Sủng Thiếp Đông Cung

Chương 29




Trong vòng hai ngày, tin đồn về việc quận chúa bị ba tên lưu manh phi lễ ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, đến tai của Hạ Tư Dao và Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa Bình Dương vô cùng sửng sốt và tức giận.

Hạ Tư Dao là đứa con duy nhất của bà, mất cha từ khi còn nhỏ. Bà vô cùng cưng chiều Hạ Tư Dao, rất ít khi ràng buộc con bé. Hạ Tư Dao đi đâu chơi, kết giao với quý nữ như thế nào, bà đều chủ trương mặc kệ.

Không ngờ, những tin đồn như vậy lại lan rộng.

Hạ Tư Dao cũng gần như phát điên lên. Rõ ràng là nàng bảo Mạc Đức đến phủ Thuận Thiên - một nơi nhiều người nhiều miệng - rêu rao chuyện Khương Họa bị phi lễ, sao cuối cùng người bị phi lễ lại biến thành mình rồi?! Chẳng trách ngày hôm qua khi nàng ra cửa, ánh mắt mọi người nhìn nàng đều là lạ, đánh giá nàng một cách không dấu vết từ trên xuống dưới, nàng còn tưởng rằng bộ váy lưu tiên trên người mình quá xinh nữa chứ.

Mạc Đức lấy tính mạng cam đoan rằng hắn quả thật đã nói là "thứ nữ của Trưởng công chúa", tuyệt đối không thể nào nói sai.

Hạ Tư Dao trái lo phải nghĩ, cảm thấy chắc chắn là thủ đoạn của Khương Họa khiến mọi thứ trở nên như bây giờ.

Ngay khi nàng chuẩn bị cáo trạng với Thái hậu, thì người hầu gái bước vào bẩm báo Trưởng công chúa tìm nàng.

Cũng tốt, tới chỗ mẫu thân cáo trạng trước đã rồi nói sau.

“Mẫu thân!” - Hạ Tử Dao nhào vào trong lòng Trưởng công chúa Bình Dương với vẻ mặt đau khổ và phẫn nộ. Trưởng công chúa Bình Dương đang ngả người trên nhuyễn tháp, hai tay chống đỡ định ngồi dậy thì bị nàng nhào vào ngực, trực tiếp ngã trên nhuyễn tháp. Sắc mặt bà tái nhợt, hai mắt đen kịt, ôm ngực, thật lâu mới hòa hoãn lại.

Hạ Tư Dao không nhận ra, mạnh mẽ lắc lắc cánh tay của Trưởng công chúa: "Mẫu hậu, người phải làm chủ cho con! Khương Họa nàng ta, nàng ta bắt nạt con!".

Trưởng công chúa bị nàng ta lắc mà đầu váng mắt hoa, nhanh chóng nói: "Được, được, nói cho ta biết trước đi, chuyện gì xảy ra?".

Hạ Tư Dao nghiến răng: "Đều là Khương Họa kia! Hôm đó nàng ta đến chùa Thiện Giác, bị ba tên lưu manh phi lễ. Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra mà tin đồn lan ra, biến thành là con bị phi lễ! Mẫu thân, đây chắc chắn là kế 'thay mận đổi đào' mà Khương Họa sử dụng".

“Hóa ra người đi chùa Thiện Giác bị phi lễ là Họa tỷ nhi". Trưởng công chúa thở phào nhẹ nhõm, bà không có quan hệ gì với Khương Họa, chỉ cần không phải con gái ruột của mình xảy ra chuyện là tốt rồi.

“Không phải nàng ta thì còn ai!” - Hạ Tư Dao tức giận nói.

Trưởng công chúa cau mày: "Vậy thị vệ trưởng Mạc Đức của ta đến phủ Thuận Thiên dạy cho ba kẻ lưu manh một bài học lại là chuyện gì nữa?".

Câu chuyện này lan truyền cứ như thật, nhiều người ở phủ Thuận Thiên đều nhìn thấy, khả năng là giả không lớn. Mạc Đức là thị vệ trưởng của bà, bình thường bà cũng không có gì cần sử dụng hắn, nhưng con gái của bà hình như sử dụng hắn nhiều hơn. Chẳng lẽ là con gái sai Mạc Đức đến phủ Thuận Thiên?

Quả nhiên, một tia hoảng sợ lóe lên trong mắt Hạ Tư Dao, ánh mắt nàng ta nhìn sang một bên: "Hôm Khương Họa trở về, con nghe nói về chuyện của chùa Thiện Giác nên rất tức giận. Mọi người đều sống trong cùng một phủ, lại còn gọi người là 'mẫu thân', cũng có thể coi như là chị em. Khương Họa bị người ta phi lễ, con rất đồng tình với nàng ta, lại cảm thấy thanh danh của mình cũng bị ảnh hưởng, tức giận không chịu được, vì vậy con mới bảo Mạc Đức đến phủ Thuận Thiên để dạy cho ba tên lưu manh đó một bài học".

