Do Mạc Tĩnh Viễn ra mặt, không ít chuyện được giải quyết.
Hắn dẫn Nhạc Nhạn đi đến Nhan phủ ở kinh thành, đoàn người Mạc Nguyên Thiến, Trầm Thiên Hạm giằng co với Nhan Khánh Ngọc không dưới một lần, Mạc Tĩnh Viễn đưa ra khế ước bán thân của Hương Hương, một người rành về luật pháp như Nhan Khánh Ngọc không còn lập trường, lý do để tranh luận với họ nữa, Hoài Hương liền thuận theo mọi người đi về viện dừng chân của Mạc gia ở kinh thành.
Chỉ là chuyện này không chỉ phát triển đến đây thôi…
Mạc Tĩnh Viễn ngồi ở chủ vị nhìn người bị mình chống cản lại ở đại sảnh lần thứ tư, Nhan Khánh Ngọc cứ mỗi lần mặt trời lên lại đến, trong lòng không nhịn được.
Hắn muốn nói, rõ ràng đây là chuyện vợ chồng người ta, cả Nhan Khánh Ngọc lẫn Hoài Hương đều có tình ý với nhau, chỉ là có chút hiểu lầm, chỉ cần nói rõ một chút là xong. Thế mà mấy nữ nhân trong nhà này liền lấy cớ là “bảo vệ”, chỉ sợ nàng bị “ngược đãi” nên liền muốn đem nàng đi trước mắt tên đại ác nhân kia.
Có trời mới biết chúng nữ này không để Nhan Khánh Ngọc nhìn thấy Hoài Hương mới là tội ác, nếu là làm hỏng chuyện, không biết họ sẽ giải quyết thế nào nữa ?!
“Nhan huynh, việc này ta không có ý định can thiệp, chỉ cần Hoài Hương nguyện ý, ta tự khắc có cách giúp huynh hoàn thành nguyện vọng.” Cho nên không cần phiền đến hắn, hắn chỉ muốn trở về căn phòng của tiểu nha đầu mà hắn coi trọng, nay tên này lại chạy đến, hắn thực lo lắng thân thể nàng có vấn đề gì hay không?
“Để cho ta gặp nàng!” Nhan Khánh Ngọc nghe lời nói tốt của hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng chuyện hắn làm lại là hoàn toàn bất đồng.
“Nàng bây giờ không do ta quản.” Mạc Tĩnh Viễn lười biếng ngồi ở ghế chủ vị, trong lòng thầm chắc việc Hương Hương cầm chặt phiếu “tướng quân phu nhân” là không xa.
Mặc dù đồng tình với Nhan Khánh Ngọc, nhưng vì muốn bên tai thanh tịnh nên giới hạn của hắn cũng chỉ là “đồng tình”, tuyệt không thể dùng phiếu thay mặt cho nương tử hắn nói ngọt vài câu, nếu không nhất định hắn phải chịu tội.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy Thượng Quan Ngữ Kiếm đứng một bên im lặng, hắn lộ ra một nụ cười cá biệt có thâm ý…
Cũng đúng, sao hắn có thể quên chiêu này?
“Nhan huynh, nói đến thì ngươi chính là em rể ta..” Khóe mắt ngắm thấy sắc mặt Thượng Quan Ngữ Kiếm hơi trầm xuống, Mạc Tĩnh Viễn nhất phái tiếp tục tự nhiên nói, “Bây giờ là ngươi đuổi theo Hoài Hương, còn Nguyên Thiến em gái ta, ngươi tính thế nào?”
Đột nhiên một ánh mắt bắn thẳng lại đây, Nhan Khánh Ngọc không khỏi quay lại xem thế nào.
Nguyên lai là hắn…. Mạc Tĩnh Viễn đề cập qua nam nhân này chính là Nam võ lâm kiếm thánh, cũng là thiếu chủ Phi Hà đảo, Thượng Quan Ngữ Kiếm.
Nhan Khánh Ngọc trí nhớ tốt hồi tưởng lại tình huống hôm đó, Thượng Quan Ngữ Kiếm vẫn ở bên cạnh Mạc Nguyên Thiến, thái độ thân mật xem nàng như vật sở hữu của mình, đồng thời lại nhìn hắn với ánh mắt của thù địch…
Cùng là nam tử hán, hắn sao lại không hiểu ý tứ này chứ?
Nguyên lai, là như vậy sao?
Sau ba ngày, Nhan Khánh Ngọc lần đầu nở nụ cười, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Mạc Tĩnh Viễn lại đề cập đến chuyện thành thân của hắn cùng Nguyên Thiến.
* * *
“Mạc huynh, ta đích thực nên sớm kêu huynh một tiếng đại ca a!” Nhan Khánh Ngọc thay đổi thần thái giận dữ khi nãy, khoan thai tự đắc ngồi lại lên ghế, thậm chí còn có thể nở ra nụ cười, “Lệnh muội đào hôn quả thật đã gây ra sóng gió, nhưng hai nhà đã sớm đính thân với nhau, hôn lễ cũng đã cử hành, thiên hạ đều biết chúng ta hai nhà liên thân, nếu giờ nói từ hôn tức sẽ làm người ta chê cười.”
