Sủng Tiểu Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
"Cho người ra đứng đợi, 5 phút nữa tôi tới" rồi cúp máy, khi bên kia vẫn chưa hiểu chuyện gì
5 phút sau anh có mặt tại bệnh viện, anh đặt cô lên băng ca, bỗng nhiên cô la hết
"Đừng lại gần tôi. Tôi không làm gì các người hết"
Anh ôm cô lại vào lòng thì cô co rúm lại, Tử Hạo cũng hết cách với cô đành để cô trong lòng Diệc Phong rồi thoa thuốc cho cô.
"Nhẹ chút. Cô ấy là phụ nữ đấy nhẹ tay chút" anh hét toáng lên
Sau khi sức thuốc xong thì anh đưa cô về nhà. Về tới nhà, người hầu xếp thành 2 hàng cúi chào
"Ông chủ đã về"
Anh ôm chặt cô hơn, cô nghe tiếng động liền cựa quậy rồi tiếp tục giấc ngủ. Anh liếc ánh mắt cảnh cáo cho đám người ấy, bảo bối của anh mới chịu phải kích động lớn vậy mà về tới nhà liền bị mấy người quấy rối. Anh đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô rồi đi vào phòng tắm, bây giờ điều anh muốn là cô phải trong vòng tay của anh, không muốn xa nửa bước. Anh tắm xong liền chui vào chăn ôm cô. Khuôn mặt thiên sứ bây giờ đầy sợ hãi, lâu lâu còn có tiếng rên khẽ do sợ hãi. Anh vuốt sợi tóc trước mặt cô, hôn nhẹ lên gương mặt thiên sứ ấy rồi xoa lưng cho cô đỡ sợ hơn. Sau hàng loạt động tác của anh thì có vẻ cô đỡ sợ hơn, không còn nét sợ sệt nữa. Lúc này anh ôm cô trong lòng mà có thể thiếp đi chút ít
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu vào nơi có 2 người ôm nhau ngủ. Cô bị nắng chiếu vào nên "ưm" một tiếng, anh thấy thế liền kéo cô vào lòng dỗ cô
"Ngoan ngủ tiếp đi anh thương"
Cô thấy thế liền ôm anh, dụi vào lồng ngực anh rồi ngủ tiếp. Anh thấy thế không nỡ làm cô tỉnh giấc nên ôm cô ngủ thêm giấc nữa. Tới trưa anh dậy, sợ lúc cô tỉnh dậy sợ cô đói nên xuống làm đồ ăn cho cô. Được lúc nữa thì cô dậy, không thấy anh liền tính bước xuống giường tìm. Chân chưa chạm đất thì giọng anh vang lên
"Chân chạm xuống đất liền chặt chân em"
Cô sợ quá nên rụt chân lại lên giường ngồi. Anh bước vào với khay thức ăn
"Mèo con, em tính làm gì?"
"Nước"
Cô nhìn thấy ly nước trên tay anh mắt sáng rực, từ tối hôm qua tới giờ cô chưa có uống nước. Anh để cô ngồi trong lòng mình, đầu tựa vào ngực mình rồi mới đưa cô ly nước uống. Cô uống một hơi hết nước rồi đưa lại ly nước cho anh
"Uống nữa không?" Anh ôn nhu hỏi cô
*gật gật*
Anh hôn cô 1 cái rồi đi rót thêm nước cho cô, quay lại đưa ly nước cho cô
"Ngoan uống từ từ thôi"
Sau khi để ly nước không lên bàn thì anh quay lại đặt cô vào lòng lo lắng hỏi
"Có khó chịu chỗ nào không?"
"Đau hic hic" cô bắt đầu khóc
Anh đau lòng không thôi "Anh hôn thì sẽ không đau nữa"
Nói rồi anh hôn tới tấp vào mặt cô.
"Anh sẽ không để chuyện này ra một lần nào nữa"
"Sao hôm đó anh đến lâu vậy? Em sợ lắm với cả nhớ anh nữa."
"Em nhớ anh thật sao?" Trong lòng anh giờ vui như mở hội
"Ukm. Phong ơi em đói"
"Được rồi. Bây giờ anh đút em ăn, không thể để bà xã anh đói được"
"Ai là bà xã của anh chứ" cô ngượng ngùng quay đi
"Em tính không gả cho anh thật sao?" Anh hơi nhướng mày lên hỏi
"Em.... A hôm nay em phải đi học " cô đánh lãng sang chuyện khác
"Em muốn đi học trong tình trạng này?"
Cô cúi mặt không trả lời anh. Anh thấy vậy nói tiếp
"Bây giờ anh thôi. Mau khoẻ lại rồi anh với em đi đăng kí kết hôn"
Anh nâng cằm cô lên hôn cô thật sâu, tới khi cô gần hết hơi thì mới dừng lại. Anh nở nụ cười rồi đút cô ăn
"Đồ ăn anh làm sao? Ngon thật" cô tấm tắc khen
"Ngon thì ăn nhiều chút. Người em gầy lắm, có tí thịt mới đẹp" anh sủng nịnh nhìn cô nói
Sau khi đút cô ăn thì anh để cô xuống giường nghỉ ngơi rồi mang khay thức ăn xuống bếp
2 tháng sau
Qua 2 tháng do cô ăn khá nhiều cùng với ít vận động nên cô mập ra trông thấy. Thời gian này anh giữ luôn khư khư cô bên nên cô thấy sắp phát điên
"Ông xã cho em đi học lại đi. Em sẽ không để chuỵên gì xảy ra nữa đâu. Thật mà" cô chui vào lòng anh, đưa đôi mắt mèo con long lanh nhìn anh
"Không. Bà xã của anh cho đi học anh không yên tâm"
"Vậy anh dẫn em đi đăng kí kết hôn. Tới lúc đó em sẽ không bị lạc nữa"
"Tốt. Nhưng vẫn không được đi học, anh không muốn em rời khỏi tầm mắt của anh."
"Đi mà anh yêu. Em yêu anh nhất. Em hứa sẽ không để bản thân xảy ra 1 vết xước nào hết"
"Thôi được. Chiều em vậy"