“Chỉ là dạy cho một bài học, tại sao ba người đó lại chết?” - Trưởng công chúa hỏi.

“Ai biết được!” - Hạ Tư Dao lớn tiếng nói: “Mạc Đức đến phủ Thuận Thiên chỉ đánh bọn họ một cái tát mà thôi. Nhưng ở những nơi như phủ Thuận Thiên, bọn họ cũng bị nhốt chung với những người khác, ai biết được đêm đó bọn họ có đắc tội với người nào trong lao nên bị người ta âm thầm giết chết hay không?! Ngoài ra, trước khi bị giam cầm, bọn họ đã bị Trường Ninh Hầu Tạ Hành đả thương rồi. Nhưng Tạ Hành lớn lên trong quân doanh, xuống tay tàn nhẫn, ai biết được có phải để lại nội thương gì đó hay không, lúc đó không sao, một đêm sau thì chết".

Thấy con gái có chút sốt ruột, Trưởng công chúa không tiếp tục truy hỏi nữa.

Chỉ là ba tên lưu manh, có chết thì chết thôi, dù Mạc Đức có giết bọn họ cũng không thành vấn đề. Dù sao một phủ doãn Thuận Thiên nho nhỏ cũng không dám tới gặp bà để đòi người.

“Mẫu thân!” - Hạ Tử Dao cầm lấy cánh tay của Trưởng công chúa lắc mạnh: “Rõ ràng là Khương Họa bị phi lễ, nhưng bây giờ người ta đồn đại là con, đây chắc chắn là Khương Họa giở trò quỷ, người phải trút giận cho con mới được!".

“Hay là thôi đi!" - Trưởng công chúa ngập ngừng nói: “Họa tỷ nhi có bao nhiêu tuổi đâu chứ, làm sao có khả năng chuyển hướng tin đồn như vậy, chắc là nhầm lẫn rồi".

“Mẫu thân thiên vị!” - Hạ Tư Dao hất mạnh cánh tay của Trưởng công chúa ra: “Tuy rằng con không có cha, nhưng con vẫn có mẹ. Nhưng mà Khương Họa vừa trở về là ngay cả mẹ cũng không phải là của con nữa rồi!”.

"A Dao! Con đừng tức giận" - Trưởng công chúa chỉ có một đứa con như vậy, làm sao có thể cam tâm để con bé buồn bực, lập tức buông lời hứa: "Được rồi, không phải là Họa tỷ nhi thôi sao, ta sẽ trút giận cho con".

“Ít nhất phải năm mươi gậy!” - Hạ Tử Dao hung tợn nói.

“Năm mươi gậy sẽ giết nó đấy" - Trưởng công chúa thở dài. Bà không quan tâm đến tính mạng của một thứ nữ nho nhỏ, nhưng Khương Họa là con gái yêu của Khương Vĩ, nàng không muốn động vào Khương Họa. Thứ nữ đã mười bốn tuổi rồi, qua một hai năm nữa sẽ xuất giá, dù sao cũng không làm phiền bà, cứ nhắm mắt làm ngơ là xong. Nhưng bà lại càng không muốn uất ức con gái ruột của mình vì Khương Họa.

Trưởng công chúa Bình Dương thì thào: "Con đó, đừng có gây ra mạng người. Ngoài đánh gậy còn có nhiều cách khác để hành hạ người ta. Sau này con trở thành chủ mẫu đương gia, có những tiểu thiếp hay thứ nữ gì đó không nghe lời, cũng không thẻ hở một tý là đánh giết người được, kẻo để lại tiếng ác tàn bạo". Tuy rằng từ trước đến nay bà luôn ở trên cao, hai phò mã trước sau đều không có tiểu thiếp, mấy thủ đoạn hành hạ người ta này chưa từng được sử dụng, nhưng bà là con gái ruột của Thái hậu, cũng từng thấy Thái hậu khiển trách hạ nhân.

Hạ Tư Dao trợn to hai mắt: “Nếu con là chủ mẫu đương gia, làm sao có thể có tiểu thiếp, thứ...". Giọng nói của nàng ta đột nhiên trầm xuống, dần dần trở nên im bặt.

Nếu Tiêu Dân trở thành Hoàng đế, còn nàng là Hoàng hậu, thì trong hậu cung hẳn là không thể không có một phi tần nào, đúng không?

Hoàng tử, hoàng nữ gì đó có thể nghĩ cách giết chết, dù sao con nít cũng rất dễ chết non. Nhưng nếu không có một phi tần nào thì nhất định sẽ bị chỉ trích, không chừng còn có ngự sử lớn gan hạch tội nàng là người ghen tị không khoan dung...

Vừa nghĩ đến những phi tần khác trong tương lai của Tiêu Dân, sắc mặt Hạ Tư Dao sa sầm, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Trưởng công chúa Bình Dương tưởng nàng tức giận chuyện của Khương Họa, nên vỗ vỗ tay nàng trấn an: "Được rồi, con chờ xem đi".