“Ừ! Sau này nhất định không ngẩng đầu dậy nổi!” Mạc Tĩnh Viễn phối hợp theo.
“Hiện tại bên ngoài cũng có lời đồn đại, nhưng không có ai chứng thực thật giả.” Nhan Khánh Ngọc mẫn cảm phát hiện một góc có sát khí, khóe miệng hắn nụ cười càng sâu. “Không bằng chúng ta bỏ qua chuyện đào hôn lần này, Mạc tiểu thư theo ta về phủ bái kiến cha mẹ, xem như chuyện tốt đã thành.”
“Còn Hoài Hương, ngươi sẽ không bỏ quên nàng chứ?” Mạc Tĩnh Viễn gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Sao lại quên được, mới bất kể hiềm khích lúc trước tiếp nhận Mạc tiểu thư.” Nhan Khánh Ngọc khuôn mặt không thèm để ý, “Ta cưới Mạc gia tiểu thư, Hoài Hương là thị nữ tùy thân của nàng, tự nhiên sẽ theo nàng trở về Nhan phủ, đến lúc đó ta lại thu nàng vào phòng, vui thích hưởng tề nhân chi phúc, coi như cũng là kết cục hạnh phúc a!”
“Ngươi đừng mơ tưởng.” Người trong góc kia phát ra trầm khí.
“A?” Nhan Khánh Ngọc trưng ra hình dạng kinh ngạc, dù bận vẫn ung dung chuyển qua hướng hắn, Nhan Khánh Ngọc cười đến ôn hòa, cực kì mong đợi. “Thượng Quan công tử lấy cớ gì để nói như vậy?”
Thượng Quan Ngữ Kiếm nhìn nụ cười của hắn, phát hiện ra hai người này chắc chắn đã có sắp xếp từ trước, mình thế nhưng vẫn nhảy vào bẫy của họ.
Chuyện liên quan đến Mạc Nguyên Thiến, muốn hắn tỉnh táo, bàng quan, chính là không thể nào!
“Mạc Nguyên Thiến là của ta.” Hắn nói rõ chủ quyền.
“Phải không?” Nhan Khánh Ngọc tươi cười, hoàn toàn không giống hình dạng tức giận của nam nhân khi thê tử bị cướp đi, Mạc Nguyên Thiến kia hắn thật không quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến người đã bái đường cùng hắn thôi!
Nhưng mà lúc này, không thể nói như vậy được!
“Nhưng mà trên danh nghĩa, nàng vẫn là thê tử của ta.” Giọng điệu Nhan Khánh Ngọc nhẹ nhõm, tự nhiên.
“Trên thực tế không phải!” Thượng Quan Ngữ Kiếm ánh mắt lạnh lùng như muốn giết chết Nhan Khánh Ngọc, “Chuyện môn thân này không thể tính đến.”
“Có tính hay không, không phải do ngươi quyết định nha!” Nhan Khánh Ngọc không đường lựa chọn, nhún vai, “Trung thực mà nói, ta cũng không hy vọng sẽ tính đến, ta quả thật không muốn lấy Mạc Nguyên Thiến!”
Đối phương sát khí thật tại quá nặng, vì bảo vệ mạng nhỏ, hắn vẫn nói rõ ràng điểm tốt này trước, hắn chỉ là muốn uy hiếp, cũng không phải là thật muốn cùng Thượng Quan Ngữ Kiếm tranh giành nàng ta.
Mạc Tĩnh Viễn không tiếp tục nghe nữa, thừa tướng Nhan Khánh Ngọc đương nhiên hiểu được ám hiệu của hắn, còn Thượng Quan Ngữ Kiếm nếu thật sự muốn chọc đến muội tử của mình, hắn cũng sẽ nhường một bước.
Sau đó hắn cũng hi vọng, Nhan Khánh Ngọc kinh nhân tài trí không phải là hữu danh vô thực, có thể dùng tốc độ nhanh nhất dừng lại trò đùa khôi hài này, hắn cũng không cần phải diễn nữa, sau đó vui vui vẻ vẻ dẫn Nhạc Nhạn trở về Cẩm Tú thành.
Kinh thành bắt đầu vào mùa đông, Nhạc Nhạn không thích hợp ở lại!
Người hầu lần thứ sáu thông báo đại sảnh có khách, Mạc Tĩnh Viễn nay kiên nhẫn lại càng hết sạch sẽ hơn trước.
Không phải đã chỉ hắn một lối ra rồi sao? Sao không đi tìm Thượng Quan Ngữ Kiếm mà hảo hảo bình luận đi, tìm hắn làm cái gì?
“Cùng nhà, ngươi không phải nghĩ sẽ cùng là em rể của ta chứ?” Chuyện đơn giản như thế này mà cũng lề mề đến thế, tên của hắn nổi tiếng trên toàn võ lâm, không lẽ chỉ là hư vô sao?
“Mạc huynh thật thích nói giỡn!” Lời này mà để Thượng Quan Ngữ Kiếm nghe được, bảo đảm biển ghen dậy sóng, đến lúc đó chuyện tốt của hai người sợ sẽ rắc rối thêm, “Hôm nay đến, là có chuyện muốn cùng Mạc huynh thương lượng nha!”
