh mới nhận thấy được tâm tư của mình, hóa ra anh đã yêu cô từ lâu.

Anh đã từng nghĩ rằng nếu không có cô ở bên cạnh thì anh sẽ thế nào, đáp án trong đầu anh lúc bấy giờ đó chính là sự bứt rứt không nói nên lời.

Đúng vậy, anh không thể sống thiếu cô, anh chỉ muốn được ở bên cạnh cô mãi mãi.


Khi chứng kiến cảnh Chu Tịnh Sơ gặp mặt Chu Cầm Hi tại trung tâm thương mại, khi nghe cô ta sỉ nhục cô thì anh đã không thể chịu đựng được.

Anh rất tức giận, thậm chí muốn giết chết Chu Cầm Hi ngay tức khắc.

Bởi chính cô ta đã xúc phạm đến người anh thương, anh khó mà bỏ qua được.

Nhìn Trình Ngạn Tiêu, Tống Lãnh Thần thấy được tia nhu tình trong ánh mắt của hắn, nhất là lúc hắn nhìn Chu Tịnh Sơ.

Quả thật khi ấy lòng anh nóng như lửa đốt, anh rất muốn móc mắt Trình Ngạn Tiêu ra, để hắn không bao giờ nhìn người phụ nữ của anh bằng ánh mắt say đắm đó.

Chính giây phút ấy Tống Lãnh Thần đã nhận ra xúc cảm thật của bản thân, hóa ra là do anh ghen, vì ghen nên mới không chịu đựng nổi.

Anh chưa từng nói lời yêu ai, bởi chưa có ai khiến anh rung động.

Nhưng cho đến khi Chu Tịnh Sơ xuất hiện, chính cô đã cho anh biết thế nào là yêu.

Anh yêu cô vì tính tình hào sảng, cương trực của cô.

Yêu cô vì cô thông minh, tài giỏi.

Yêu cô vì con người cô quá tốt bụng, lại có thể vì người thân mà hy sinh hạnh phúc hay chính bản thân mình.


Yêu cô vì cô không ôm nhiều hận thù, ngược lại còn luôn tỏ ra vui vẻ yêu đời.

Anh yêu một cô gái hiểu chuyện như cô, yêu rất nhiều.

"Anh..."
Sống lưng Chu Tịnh Sơ trở nên cứng đờ khi nghe lời nói vừa được thốt ra từ miệng người đàn ông bên cạnh mình, cô có nghe nhầm không vậy, anh nói anh yêu cô sao?
Một người như Tống Lãnh Thần lại biết nói ra lời yêu như thế, điều này thật sự rất lạ lùng.

Vừa rồi cô còn nghĩ anh sẽ không yêu mình, nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi sau thì cô lại nghe anh bộc bạch tâm tình của anh ra.

Cô biết cô không nghe lầm, và cô cũng đang rất rối loạn.

"Anh không biết đây có chắc chắn là mùi vị của tình yêu hay không, nhưng anh biết chắc nếu không có em thì cuộc đời anh sẽ trở nên vô nghĩa."
Đừng nói là Chu Tịnh Sơ mà đến cả Tống Lãnh Thần cũng không ngờ bản thân anh có thể nói ra được những lời này.

Lúc cô chưa xuất hiện thì anh vẫn sống rất tốt, nhưng khi cô xuất hiện rồi thì mọi chuyện đã thay đổi, anh nói nên những lời đó là vì anh thật sự yêu cô và xem cô là nhân vật quan trọng trong đời mình..