Sủng Thê Vô Độ: Chọc Giận Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 6




Diệp Khinh Ngôn vừa dứt lời, mơ hồ phát hiện toàn thân mình mềm nhũn, cả người một chút khí lực cũng không có.

Một lúc sau cửa bị mở ra, đổi quần áo thường Lệ Thiếu Sở xuất hiện ở sau người phụ nữ trung niên, nhìn chằm chằm Diệp Khinh Ngôn ở trên giường, nói một cách lạnh lùng: "Phúc tẩu bà ra ngoài trước đi."

Phúc tẩu kính cẩn mà trả lời: "Vâng thiếu gia."

Diệp Khinh Ngôn lúc này mới nhìn rõ ràng người đàn ông trước mắt, xem ra khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng là khuôn hắn lãnh khốc trưởng thành, trông rất uy nghiêm khiến người ta không dám tới gần. Trong đầu tiếng hò hét loạn lên, đột nhiên cô nhớ tới đến, hắn chính là người người đàn ông ngồi ở bên trong xe Lincoln, là người mà tài xế trong gọi là "Ông chủ". Nghĩ đến khẩu súng đen như mực, cả người cô choáng váng, lẽ nào hắn là xã hội đen?

Nhìn vào ánh mắt chấp thần của cô, Lệ Thiếu Sở cảm thấy con mồi tới tay vẫn không có nhận thức giãy dụa, là ngu xuẩn hay hay là ngớ ngẩn. Bất quá những thứ này không quan trọng, quan trọng chính là cô không có cơ hội ở lại đây.

"Tỉnh rồi, cô có thể lăn xuống."

Cái gì? Diệp Khinh Ngôn kinh ngạc trợn tròn con mắt, không đề phòng sát với con thỏ nhỏ như thế. Đúng là hắn cứu mình, nhưng là...... Khác biệt cũng lớn quá rồi, còn tưởng rằng hắn là một người rất lịch sự, không nghĩ tới hắn hiện tại liền muốn đuổi người đi. Bất đắc dĩ, động động chân của mình, căn bản một chút khí lực cũng không có, cô bối rối khẽ cắn miệng môi nhỏ.

Lệ Thiếu Sở nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô, không kiên nhẫn quay người đi: "Tôi không có lý do gì để giữ cô lại, tỉnh rồi liền đi đi, tôi nói lần thứ ba thì tốt nhất là cô hãy rời đi trước đi."

Lệ gia? Diệp Khinh Ngôn ở trong đầu tìm kiếm kỹ lưỡng những gì liên quan với chữ "Lệ" này, đột nhiên cô nghĩ tới khóa học tự chọn tuần trước, lúc đó thầy giáo nêu ví dụ, đã nói tới Lệ gia, lẽ nào hắn là người nhà họ Lệ?

Nhìn dáng vẻ nhỏ thất thần của Diệp Khinh Ngôn, đột nhiên trong lòng Lệ Thiếu Sở cảm thấy ngứa ngáy, ánh mắt đơn thuần kia nhìn rất chướng mắt làm hắn cảm thấy rất không hài lòng. Những cô gái nhà nghèo đều không thích cái trò này, mà là tự che giấu sự ngây thơ đơn thuần vô tội để có thể làm động lòng đàn ông có tiền, thực sự là ngu xuẩn. Anh xem cô là một món hàng, cũng chính là muốn nhìn một chút xem cô có thể sống sót hay không, bây giờ nhìn lại cứu cô chỉ là lãng phí thời gian.

Người đàn ông từng bước từng bước tới gần, Diệp Khinh Ngôn kéo thân thể bị thương rồi chăm chút ôm bản thân, dùng chăn đắp lên người. Muốn lơ là ánh mắt của người đàn ông, vùi đầu tiến vào trong chăn, giọng nói nghẹn ngào miễn cưỡng nói: "Đừng đuổi tôi đi...... Van cầu anh, để đợi đến ngày mai tôi rời đi có được hay không?"