Mạc Tĩnh Viễn chẳng thiết đúng sai nhìn một cái, nhìn được đừng quá xúc động, nhìn Nhan Khánh Ngọc đang cười đến hình dạng thế kia cũng đủ biết không có chuyện gì tốt.
“Có chuyện gì liền nói thẳng đi!” Nghe nói hôm qua sau khi hắn cùng Thượng Quan Ngữ Kiếm thương lượng đã nhanh chóng tiến vào phòng Hoài Hương, chắc là giải thích rõ ràng, nếu không bây giờ hắn chắc chắn sẽ nói “Cho ta gặp Hoài Hương!”,… vân vân như thường ngày rồi..
“Ta cùng Hoài Hương hiểu lầm hôm qua đều đã hóa giải hết, ta cũng thật lòng muốn thú nàng làm thê tử, chỉ là bây giờ cả vương triều đều biết việc Hoài Hương thay Nguyên Thiến gả đi, hơn nữa lời đồn đãi lại dồn dập như sóng, hoang đường thế nào cũng có, cho nên ta có biện pháp, chúng ta thay đổi thân phận của mấy cô nương đó, đem thân phận hiện tại của họ gỡ xuống, tạo ra một cái mới?!”
Nhan Khánh Ngọc nhanh chóng phổ biến kế hoạch của hắn, kế hoạch kì thật khá đơn giản, muốn thực hiện không phải là quá khó.
“Các ngươi đều bàn bạc tốt lắm, còn đến tìm ta làm gì?” Mạc Tĩnh Viễn trong bụng ngầm hiểu ý định của Nhan Khánh Ngọc, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng lên tinh thần, chỉ bởi vì hắn đã chuẩn bị thật tốt cho điều kiện, sẽ chờ Nhan Khánh Ngọc đến tận cửa đòi hỏi.
Mặc dù ngoài mặt hắn vẫn là hình dạng không quan tâm, nhưng kì thực một đôi mắt thông minh đã sớm hiểu hết.
“Ta đã an bài thân phận Hoài Hương thật tốt, còn có tứ hoàng tử tứ hôn, chắc chắn người nhà sẽ không phản đối hôn sự này, nhưng sự thật Hoài Hương vẫn là nha hoàn của Mạc phủ, nên ta cần khế ước của nàng.” Chỉ có tìm được khế ước, Hoài Hương mới được danh chính ngôn thuận gả đến nhà hắn.
“Thân khế sao? Đương nhiên ta phải đưa nha.” Mạc Tĩnh Viễn cười một tiếng, giống như hắn đã đợi rất lâu, “Nhưng ta là thương nhân, sẽ không thực hiện những vụ làm ăn mua bán như vậy, ngươi cầm khế ước của nàng, ta được gì đây?”
Nhan Khánh Ngọc nụ cười trên mặt vẫn không biến mất, nhưng đáy mắt có thoáng bực dọc, đều do gần đây hắn quá để ý đến chuyện của Hương Hương, không chú ý đến vị Mạc đại thiếu gia luôn tính toán như thế này.
“Mạc huynh, Mạc phủ phú giáp một thương, chỉ e ta đem đến thứ gì đều không đáng để vào mắt!” Lời nói này của hắn là thật. trên thế gian này có cái gì mà Mạc phủ hắn không có sao? “Trong lòng nếu như đã có tính toán, thì cứ nói thẳng đi!”
Nếu Mạc gia muốn có cái gì, Mạc Tĩnh Viễn chắc chắn có tính toán trước trong lòng rồi!
“Cũng không có gì, chỉ là tháng sau có cuộc thi sát hạch, nghe nói hoàng thượng đã hạ lệnh, mục đích của cuộc thi chính là khảo sát tìm kiếm nhân tài, cho nên mới nghĩ nhờ ngươi giúp một chút!” Mạc Tĩnh Viên sờ môi, làm hình dạng nhẹ nhõm, thật ra mưu kế trong lòng hắn khác rất lớn a~
Hắn càng tỏ ra bình thản¸ Nhan Khánh Ngọc trong lòng cũng chắc chắn hơn..
Hắn không nhắc đến việc điện thí, chính là không muốn….
* * *
“Ngươi phải nhờ ta giúp một “chuyện nhỏ” ?” Nhan Khánh Ngọc nửa là cười chế nhạo chữ “nhỏ” kia, nếu là nhỏ thật, thì sẽ không do đích thân Mạc đại thiếu gia nói ra.
“Cũng không có gì, chỉ là muốn ngươi giúp một chút, để nâng đỡ người khác thôi!” Mạc Tĩnh Viễn quả không phụ hắn mong đợi, bày tỏ xong thật khiến hắn phải nhíu mày.
“Ngươi nhờ ta trình bày với hoàng thượng, làm rối kỷ cương phòng thi, để nâng đỡ một người?” Mạc thiếu gia lần này cũng qua lớn mật đi, chuyện lớn thế này cũng có thể tùy tiện nói ra.
“Ta chỉ muốn nhờ ngươi tiến cử, cũng là làm rối kỉ cương sao?” Mạc Tĩnh Viễn khẽ liếc qua một cái, nhanh tay cầm tờ giấy trên bàn, “Ngươi nhìn này, mau đến đọc thử bài văn này xem?”
