Sủng Tiểu Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 2: Bắt đầu cuộc sống mới




Khi Vũ Khoa đi ra thì sắc mặt Diệc phong thay đổi hẳn, nở một nụ cười với cô. Anh ôn nhu nhìn cô nói:" Bây giờ anh sẽ là chồng em"

"Cái gì?" Cô ngạc nhiên hét lớn

" Ba em đã bán em cho tôi nên bây giờ em sẽ là người của tôi."

Nói xong anh nắm tay cô đi ra xe mặc cho cô giãy dụa. Sau khoảng 15p chiếc xe đi vào 1 căn biệt thự nguy nga, biệt thự được thiết kế theo phong cách châu âu, 2 màu chủ đạo là màu kem và vàng, ngoài ra biệt thự còn có hồ bơi, vườn hoa. Cô ngây người 1 lúc thì anh lên tiếng" Ngoài đây lạnh lắm, vào nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi kẻo bị cảm" Nói rồi anh nhẹ nhàng nắm tay cô vào nhà. Tới phòng khách, người hầu xếp hàng cúi đầu chào anh, anh chỉ gật đầu nhẹ rồi dắt cô vào ghế sopha ngồi. Từ đầu tới cuối cô bị thu hút bởi mọi thứ xung quanh, Diệc Phong thấy cô như vậy nở một nụ cười hỏi " Em thích lắm sao?" Cô đang ngẩn ngơ thì anh hỏi vậy," vâng em thích lắm" đôi mắt cô sáng rực rỡ

" Vậy từ giờ em sẽ sống ở đây" Trong lòng anh dâng lên 1 cảm giác hạnh phúc

"Thật sao? Anh thật tốt" Cô mừng rỡ ôm chầm lấy anh, cuối cùng cũng có thể đi khỏi căn nhà đấy rồi, anh ngây người vài giây rồi cũng tươi cười với cô, chợt nhận ra hành động của mình nên buông anh ra.

Người làm trong nhà không biết cô là ai mà khiến cho từ Diệc Phong băng lãnh nay đã trở nên ôn nhu, dịu dàng

Quản gia Trần- Diệc Phong gọi

"Cô ấy là Huỳnh phu nhân tương lai, tôi không muốn bất kì ai khi dễ cô ấy. Nếu cô ấy bị bất kì tổn thương nào thì người đó sẽ sống không bằng chết" - Giọng anh băng lãnh nói với quản gia

"Vâng. Xin chào phu nhân, tôi là quản gia ở đây, phu nhân có việc gì thì bảo tôi" Quản gia quay sang nói với Vũ Nhi

"Chào bác, con tên Vũ Nhi, sau này bác gọi cháu là Nhi nhi là được rồi"- Cô vui vẻ giới thiệu tên

"Không được đâu phu nhân, đây là quy định, ông chủ sẽ trách phạt" - Quản gia trần nói với vẻ mặt bối rối

Cô quay sang nói với anh "Anh có thể cho họ gọi..." chưa nói xong thì bị anh chen vào" Không được, quy định là quy định"

Anh nắm tay cô đi lên lầu. "A.." Bây giờ anh mới để ý nhìn xuống 2 cánh tay cô, mặt anh tối sầm lại

"Tay em tại sao lại có những vết đỏ đó, là ai đánh em?" Anh gấp gáp cầm tay cô lên hỏi

"Em... em không sao... chỉ là.... em..." Cô ấp a úng nói

Anh không nói gì trực tiếp ôm cô lên phòng của anh, cũng không quên kêu quản gia gọi cho Tử Hạo( bác sĩ riêng của Diệc Phong), giờ đây người anh toả đầy sát khí.5p sau Tử Hạo tới, anh liền kêu cậu ấy khám cho Vũ Nhi. Sau khi khám xong, không khí lạnh lẽo trong phòng khiến Tử Hạo sợ toát mồ hôi lạnh. Anh kêu Tử Hạo qua thư phòng nói chuyện,còn cô thì ở trong phòng anh nghỉ ngơi

" Cô ấy bị sao?" Diệc Phong lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng

" Vết thương trên người phu nhân là do bị đánh cách đây không lâu, cơ thể cô ấy rất yếu, dễ bị bệnh, ngoài ra tinh thần của phu nhân hình như bị hoảng sợ trong thời gian dài. Hiện tại tôi sẽ kê thuốc bổ cho cô ấy, còn đây là thuốc sức lên vết thương trên người cô ấy" Tử Hạo lấy ra một lọ thuốc đặt lên bàn.

" Được rồi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy. Nếu không còn gì, anh có thể về" Diệc Phong nhàn nhạt trả lời. Nói xong anh quay về phòng của anh thì thấy cô đang ngắm nghía mọi thứ trong phòng anh với ánh mắt ngạc nhiên

"Em thích nhà anh tới vậy sao?" Anh lại gần hỏi cô, kèm theo đó là một nụ cười

"A Diệc Phong, anh quay lại rồi" cô quay lại rồi nói

"Ukm. Em muốn đi tắm không?" Anh hỏi

"Nhưng em không có đồ"

"Không sao anh đã chuẩn bị hết cho em" Anh bình thản trả lời như điều đó là điều đương nhiên. Nói rồi anh dẫn cô qua 1 căn phòng khác, mở cửa ra là căn phòng tràn ngập màu hồng cùng rất nhiều thú nhồi bông, còn có 1 cái bàn trang điểm hình hellokitty, cô thật sự rất thích căn phòng này.

"Em thích nó chứ, là do anh chuẩn bị. Vì không biết em thích gì nên anh làm như vậy. Nếu không thích thì anh có thể cho người làm lại"- Anh lo lắng hỏi cô

"Em thật sự thích nó. Nhưng sao em lại tốt với em như vậy?" - Vũ Nhi thắc mắc điều này từ chiều giờ.