Sủng Tiểu Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 8




Bên chỗ của Mộc Tâm

"Điều tra cho tôi về Vũ Nhi" Mộc Tâm ra lệnh

Sau15 phút thì thuộc hạ báo lại với cô ta

"Cô ấy tên Vũ Nhi, con riêng....."( Tiểu sử của chịi Nhi nhà ta)

"Được rồi lui ra đi" Mộc Tâm nở nụ cười nham hiểm

'Chỉ là đứa con bị lợi dụng thôi, sao có thể xếp ngang hàng với tôi được' Mộc Tâm nghĩ, nhưng cô ta không biết rằng đằng sau Vũ Nhi là người nắm trong tay kinh tế cả nước H chứ

Sáng hôm sau

6g30 báo thức reo, anh tắt báo thức đi

"Sáng rồi dậy thôi bảo bối, lát nữa phải tới trường"

"Ưm... còn sớm mà cho em ngủ thêm chút nữa"

"Dậy đi, chẳng phải tối qua em thức khuya quá sao?"

"Ưm.. được rồi. Bế em đi"

Cô dang 2 tay ý muốn bảo anh bế, anh bế cô vào vscn rồi xuống ăn sáng

"Hôm nay em muốn tự đi học, lúc về em sẽ đi chung với Băng Ly"

"Được, chỉ cần bảo bối muốn là được nhưng nhớ cẩn thận, anh không muốn thấy em chịu bất cứ uỷ khuất gì đó"

"Em thương Phong nhất" Cô hôn anh một cái rồi chạy lên phòng soạn sách vở

Anh ở dưới lầu gọi điện cho ai đó

"Tăng cường bảo vệ Nhi nhi, tôi không muốn cô ấy bị thương thêm nữa"

Vì từ nhà đến trường cũng gần nên cô đi bộ,đến trường thì đúng lúc Băng Ly cũng tới

"Chào Nhi nhi, hôm nay sao đi bộ vậy?"

"Chỉ là lâu lâu thay đổi không khí chút thôi"

Cả hai vào tới lớp thì chuông vào lớp. Cô cảm thấy khá thích cô bạn Băng Ly này, dễ thương, hiền lành

Giờ ra chơi, Băng Ly dẫn cô đi dạo quanh trường nhưng lại gặp trúng Mộc Tâm. Cô ta đi chung với 2 người nữa là Tô Khánh An và Lý Lệ lệ

"Lại là cô à, đứa con bị ruồng bỏ haha" Mộc Tâm lên tiếng với giọng nói chứa đầy sự khinh bỉ

"Tôi không bị ruồng bỏ, chỉ là chưa ai nhận ra giá trị của tôi thôi" Cô vẫn nhẹ giọng nhưng trong lòng đã cuộn trào tức giận

"Ba mày giờ phá sản rồi, bây giờ mày chẳng khác gì đứa nhà nghèo rách nát, đi bán thân rồi mới có thể vào đây. Đúng chứ? Thật dơ bẩn" Lý Lệ Lệ hùa theo Mộc Tâm nói

"Các người không có quyền đụng tới ba mẹ tôi. Tôi vào đây bằng thực lực của tôi chứ không phải đi bán thân gì hết. Đừng có nói về tôi khi cô chưa tiếp xúc nhiều với tôi. Đồ vô học" cô không kiềm chế quát lớn

Lúc này thầy hiệu trưởng cùng anh đi khảo sát trường thì thấy chỗ bên này hơi ồn nên đi tới. Thấy cô ở đây anh hơi lo lắng, chẳng lẽ cô bị bắt nạt sao

"Ở đây có chuyện gì?" Thầy hiệu trưởng lên tiếng trước

"Thưa thầy, bạn ấy đụng trúng em nhưng không xin lỗi, bạn ấy còn nói em là vô học" Mộc Tâm nói dối trắng trợn, Lý Lệ Lệ đứng kế bên gật đầu ý nói cô đã làm vậy

"Này cô kia, tôi có làm gì cô đâu. Rõ ràng là cô gây sự trước mà" cô phản kháng lại

"Cô dám đảm bảo lời nói của cô là đúng sự thật? Hiệu trưởng tôi muốn xem camera khu vực này" Anh nãy giờ mới lên tiếng, trong đầu đang suy nghĩ làm sao mới tốt cho cô đây

"Vâng thưa chủ tịch. Chúng ta đến phòng điều khiển"

"Mộc Tâm, Vũ Nhi cùng đi xem đi." Anh nói

Cô quay sang nói nhỏ với Băng Ly "Cậu về lớp trước đi, tớ không sao"

Mặt Mộc Tâm giờ đã xanh tái, lo sợ tới cực điểm, tại sao lại không xử lý camera chứ. Sau khi coi xong đoạn phim lúc nãy cùng đoạn phim lúc cô bị té, sắc mặt anh càng ngày càng tối, tay nắm thành quyền