Nhan Khánh Ngọc khuôn mặt hồ nghi, không hiểu Mạc thiếu gia này là có chủ ý gì, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, hắn cúi đầu xuống đọc một đoạn, mắt liền sáng lên.
Không thể ngừng trước khi nhìn xong hết tờ giấy đó, Nhan Khánh Ngọc tươi cười hớn hở, nhìn về phía Mạc Tĩnh Viễn đang nhàn hạ uống trà ở bên kia.
“Thật là giỏi văn chương! Mạc huynh tìm đâu ra nhân tài thế này?” Lấy học thức dày rộng kia, nếu được đưa vào triều đình, tương lai chắc chắn sẽ rất xán lạn nha.
“Bây giờ không nói là ta công khai khi quân đi?” Mạc Tĩnh Viễn cười cực kì đặc ý, “Cứ đợi tin tức của ta, người này đã lên đến Nhị nguyên, tháng sau sẽ xuất hiện trên điện thử, lúc đó hai người các ngươi tha hồ mà nói ngon nói ngọt.”
“Văn phong người này giỏi như vậy, không cần ta nói thì ngôi vị trạng nguyên lần này, không phải của hắn thì là của ai?” Nhan Khánh Ngọc rất trọng người tài, nên tay cũng không rời áng văn đó.
“Tuy nói là thi, nhưng ta cũng có thể nắm chắc được, người này sẽ nắm chắc một trong Tam nguyên!” Mạc Tĩnh Viễn không ngại nói, “Ta hi vọng là có kết quả tốt, để hắn công danh tịnh toại, tương lai mở rộng.”
Nhan Khánh Ngọc lạnh run một cái, không nghĩ đến vấn đề còn chưa kết thúc.
“Cuộc thi kết thúc, toàn bộ kết quả đều do hoàng thượng làm chủ a!” Hắn chỉ là Tể tướng thôi mà…
“Đúng là hoàng thượng làm chủ, nhưng dù sao ngươi cũng là trọng thần, tuyệt sẽ không thể không nghe ý kiến của ngươi.” Mạc Tĩnh Viễn nói trước, tránh để hắn chối bỏ.
“Ta nói Nhan huynh.” Thay đổi xưng hô, Mạc Tĩnh Viễn cười đến mở lòng, “Ngươi muốn thân khế của Hoài Hương, việc này hoàn toàn không thành vấn đề, mà nếu kế hoạch của ngươi có hiệu quả, Hoài Hương liền danh chính ngôn thuận trở thành thê tử của ngươi, từ này sớm chiều ở bên, tất nhiên sung sướng vô tận.”
Nhan Khánh Ngọc mỉm cười, không hiểu rõ tại sao hắn lại chuyển sang nói về mình và Hoài Hương.
“Mà Hoài Hương này, có thể xem như ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nàng cá tính rất sợ người lạ, cho dù trong phủ có vài người ở lại hơn mười năm, nàng vẫn không dám thân cận.” Mạc Tĩnh Viễn bung cây quạt, có một chút kiên nhẫn, giống như là cùng Nhan Khánh Ngọc tán gẫu bình thường.
"Tuy nói ngươi an bài tất cả kế hoạch, để nàng có thể danh chính trăm thuận gả vào Nhan phủ, nhưng Nhan lão gia cũng không phải là người ngoài, sao sẽ không hiểu ngọn nguồn trong đó… Ta nghĩ Hoài Hương còn phải chịu đựng bị người cằn nhằn a.”
Một lời nói thế nhưng đã đánh trúng lòng Nhan Khánh Ngọc, hắn đưa ra lời nói dối, chính là muốn bịt miệng người ngoài, lúc trước chuyện Hoài Hương thay gả, người nhà có ai còn không hiểu đây? Hơn nữa đợt trước phụ thân vì chuyện này mà vô cùng tức giận, làm sao có thể nhanh chóng chấp nhận nàng nhanh như vậy được?
Chính mình sửa lại chuyện xưa, nhưng cũng đừng tưởng lừa được phụ thân.
Mạc Tĩnh Viễn nhận ra điểm này, chắc chắn là muốn hắn không phiền lòng nữa thôi!
“Nhan huynh, ta nói như vậy cũng là có ý tốt. Hoài Hương đợi ở Mạc gia cũng mười mấy năm, tuy là ta cùng nàng không thân thiết cho lắm, nhưng mười mấy năm tình nghĩa cũng có, mới vì nàng lên tiếng.” Mạc Tĩnh Viễn không uổng công bày ra hình dạng nhiệt tình, vẫn nhàn nhã như vậy, giống như là đang nói những chuyện không liên quan đến nhau.
“Có lời nào thì ngươi cứ nói đi!” Ai bảo thân khế của Hoài Hương đang ở trên tay hắn, cho dù Nhan Khánh Ngọc không nguyện ý thế nào, cũng chỉ có thể khí khái tiếp chuyện với vị đại thiếu gia này.
