Sủng Tiểu Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Cô thấy anh quay đầu đi liền níu tay anh lại. Anh xoay người lại thấy đôi mắt long lanh ngập nước của cô nhìn anh
"Anh ôm em ngủ đi"
Anh lên giường kéo cô vào lòng, 1 tháng rồi anh chưa được ôm cơ thể này ngủ nha
"Em biết anh lo cho em lắm không hả? Anh về tính đưa em đi chơi nhưng về anh biết em học đến ngất ở trường khiến anh sợ lắm, sợ mất em" anh nói bằng giọng run run
"Em xin lỗi" cô ôm chặt an ủi anh
"Ngày mai đừng đi học nữa. Ban nãy em nói nếu anh kể được tội của em thì em sẽ bị phạt, đây là hình phạt cho em"
Cô nghe anh nói thế thì giật mình, cô thích đi học lắm nha
"Có thể đổi cái khác được không? Em thích ở đó lắm a. Ở đó còn có Băng Ly chơi cùng, oa oa" cô bắt đầu khóc
"Em thích học lắm sao?" Anh nhướng mày hỏi cô
*gật gật*
"Em muốn đổi cái khác?"
*gật gật*
"Không được. Em đi học khiến em ốm đi đấy, mai một anh sẽ nuôi em" anh hôn cô một cái
"Được thôi" cô do dự 1 hồi rồi đồng ý
"Ngoan ngủ thôi"
Sáng hôm sau, cô thức dậy thì thấy anh đang ngủ, cô nghĩ nên trốn anh đi học thêm 1 bữa nữa chắc không sao. Cô liền rón rén rời giường rồi vào vscn rồi thay đồ đi học, do sợ ăn sáng sẽ bị anh phát hiện nên bỏ bữa sáng. Thật ra anh dậy trước cô nhưng muốn ôm cô thêm 1 chút nên giả vờ ngủ, không ngờ cô lại trốn đi học, lúc cô bước ra tới cửa thì anh đi xuống, thấy cô ra tới cửa thì
"Vũ Nhi, mới sáng đã đi đâu?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên
Cô nghe tiếng anh gọi thì giật bắn mình,chậm chạp xoay người lại
"Lại đây" giọng anh lạnh lẽo vang lên 1 lần nữa và dang tay về phía cô
Cô đi về phía anh, anh nắm cổ tay cô về phía mình khiến cho cô đã nằm gọn trong vòng tay anh
"Em định đi học sao?" Anh hỏi cô thêm 1 lần nữa
"Em...." cô không biết nói gì
"Em muốn anh phải dùng biện pháp sao?" Giọng anh càng ngày càng lạnh lẽo
"Em muốn đi học thật mà anh cho em đi học đi" mắt cô ngập nước
"Em thích đi học tới vậy sao?" Anh ôn nhu hơn hỏi lại cô
"Vâng" đôi mắt sáng rực
"Thích học tới mức ngất đi sao? Anh không cho phép chuyện này xảy ra nữa"
"Sẽ không xảy ra nữa đâu, đi mà cho em đi mà" cô nũng nịu nhìn anh
"Anh nói không là không. Ngoan đi, cái này anh không thể chiều em được" anh nhéo mũi cô, anh nói tiếp
"Em ốm lắm, ráng ăn nhiều 1 chút mới đẹp"
"Vậy giờ em xấu lắm sao?"
"Em lúc nào cũng đẹp. Nhưng anh thích em có tí thịt cơ. Tháng này tăng 4 kí được không?." Anh ẵm cô vào phòng bếp
1 tuần sau
"Em tròn ra rồi này" cô nhéo nhéo má mình ý nói mình mập lên
"Nhưng vẫn còn ốm lắm, mập thêm chút nữa" anh ôn nhu nói
"Để làm gì a? Như vậy được rồi"
"Có thịt 1 chút ôm mới thích, ngoan ăn nhiều chút" anh vùi đầu vào tóc cô hít hương thơm từ cô
"Em muốn đi công viên chơi, ở đó có kẹo ăn ngon lắm a" cô ở trong lòng anh ngước đôi mắt long lanh nhìn anh
"Em đi thay đồ đi, bây giờ chúng ta đi" anh sủng nịnh nhìn cô
"Em yêu anh nhất" cô cười tít mắt chạy vào phòng thay đồ
Cô mặc chiếc váy hiệu Dior màu xanh nhạt, mái tóc được xoã đến ngang hông, trông cô như búp bê trong truyện cổ tích. Anh nhìn cô mê mẩn.