***

Khương Họa đang ngồi ở chiếc bàn lớn bằng gỗ cẩm lai, trong phòng có một chậu than đang đốt, rất ấm áp dễ chịu.

Trong tay nàng cầm kim chỉ, đang hoàn thành một chiếc áo choàng lông cáo trắng. Chiếc áo choàng này là nàng làm cho cha, được làm bằng lông cáo tốt nhất, mềm và dày, ngón tay sờ lên đều chìm vào trong lớp lông dày, mặc vào tối mùa đông sẽ giữ ấm rất tốt.

Cây kéo bạc tinh xảo cắt đứt sợi chỉ. Áo choàng đã làm xong, Khương Họa nhìn đi nhìn lại mấy lần, rất hài lòng.

Lan Nha thốt lên: “Cô nương, người làm chiếc áo choàng này thật đẹp!”. Khả năng may vá của nàng và Sơ Đồng không tệ, nhưng Tô Châu không cần áo choàng, thậm chí không cần da, vì vậy nàng cũng không biết làm những thứ này.

Khương Họa mỉm cười, cẩn thận gấp lại chiếc áo choàng: “Ta cũng nhờ hỏi ma ma trong viện của tổ mẫu mới biết được cách làm". Những tấm da này đều là loại cao cấp nhất, được chọn ra từ nhà kho của mẹ nàng. Hồi nhỏ nàng vẫn thường đến nhà kho lục đồ này nọ, rất quen thuộc với những gì có trong nhà kho. Đã sáu năm trôi qua, trong nhà kho không thiếu thứ gì, sổ sách ghi chép rất rõ ràng.

Nhìn Lan Nha và Sơ Đồng đang canh giữ ở bên cạnh, Khương Họa cười nói: "Thời tiết càng ngày càng lạnh, sắp có tuyết rơi rồi. Các em đã thử quần áo mùa đông do phủ cấp chưa? Nếu không phù hợp thì nên nhanh chóng sửa cho tốt đi, nếu không trời lạnh lại không có đồ mặc".

Lan Nha và Sơ Đồng đã mặc áo khoác nhỏ thật dày, dày hơn so với áo khoác mà họ đã mặc khi Giang Nam lạnh nhất. Hai ngày trước, phủ đã phân phát áo khoác dày hơn. Hai người cũng đi theo Khương Họa đến Tô Châu từ khi còn nhỏ, từ lâu đã quên mùa đông ở kinh đô lạnh như thế nào, ôm chiếc áo khoác nhỏ dày như chăn bông mà cười rất lâu.

Lan Nha cho vào nồi than vài miếng than, chợt nghe thấy người hầu gái ở viện của Trưởng công chúa đứng ở ngoài bẩm: “Khương cô nương, Trưởng công chúa gọi ngài đi qua một chuyến". Kể từ ngày đầu tiên Khương Họa trở về, Thái tử mang đồ tới, khi các nàng bẩm "Thái tử đưa tranh cho cô nương", dẫn tới sự hiểu lầm của Hạ Tư Dao, sau đó nàng ta nổi giận linh đình, bọn họ đã thống nhất sửa miệng. Rõ ràng Khương Họa là cô nương duy nhất của Khương phủ, họ không dám gọi nàng là "cô nương", mà đổi thành "Khương cô nương", nghe như thể đang gọi cô nương của nhà khác vậy.

Ngón tay Khương Họa vuốt ve trên bộ lông cáo một hồi, rũ mắt xuống suy nghĩ một chút: "Sơ Đồng, lấy cái đệm ta đã bảo em làm hai ngày trước đến đây".

Sắc mặt Sơ Đồng bỗng căng thẳng, lon ton chạy đến tủ lấy ra hai chiếc đệm dày cỡ hai lòng bàn tay, buộc hai dây buộc.

Khương Họa đứng dậy, vén váy lên. Sơ Đồng ngồi xổm trước mặt nàng, cẩn thận buộc tấm đệm trên đầu gối, buộc dây buộc lại.

"Cô nương, người..." - Sơ Đồng lo lắng nhìn nàng: "Nô tỳ sẽ đi cùng người".

Khương Hoa bỏ váy xuống, đi được hai bước, thấy đệm buộc chặt sẽ không bị rơi ra ngoài. Từ cái hôm Thái tử đến, nàng biết được chuyện tin đồn đã sai Sơ Đồng chuẩn bị hai chiếc đệm này.

Khương Họa mỉm cười trấn an: "Không cần, ta đi một mình là được. Nể mặt cha, Trưởng công chúa nhiều nhất sẽ chỉ nghĩ ra một số thủ đoạn mờ ám để hành hạ ta thôi, sẽ không trực tiếp đánh giết ta đâu. Còn em thì chưa chắc".

Khoác lên mình tấm áo choàng dày bằng bột thù du thêu cành hoa gãy, tay cầm lò sưởi tay đôi mạ vàng mới thay than nóng, Khương Họa một mình đến viện của Trưởng công chúa, không dẫn theo hầu gái.

Vừa bước vào sân, hai bà cường tráng đứng bên cạnh nàng một phải một trái.