“Rất đơn giản, ngươi được hoàng thượng nể trọng, chuyện gì cũng muốn thông qua tay ngươi, ngươi bận rộn việc triều chính, không phải rỗi rãi, chuyện trong nhà khó quan tâm được.” Mạc Tĩnh Viễn mở tay, “Nhưng từ khi ngươi cố tình cưới Hoài Hương, trong nhà liền có không ít phong ba, đến lúc đó ngươi phải gánh cả việc công lẫn tư, bỏ không được nhưng giữ cũng không nổi, vậy không phải là hỏng hết sao?”
Nhan Khánh Ngọc không lên tiếng, trong lòng thấu hiểu hết ý của hắn, lúc trước cũng do mình bận rộn công sự, mới để cho tiểu nhân đến tìm Hương Hương quấy rấy…
“Hơn nữa ngươi cũng vừa tân hôn, phí không ít công phu mới có thể đem mỹ nhân về cửa, ngươi thật sự không muốn có thể ở bên cạnh chiều kiều thê nhiều hơn sao?”
“Cho nên ngươi muốn đề cử cho ta một vị nhân tài, muốn ta đem cơ hội thu hắn vào, bồi dưỡng thành cánh tay phải đắc lực, vì ta san sẻ công chuyện?” Nhan Khánh Ngọc vốn thông minh, cuối cùng cũng hiểu tại sao hắn lại đem Hương Hương vào..
“Chẳng lẽ không phải vậy?” Mạc Tĩnh Viễn lòng không áy náy, còn cho rằng mình vừa giúp hắn thực hiện một chuyện tốt…
“Ta không thể không thừa nhận, lời ngươi nói rất đáng để suy nghĩ nha!” Hơn nữa hắn biết, người tài không nhiều, thế nhưng Mạc thiếu gia có thể tìm được, tức đã có suy tính kỹ lưỡng, chỉ là….
“Lai lịch của người này như thế nào?? Cư nhiên lại có thể khiến Mạc thiếu gia phí tâm!”
Muốn nói Mạc Tĩnh Viễn ái mộ người tài, đối với Hoài Hương không có tính toán, Nhan Khánh Ngọc tuyệt sẽ không tin tưởng.. Nhưng giờ phút này hắn lại có cảm giác, Mạc phủ không hổ là thiên hạ đệ nhất thương cổ, Mạc Tĩnh Viễn đi quân cờ này, không biết đã bố trí bao lâu? Nhưng chính là hắn không có cách nào cự tuyệt a….
Cũng khó trách, kể từ khi Hương Hương được đưa về Mạc gia, mỗi lần hắn đến tìm, Mạc Tĩnh Viễn chưa bao giờ ngăn trở, thậm chí lần trước còn giúp hắn, bố trí để hắn cùng Thượng Quan Ngữ Kiếm “tán gẫu” một chút, sợ rằng trong thời gian đó, cho dù hắn cùng Thượng Quan Ngữ Kiếm bàn luận cái gì, tính toán thế nào để giải quyết sự kiện này, chung cuộc cũng phải vòng về bên người hắn, cũng vì hắn đang giữ thân khế của Hoài Hương.
Cũng khó trách, hắn sẽ có hay không khủng bố kế hoạch của hắn cùng Thượng Quan Ngữ Kiếm không đây?!
“Chỉ là bằng hữu thôi!” Trách nhiệm của Mạc Tĩnh Viễn nặng nề, đương nhiên không muốn cùng hắn giải thích, chỉ là bày tỏ trao đổi điều kiện, “Ý của ngươi như thế nào? Chỉ cần người cố gắng giúp hắn có được một chức quan, thân khế Hoài Hương tự nhiên là của ngươi!”
Thấy bộ dáng hắn không muốn nói nhiều lời, Nhan Khánh Ngọc không khỏi thắc mắc..
Là người thế nào, mới khiến Mạc đại thiếu gia hoài phí tâm tự như vậy đây?
* * *
“Chỉ cần có chức quan là được, không có yêu cầu gì khác sao?” Nhan Khánh Ngọc nửa thật nửa ghẹo, dựa vào văn chương giỏi như vậy, cộng thêm hắn cũng lấy được tư cách đến điện thi, cho dù không có Mạc thiếu gia nhờ vả, hắn cũng chắc chắn, người này ít nhất cũng được một chức tiểu quan nha..
“Nếu như ngươi muốn nghĩ giúp hắn đến cùng, ngươi có thể bảo hoàng thượng tứ hôn công chúa nào đó cho hắn.” Như vậy hắn càng bớt việc, dù sao ngươi cũng nên tính toán, nhờ hoàng thượng giúp chuyện nhỏ này, hạ chỉ tứ hôn lần hai cho hai người, tiện thể tứ hôn cho hắn, càng đỡ nhiều chuyện hơn sao?”
“Ngươi nói tứ là tứ sao?” Không ngờ hắn lớn mật đưa ra yêu cầu này, Nhan Khánh Ngọc sắc mặt không tốt cố tình không để ý đến mặt của hắn, “Ngươi tưởng hoàng thượng rảnh rỗi không có việc gì làm, sẽ ngồi đó giúp ngươi mai mối sao? Cho dù là tân trạng nguyên cũng không được phong làm phò mã nhé!”