"Em đẹp lắm sao?" Cô chạy tới ôm anh hỏi
"Ukm sao em đẹp thế không biết?" Anh ôm cô hỏi rồi dắt cô ra xe
Tới công viên, cô bị thu hút bởi những viên kẹo nhiều màu sắc, cô nhìn tới nhìn lui nhưng không biết nên lấy cái nào
"Haizzz sao có thể làm ra nhiều kẹo đẹp thế chứ, nên lấy cái nào đây?" Cô thở dài
"Nếu em thích thì sau khi chơi xong thì anh dẫn em tới cửa hàng bánh kẹo, nơi đó cũng có rất nhiều thứ dễ thương" anh nâng mặt cô lên rồi nói
"Thật sao. Anh đẹp trai nhất, em yêu anh" cô nhón chân hôn vào má anh
Cả 2 chơi ở khu trò chơi tới trưa thì cô cũng thấm mệt.
"Phong ơi em mệt, khát nước nữa"
"Chúng ta đi mua nước thôi" nói rồi anh ẵm cô lên bước đi
Cô ngại rúc đầu vào ngực anh nói nhỏ
"Mọi người đang nhìn chúng ta kìa, thả em xuống đi"
Anh nhất quyết không thả cô xuống, tới 1 quán nước thì anh đặt cô xuống ghế
"Em uống gì để anh đi gọi" anh nhìn cô hỏi
"Em thích uống nước cam a"
Anh quay người đi được 1 lúc rồi quay lại, đưa chai nước cho cô
"Uống nước xong em muốn đi đâu?" Anh hỏi cô
"Em muốn đi ăn đồ hàn,còn muốn qua chỗ bán bánh kẹo nữa a" nhắc tới bánh kẹo mắt cô sáng rực
"Chiều em. Bây giờ đi thôi" anh nắm tay cô ra xe
Anh chở cô tới nhà hàng hàn nổi tiếng, do sợ cô bị bắt nạt như lần trước nên anh dắt cô đi cất xe chung
"Nhi nhi tới rồi, xuống xe thôi"
"Ân" cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng, tầng để xe thôi mà đẹp tới thế sao
"Em muốn tự đi hay anh bế" anh thấy cô vậy phì cười, sao cô dễ thương như vậy chứ
"A em tự đi được mà" cô hoàn hồn nhìn anh
Anh cùng cô đi lên nhà hàng, quản lý chạy tới chào anh
"Huỳnh tổng, ngài tới đây dùng bữa thật hân hạnh"
Diệc Phong cũng chẳng quan tâm ông, quay sang Vũ Nhi
"Em thích dùng bữa ở đây hay muốn anh bao phòng riêng" anh ôn nhu hỏi cô, tay vẫn đặt lên eo cô
"Em thích ăn ở đây, chúng ta ra kia ngồi đi" cô chỉ tay về cái bàn trống
"Được rồi, qua đó thôi"
Quản lí cũng bước sau anh, cung kính hỏi anh
"Ngài có muốn mời bếp trưởng không?"
"Dùng đầu bếp ở đây cũng được."
"Dạ. Vậy ngài dùng gì?" Phục vụ đưa thực đơn cho anh
"Vũ Nhi. Em thích gì thì gọi đi" anh đẩy thực đơn sang cô
Cô thích thú chọn món, ở đây khá nhiều món cô nên cô đắn đo mãi, anh thấy thế liền nói
"Mang tất cả thức ăn lên đi"
Cô tròn mắt nhìn anh
"Nhưng sẽ rất nhiều đó, ăn không hết rất uổng a"
"Vậy em chọn vài món ăn thử, anh sẽ đưa em tới đây thường xuyên"
Cuối cùng cô cũng lựa được vài món, phục vụ cũng lui xuống. Cô nhìn khung cảnh bên ngoài, thật đẹp a. Thức ăn cũng nhanh chóng mang lên, cô ăn rất nhiều, điều này khiến anh rất hài lòng.
"Ăn từ từ thôi, không ai giành với em" Anh xoa xoa đầu cô nói