"Vũ Nhi, em lên xếp tập vở đi về đi, hôm nay học tới đây thôi" giọng anh thập phần lạnh lẽo, hận không thể giết Mộc Tâm tại đây, sao có thể nói bảo bối của anh thế chứ

"Anh cho em học hết bữa nay đi được không, chỉ bữa nay thôi, học xong liền về với anh, nha" Cô chạy lại ôm anh, nũng nịu với anh trước sự ngạc nhiên của Mộc Tâm, Huỳnh tổng không phải nổi tiếng là không gần nữ sắc sao

"Không được. Chẳng phải anh đã nói anh không muốn em có bất cứ uỷ khuất gì rồi sao. Ngoan lên xếp tập sách đi rồi theo anh về, có chuyện gì rồi nói được không, anh thương" đặt lên trán cô 1 nụ hôn

Cô lủi thủi xoay người đi lên lớp lấy đồ. Cô vừa đi ra, anh lại quay về trạng thái băng lãnh bình thường

"Hiệu trưởng, không phải tôi đã nói với ông là cô ấy rất nhạy cảm sao? Tôi đã nói tôi không muốn thấy cô ấy bị thương mà" giọng anh hơi lớn do mất bình tĩnh khiến cho 2 người bất giác run lên

"Tôi xin lỗi. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn" Chân thầy hiệu trưởng nãy giờ đã mềm nhũn, sợ nói chuyện với anh thêm chút nữa sẽ khiến ông phát bệnh

"Còn có lần sau?" Ánh mắt của anh càng ngày càng tối, dừng lại một chút rồi nói tiếp

"Tôi không muốn cô ta học ở đây nữa. Nếu không thì cái trường này sẽ được san bằng" Nói rồi anh đi ra khỏi phòng

Còn cô đi lên tới lớp thì Băng Ly chạy tới hỏi

"Cậu không sao chứ? Chủ tịch có làm gì cậu không?"

"Aizzz Băng Ly à, mình vẫn còn rất khoẻ đây. Chủ tịch mà cậu nói là Phong sao?" Cô hơi ngạc nhiên, anh ta là chủ tịch sao?

"Cậu không biết thật sao? Anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Huỳnh thị, đồng thời là chủ tịch trường mình, ngoài ra anh ta còn là chủ của một chuỗi nhà hàng, khách sạn nổi tiếng trên thế giới, không có ngành nào là không có mặt cậu ta. Mà cậu biết anh ta sao? Còn gọi rất thân mật nữa chứ"

"Bây giờ anh ta bắt mình về, có gì về rồi mình gọi điện nói chuyện với cậu sau. Bye"

"Ukm bye, tối có gì nói chuyện"

Cô bước ra khỏi lớp, xuống đất thì thấy anh đợi mình, tới gần anh

"Phong" cô nhẹ giọng gọi anh. Diệc Phong quay lại thấy cô

"Nhi nhi, chúng ta đi về thôi" anh nắm tay cô ra xe

"Sao anh tới đây?" Giọng cô rơi run run hỏi anh

"Tôi tới để khảo sát trường nhưng không ngờ lại biết thêm chuyện khác nữa" anh bây giờ vừa giận vừa thương cô, giận cô tại sao lại không nói với anh chuyện xảy ra ở trường, thương cô hiền quá khiến bản thân bị bắt nạt

"Anh giận em sao?"

"Tại sao hôm qua bị người ta đụng trúng mới té mà kể với tôi là sơ ý té. Nếu hôm nay tôi không tới thì em có tính kể chuyện này với tôi không? Hay em cho rằng anh không đủ sức bảo vệ em"

"Em....em sợ anh lo lắng cho em. Em biết sai rồi mà, lần sau em sẽ kể cho anh hết những gì ở trường, đừng giận nữa nha" Cô bắt đầu lo sợ, sợ anh sẽ không quan tâm cô nữa

Lúc này xe đã tới nhà, anh bước vào nhà trước chứ không mở cửa xe cho cô như mọi khi. Cô mở cửa chạy theo sau anh, ôm anh từ phía sau. Anh có thể cảm nhận được cơ thể cô đang run lên từng đợt, xoay người ôm cô lên phòng. Tới nơi, anh ép sát cô vào tường, đặt 2 tay trên đầu

"Sẽ không có lần sau?" Anh hỏi cô

*gật gật*

"Nếu có lần sau thì sao?"

"Em sẽ bị anh phạt" cô rụt rè trả lời anh

"Phạt như thế nào?"

"Tuỳ ý anh được chứ. Đừng giận em nữa nha"

"Thôi được"

Nói rồi anh cúi xuống hôn cô, đưa chiếc lưỡi thơm tho vào miệng cô khám phá, tới khi cô hết hơi thì khẽ cắn môi cô một cái rồi luyến tiếc mới luyến tiếc rời đi. Cô dựa vào lồng ngực anh thở dốc, anh phì cười