Yêu cầu không hợp lẽ thường này, hắn sao có thể đáp ứng? Càng không cần nói, nếu chọc giận hoàng thường thì hôn sự của hắn cùng Thượng Quan Ngữ Kiếm cũng sẽ bị phá hủy, vậy càng thêm rắc rối a…
“Không làm được thì coi như xong.” Mạc Tĩnh Viễn trong lòng cũng biết việc này không dễ làm, nên cũng không nhất quyết ép buộc hắn, “Tứ hôn có thể không đề thấp, nhưng chuyện quan chức thì ngươi có thể làm, đừng dưới Ngũ phẩm..”
“Mạc đại thiếu gia, ngươi là muốn ta nhường luôn chức vị thừa tướng này cho hắn à?” Nhan Khánh Ngọc sắc mặt không tốt nói..
“Nếu ngươi nguyện ý, ta không ngại!”
“Ngươi cho là chuyện này, chỉ hai người chúng ta là có thể nói được sao?” Nhan Khánh Ngọc lạnh lùng liếc hắn một cái, cho dù hắn rất được hoàng thượng tin tưởng, cũng không có quyền lớn như thế!”
“Ta đã nói điều kiện của ta, ngươi cũng đồng ý, những thứ khác ta không muốn quản nhiều!” Không thay đổi thường ngày tùy hứng huyên náo, Mạc Tĩnh Viễn tuyệt không cùng hắn vòng vo, “Tóm lại, ngươi cứ cố gắng hoàn thành chuyện đó đi, Hoài Hương sẽ là của người, còn không, cho dù ngươi quyền cao chức trọng thế nào, cũng đừng nghĩ mang người ra khỏi Mạc phủ!!”
“Ta có thánh chỉ tứ hôn!!” Có thánh chỉ ở đây, sẽ không ai có quyền ngăn cản hắn thành thân với Hoài Hương…
“Ngươi tưởng không có thân khế, thì liền có thể đem người về sao??” Mạc Tĩnh Viễn cười lạnh một tiếng, “Ngươi chưa nghe câu truyền ngôn trong Cẩm Tú thành sao? Bốn nữ nhi bên trong phủ, tình cảm đều do ta nuôi dưỡng, nếu ta ở bên tai Hoài Hương nói mấy câu, thì………………..”
Mạc Tĩnh Viễn nhìn về phía hắn, khuôn mặt xinh đẹp đầy âm mưu..
“Coi như tay ngươi cầm thánh chỉ, có thể lấy Hoài Hương, nhưng ta không dám chắc hai người có thể bình thản sinh sống nha.”
Nhan Khánh Ngọc trừng mắt nhìn hắn, tính toán độ thực trong lời nói kia.
“Không chỉ mình người, chỉ sợ Thượng Quan Ngữ Kiếm cũng sẽ không qua nổi.” Mạc Tĩnh Viễn lắc nhẹ quạt, cười đến âm hiểm, tuyệt không cho Nhan Khánh Ngọc đường cự tuyệt.
Nhan Khánh Ngọc trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng cũng đành xuống nước, “Được, ta đáp ứng ngươi….”
Sự việc đào hôn đó có thể coi là đại phong ba, chuyện đó cũng bình an mà lắng xuống, hạ màn, do hai bên nhân mã truyền ra, ngăn cản được lời truyền ngôn quá đáng kia, mà Hoài Hương cũng trở thành muội muội của Thượng Quan Ngữ Kiếm, được đích thân Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn cho Nhan Khánh Ngọc..
Xem thấy chuyện tốt của hai người có kết quả, Nhạc Nhạn gặp ai cũng cao hứng, hơn nữa nàng không nghĩ đến là Trầm Thiên Hạm cũng có người, chính là thiếu chủ Kình Thiên Bảo tiếng tăm lừng lẫy..
“Thiên Hạm, ngươi cũng thiệt là, một chút tin tức cũng không để lộ ra, làm ta không kịp chuẩn bị.” Nhìn bạn tốt muốn lập tức gả đến phương Bắc, Nhạc Nhạn xác định sẽ không tha..
Hương Hương ở kinh thành, tiểu thư theo Thượng Quan Ngữ Kiếm về Phi Hà đảo, bây giờ đến Thiên Hạm cũng muốn xuất giá..
“Ta biết……..” Trầm Thiên Hạm vốn quen giả nam trang, này lại lộ ra chút thẹn thùng nữ tính, “Ta vẫn cho là cả đời này sẽ không rời Mạc phủ, đâu ngờ…”
“Không nghĩ đến sẽ gặp Kình Thiên bảo chủ sao?” Nhìn vẻ mặt thẹn thùng đáng yêu của nàng, ngay cả Nhạc Nhạn ngày thường nghiêm túc cũng không nhịn được giễu cợt.
“Nhạc Nhạn!!!” Trầm Thiên Hạm hét lên thật nhỏ, không biết xử lí ra sao, hai má cũng đỏ hồng….
“Được rồi, không phá ngươi nữa!” Nhạc Nhạn cười đến hai má đỏ ửng, trong lòng thật vì bạn mà cao hứng, “Chỉ là nghĩ đến ngươi phải đi đến nơi xa như vậy, không biết sau này có còn gặp được không?..”
Nghĩ đến sắp chia ly, nụ cười Nhạc Nhạn liền biến mất….
