Sủng Tình Sự Giam Cầm Cả Đời

Chương 56: 56: Muốn Hủy Hôn





"Em cứ lên giường ngủ trước đi, tối tôi sẽ về." Tống Lãnh Thần biết Chu Tịnh Sơ làm việc mệt mỏi, anh không muốn để cô thức đợi mình, vì vậy mới dặn dò một câu.

"Ừm."
Đợi đến khi Tống Lãnh Thần đi rồi thì Chu Tịnh Sơ mới leo lên giường, cô dang rộng hai tay, miệng cười vui vẻ.

"Thoải mái quá đi mất!"
Không bị Tống Lãnh Thần dày vò là tốt rồi, cô có thể ngủ một giấc ngon lành.

Nhắm mắt lại, Chu Tịnh Sơ nhanh chóng thở đều và rơi vào giấc ngủ say nồng nàn.

Tống Lãnh Thần lái xe của mình đến Tống gia, vào bên trong nhà thì anh mới để ý đến sắc mặt của Tống phu nhân, dường như bà không được vui cho lắm.

Ngồi xuống đối diện bà, anh nói:
"Mẹ gọi con."
"Lãnh Thần, con va phải người phụ nữ nào rồi? Nghe nói vì cô ta mà con sa thải người cũ?" Tống phu nhân lên tiếng chất vấn, tuy nhiên từ đầu đến cuối bà vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, đúng chất của một quý bà quyền lực.

Tống Lãnh Thần chau nhẹ đôi mày khi nghe mẹ mình nhắc đến chuyện này.

Anh trầm ngâm suy nghĩ, trong giây lát cũng biết kẻ đứng phía sau là ai.


"Cô ấy không thuộc dạng lẳng lơ, ngược lại rất đoan trang." Nếu là người khác thì anh sẽ không rảnh rỗi giải thích, nhưng người trước mặt là mẹ ruột của anh, anh không thể giữ im lặng.

Tống phu nhân không hiểu, "Lãnh Thần, mẹ biết con vốn không thích phụ nữ và cũng chưa từng ôm ấp cô gái nào, nhưng hiện tại là sao chứ? Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Chuyện Tống Lãnh Thần không phản ứng được với người khác anh chưa từng nhắc qua cho gia đình mình nghe, vậy nên Tống phu nhân mới không biết lý do.

Lúc này Tống Hoắc cũng từ trên lầu đi xuống, ông không trách Tống Lãnh Thần mà chỉ nói từ tốn với vợ mình:
"Lãnh Thần cũng đã lớn, em sao giống hỏi cung nó quá vậy?"
Tống Hoắc ngồi xuống ghế, vừa nhìn lên đã thấy Tống phu nhân lườm mình, ông bất giác im lặng.

Tống Lãnh Thần cảm thấy buồn cười vì cảnh này, ba anh vẫn luôn e dè mẹ anh như vậy, từ lúc yêu đến tận bây giờ.

Anh cố nhịn cười rồi mới trả lời:
"Mẹ, ba nói đúng rồi đấy, hiện tại con đã lớn, vừa điều hành Tống thị vừa nắm giữ trong tay chức vụ cao trong tổ chức.

Con đã có thể phân biệt được đâu là điều tốt, đâu là điều xấu.

Vậy nên mẹ không cần phải lo lắng quá đâu."
Vì sợ mẹ anh lo lắng nhiều rồi nói về chuyện giữa anh và Thượng Quan Anh Xuyên, vậy nên Tống Lãnh Thần đã chặn miệng bà trước:
"Vả lại con với cô ấy cũng chẳng có tình cảm gì, có cưới đâu mà mẹ lại lo lắng như thế chứ?"
"Con đấy, mẹ sợ con nhất thời mê muội nữ sắc nên mới lo, nghe con nói vậy mẹ cũng yên tâm rồi.

Làm gì thì làm, chừng mực là được." Tống phu nhân cũng không khắt khe, dù sao Tống Lãnh Thần cũng đang ở tuổi cường tráng, cản anh là chuyện không thể.

Tống Hoắc cũng bồi thêm một câu:
"Mẹ con nói đúng, dù gì nhà ta cũng có hôn ước với Thượng Quan gia, con nên cân nhắc."
"Ba cũng biết đấy, hôn ước đó đối với con không là gì cả." Tống Lãnh Thần vắt chéo chân, hai tay cũng đan vào nhau, anh cất giọng điềm đạm.