Ba người bạn tốt sắp xuất giá, còn nàng cũng sắp rời phủ……. Sau này nếu muốn ngồi nói chuyện phiếm như thế này, chắc chắn sẽ không dễ dàng a…….
* * *
Nhìn nàng mắt nhỏ đột ngột sáng lên, Trầm ThiênHạm cùng nàng lớn lên tự nhiên hiểu.
“Kỳ thật hôm nay ta đến tìm ngươi, là vì đại tổng quản có nói với ta một chuyện….”
“Chuyện gì?” Nhìn Trầm Thiên Hạm vẻ mặt nghiêm nghị, Nhạc Nhạn cũng lên tinh thần.
“Hắn nói, thân khế của ngươi sắp đến thời hạn, đại tổng quản là nhờ ta hỏi ngươi, xem ngươi trong lòng có tính toán gì..” Trầm Thiên Hạm nhìn nàng, nên bắt được ánh mắt nàng lóe lên một chút bi thương, nhưng sau đó liền bị vẻ lạnh lùng hằng ngày che mất….
“Không có tính toán gì hết. Đợi đến khi khế ước đến thời hạn, ta sẽ đến nơi ta nên đến, về nơi ta nên về…”
“Nhạc Nhạn…” Thẩm Ngàn Hạm thở dài không còn đường lựa chọn, “Hình dáng này của ngươi……..”
Có tâm sự gì nàng cũng giấu xuống tận đáy vực thẳm, nhất quyết không nói cho ai nghe..
“Hình dáng ta sao?” Nhạc Nhạn nở ra nụ cười…
“Ta với ngươi cùng nhau lớn lên, có một số việc ngươi không nói, chẳng lẽ ta nhìn không ra à?” Trưởng thành trong cùng một tình cảnh, lòng như kết lại với nhau, chẳng lẽ nàng không hiểu Nhạc Nhạn đang nghĩ gì sao?
Nụ cười biến mất, Nhạc Nhạn chuyển sang trầm mặc.
Trầm Thiên Hạm nghĩ đến mình sắp đến ngày mình phải đi đến Kình Thiên bảo, sẽ không có ai chăm sóc cho Nhạc Nhạn, nếu không thừa dịp này thật tốt cùng nàng nói chuyện, ai biết được sau này nàng có đâm vào ngỏ nhõ rồi chết hay không đây..
“Nhạc Nhạn, chẳng lẽ ngươi không muốn ở bên cạnh thiếu gia sao?” Không muốn nàng một lần nữa trốn tránh, Trầm Thiên Hạm là trực tiếp hỏi.
Nhạc Nhạn không nghĩ là nàng sẽ hỏi như vậy, người đơ ra, cặp mắt nhỏ nhìn thẳng vào nàng…..
“Ngươi đừng nhìn ta như thế này!!” Trầm Thiên Hạm ở đáy lòng thở dài một hơi, nhưng là giọng điệu vì Mạc Tĩnh Viễn poán thán. Đáng thương cho thân thể Thiên Chi kiêu tử của hắn, không phải từ đó giờ chuyện gì cũng theo ý hắn sao? Thế mà ông trời lại sắp đặt cho Nhạc Nhạn ở bên cạnh hắn, khiến hắn đôi khi không khác gì một đứa trẻ…
“Thiếu gia đối với ngươi như thế nào, trong mắt mọi người ai cũng nhìn rõ, ngươi lại cố tình làm bộ không có chuyện gì xảy ra, muốn đem hắn thoái thác..”
“Ta không có…” Nhạc Nhạn cúi đầu, thanh âm trở nên cực nhỏ, thế nào cũng nghĩ đến Thiên Hạm sẽ hỏi như vậy…
“Có một số việc, không phải ngươi nói là không có.” Trầm Thiên Hạm vỗ vỗ vai nàng, không nguyện ý nhìn nàng trốn tránh như vậy nữa.. “Ta biết rõ ngươi còn có điều gì cố kị, nhưng thiếu gia là một người cao ngạo, sẽ không tiếp nhận bị cự tuyệt…”
Hắn duy nhất bị cự tuyệt, cũng là vì nữ tử trước mặt này….
“Ta với thiếu gia…. Chỉ là chủ tớ mà thôi!” Đầu óc nàng thế nào lại “chết” thế này..
“Ta hiểu rõ trong lòng ngươi cố kị thân phận chênh lệch, ta trước đây cũng như ngươi vậy, nhưng ngươi thử nhìn ta và Hương Hương xem, thân phận chúng ta đều giống nhau, trước đây ta cũng vì vậy mà lo lắng, kháng cự qua, nhưng sự thật đã chứng tỏ, vấn đề này không phải không thể giải quyết, nếu như ta có thể tìm được một nam nhân trước đây không hề quen biết nhưng giờ lại quan tâm ta, thì ngươi cũng có thể……..”
Nếu là như trước, nàng nhất định sẽ âm thầm ủng hộ quyết định của Nhạc Nhạn, bởi vì nàng hiểu cái cảm giác “hèn mọn” này, không phải lực học chúng nữ không thể so với tiểu thư, gia cảnh thấp kém, mà là xuất thân địa vị không thể dối gạt mình, dù chỉ là một chút…
Nhưng bây giờ đã thay đổi rồi a!