"Năm xưa Thượng Quan gia đã giúp nhà ta khi khó khăn, giờ đây con muốn hủy bỏ hôn ước há chẳng phải qua cầu rút ván?" Không đợi Tống Hoắc trả lời thì Tống phu nhân đã chen vào trước, bà tỏ ra bất mãn vì lời vừa rồi của con trai.

Tống Lãnh Thần nhìn sang Tống phu nhân, con ngươi đen láy bỗng lóe lên một tia sáng:
"Mẹ cũng biết tính cách của con mà, đâu phải ép là được."
Tống Lãnh Thần là một lão đại điển hình, giết người, hại người anh đều làm không ít, tuy nhiên những người anh tiêu diệt đều là kẻ thù muốn gây bất lợi cho anh.

Anh luôn sống theo cách của mình, muốn làm gì thì làm, một khi đã quyết định ra tay thực hiện hành động gì đó thì đừng ai có thể ngăn cản.


Vậy nên cho dù lần này là Tống Hoắc hay Tống phu nhân, họ đều không thể bắt buộc anh làm chuyện mà anh không thích.

"Lãnh Thần, con đã suy nghĩ kĩ rồi?" Tống Hoắc không phản đối ý định của con trai mình, ngược lại ông còn hỏi Tống Lãnh Thần kĩ càng.

"Tính con giống ba nhất, con nghĩ ba sẽ hiểu quyết định của con." Tống Lãnh Thần từ tốn đáp.

"Lãnh Thần, có phải con để ý người phụ nữ nào rồi đúng không? Phải chăng là cô gái nhân tình của con hiện tại?" Không biết Tống phu nhân suy nghĩ gì mà đã đặt ra câu hỏi thế này.

Tống Lãnh Thần không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, anh chỉ nhếch môi cười:
"Sao mẹ lại hỏi như vậy?"
"Trước kia con không hề phản bác mối quan hệ giữa con và Thượng Quan Anh Xuyên, nhưng hiện tại con đã thẳng thừng từ chối.

Điều này phải có lý do." Tống phu nhân sống đã hơn nửa đời người, không phải tự dưng con trai bà lại thay đổi, mà là do có chất xúc tác nào đó khiến anh thay đổi.

"Mẹ suy nghĩ nhiều rồi, con chỉ là không thích tích cách của cô ta thôi.

Chắc mẹ và ba cũng biết, Thượng Quan Anh Xuyên đâu phải dạng tầm thường.

Biết đâu sau này lấy cô ta về rồi thì ba và mẹ còn phải đau đầu vì cô ta." Đây là cái cớ của Tống Lãnh Thần, nguyên nhân chính là vì anh không thích, nhưng cũng còn một nguyên nhân phụ rất quan trọng.

Đúng vậy, anh đang suy nghĩ đến Chu Tịnh Sơ.

Tống phu nhân thở dài một tiếng, "Nếu vậy thì phải hẹn gặp Thượng Quan gia để nói chuyện này, hủy hôn không phải chuyện nhỏ."
"Vậy khi nào Thượng Quan gia về nước thì cả nhà chúng ta cùng đi." Tống Hoắc đề nghị.


"Vâng." Tống Lãnh Thần định từ chối yêu cầu của ba mình như khi thấy nét mặt nghiêm trọng của Tống phu nhân, thế nên đành nghe theo.

Mặc dù anh là một lão đại nổi tiếng, được người người kính nể nhưng khi đứng trước mặt hai vị trưởng bối này thì anh chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém.

Tống phu nhân vẫn có thể rầy la anh khi anh làm sai, tất nhiên anh sẽ không thể cãi lại.

Bởi anh luôn tôn trọng và kính mến mẹ mình, đối với bà lúc nào cũng dành tình yêu thương tuyệt đối.

Bà luôn bao dung và chở che cho anh, tình cảm của bà đối với anh là vô cùng to lớn, vậy nên anh phải dùng đúng thái độ của một người con dành cho mẹ mình.

Anh có thể thao túng người khác, một tay che trời.

Nhưng đặt chân vào Tống gia và đối mặt với Tống phu nhân thì anh phải luôn đặt bà trên hết.

Tống phu nhân rất thương anh, mặc dù biết hủy hôn là chuyện cực kì khó nhưng bà vẫn chấp nhận vì anh mà làm chuyện này.

Đâu đó trong lòng Tống Lãnh Thần cảm thấy rất hạnh phúc..