“Đó là vì số ngươi và Hương Hương rất tốt!” Tới nàng, nàng thực không dám vọng tưởng.
“Ngươi không nên xem thường khả năng của thiếu gia!” Trầm Thiên Hạm vốn dự định sẽ tiếp nhận vị trí đại tổng quản Mạc gia, đương nhiên hiểu thiếu gia đã muốn gì thì rất ít khi thất bại, trừ danh tiếng của Mạc gia bên ngoài, bản thân hắn cũng có năng lực hơn người, chỉ có điều hành vi của hắn rất tùy hứng, thật sự rất mơ hồ…
Cho nên mọi người vừa nghĩ đến Mạc đại thiếu gia, tóm lại là hắn tùy hứng, không chịu gò bó, nếu có thể đi cùng hắn suốt đời, đúng là mệnh vô cùng tốt, cái gì không thể thì cũng vẫn là không thể…
“Ta không có xem thường hắn!” Đi theo hắn bao lâu vậy, Nhạc Nhạn đương nhiên sẽ hiểu rõ vị Thiên Chi kiêu tử này hơn hắn mọi người, nhưng có một số chuyện, không phải hắn muốn thì cũng có thể.
“Đó chính là không hiểu quyết tâm của hắn rồi!” Trầm Thiên Hạm tiếp tục khai đạo cho người bạn tốt lâu ngày trốn tránh, “Theo ý ta, trên đời này, thiếu gia chỉ cần một người..”
Trầm Thiên Hạm trực tiếp, làm Nhạc Nhạn không thể trốn tránh..
“Hắn là Mạc gia trưởng tôn, cả Cẩm Tú thành ai cũng đều biết, ta chỉ là một nữ nhi bán thân đến Mạc phủ làm tỳ nữ, làm sao có thể….” Nhạc Nhạn khó khăn lên tiếng, khó có thể thừa nhận ý tưởng chân thật nhất trong lòng mình, “Ta không dám trông mong vĩnh viễn đến thân thể của hắn, nhìn hắn đi cưới một người môn đằng hộ đối khác, mặc dù trong lòng có ta hay không…”
“Ngươi làm sao biết thiếu gia sẽ không chỉ cưới một thê tử?” Muốn nàng nói, trong mắt thiếu gia chỉ có mình Nhạc Nhạn, sao có thể lấy người môn đăng hộ đối khác sao?
“Chuyện này không phải rất rõ ràng sao??” Nhạc Nhạn nhẹ nhếch khóe miệng, đáy mắt không có đường lựa chọn, chán nản, “Lão thái gia mặc dù yêu thương thiếu gia, nhưng với việc hôn sự, chắc chắn sẽ không để thiếu gia bốc đồng….”
Giống như tiểu thư, chọn đi chọn lại nhiều năm, trúng Nhan gia, nhưng lại không được. Nhưng sui gia của Mạc gia, ít nhất phải là môn đăng hộ đối a….
* * *
Về điểm này, Thiên Hạm tuyệt đối bất đồng ý tưởng với nàng.
“Ngươi cái gì cũng không thử, chẳng lẽ muốn bỏ cuộc sao?” Trầm Thiên Hạm nói rõ, “Theo như ta thấy, thì từ đầu đến cuối, tâm tư thiếu gia chỉ ở một mình trên người ngươi!”
Mặc dù rất muốn được thiếu gia oai phong thần võ có người khống chế, nhưng vì hạnh phúc của bạn mình, nàng không thể ngại cho mình làm đại diện nhà gái nha!
“Nhạc Nhạn, có lẽ tình huống của mỗi người chúng ta đều không giống nhau, chuyện chúng ta gặp gỡ nhau, đến ta và Hương Hương cũng không tưởng tượng được.” Thấy nàng muốn há mồm phản bác, Trầm Thiên Hạm đành lên tiếng trước một bước, “Còn chưa nói, ngươi cùng thiếu gia sớm chiều chung sống như vậy nhiều năm, hôm nay ngươi muốn rời khỏi, chẳng lẽ hắn không đáng cho ngươi báo một tiếng sao? Lòng tốt của thiếu gia đối với ngươi nhiều năm nay, già trẻ lớn bé đều thấy, ngươi cùng hắn tạm biệt một cái, có khó quá không?”
Nhạc Nhạn im lặng……
“Nhạc Nhạn, trước giờ ta không cần ngươi quá mạnh mẽ, chính là hi vọng ngươi có thể nghĩ cho hắn một chút.” Tất cả đều có số phận riêng, nàng chỉ hy vọng Nhạc Nhạn tìm được hạnh phúc của nàng, “Ta chỉ hy vọng ngươi dũng cảm vì bản thân mình, chỉ một lần thôi cũng được………..”
Thật lớn bày tỏ tâm ý của mình, không cần bị động nữa………..
Nhạc Nhạn nhìn Trầm Thiên Hạm, trong mắt Trầm Thiên Hạm có thể tự tin là nàng vẫn thiếu…..
Dũng cảm sao?
Ở thời khắc quen biết cuối cùng, nàng có thể dũng cảm đem tình cảm bấy lâu đi thổ lộ sao??
Nàng…… thật sự có thể ?!