Lại còn dám cò kè mặc cả, cô gái ở trước mắt co người lại trông có vẻ rất bất lực. Nhưng là Lệ Thiếu Sở tính tình vốn tàn nhẫn, nhìn thấy cô yếu đuối, lại càng muốn nhìn xem một chút cô có thể yếu đuối đến mức nào, bị đả kích thương tích đầy mình sẽ có hay không phản kháng, nhưng dường như những đạo lý hiển nhiên nàng còn không hiểu.

Diệp Khinh Ngôn thấy người đàn ông không nói lời nào, vai lại càng run rẩy hơn, Lệ Thiếu Sở nhìn biểu hiện kì lạ của cô, cố gắng để cho mình đáng thương làm động lòng thông cảm của người khác, thật giả tạo. Xem ra, hắn là kiếm về một con cáo nhỏ, nói lời nói dối có thiện ý, nên căn bản liền yêu thích ở "Chơi trò chơi" trên người cô gái. Hắn cảm thấy có thêm một tia hứng thú.

"Tôi nói lời sẽ giữ lời, hiện tại tôi không có sức lực bước đi. Xin nhờ anh cho tôi thời gian một buổi tối, ngày mai tôi sẽ rời đi." Diệp Khinh Ngôn nhìn chằm chằm người đàn ông cả người toả ra hàn khí, không dám nhìn thẳng vào con ngươi thâm thúy nghi vấn của hắn, sợ rằng một giây sau sẽ bị hắn hút vào.

Lệ Thiếu Sở cân nhắc nhìn chằm chằm khéo miệng ứ máu của Diệp Khinh Ngôn, vươn ngón tay đụng thoáng qua một cái, nghe thấy cô kêu "a" một tiếng.

"Đau! Anh làm gì thế!"

"Cô nghĩ xem tôi sẽ làm gì, thì tôi liền làm được."

Diệp Khinh Ngôn kinh ngạc nhìn ánh mắt sâu thẳm người đàn ông đè xuống, nghi hoặc con ngươi của hắn không phải màu đen, mang theo ánh sáng mờ nhạt, rất nhanh chóng lòng hiếu kỳ của cô liền chiếm cứ thượng phong.

Môi của hắn nóng rực, Diệp Khinh Ngôn cả người chấn động, có một luồng điện giống như ma túy chạy khắp cả cơ thể của cô.

Lệ Thiếu Sở hài lòng trước phản ứng của của cô, miệng lưỡi thô bạo ở môi của cô dây dưa. Duỗi ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm khô cạn bờ môi, chăm chú ôm vòng eo của cô, chống đỡ ở trên tường, nhìn trên mặt của cô xuất hiện màu sắc ửng đỏ mới bằng lòng ngừng tay.

"Anh...... Anh, anh không biết xấu hổ! Anh chiếm tiện nghi của tôi."

Lệ Thiếu Sở nhìn Diệp Khinh Ngôn tức giận đến nói năng lộn xộn, khoanh hai tay một cách nhàn nhã, thật là không có nhìn ra, trong tình huống không thoải mái còn có thể tiếp tục trang thuần (gỉa vờ), không cùng với người một đàn ông hôn nhau, câu nói như thế này ai sẽ tin tưởng.

Diệp Khinh Ngôn không suy nghĩ chỉ vào trán của hắn, không ngừng mà lui về phía sau, bỗng nhiên chân trống rỗng, choáng váng mà từ trên giường ngã nhào xuống sàn, bị đau kêu lên: "Chân của tôi...... Đau quá."

" Giả vờ đủ chưa?" Lệ Thiếu Sở lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cô sợ đến bất ngờ, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần run lên.

"Tôi không phải giả vờ, thật sự đau quá, khả năng là bị trật chân." Diệp Khinh Ngôn nghẹn ngào, bất đắc dĩ không tin cô nhìn người đàn ông, coi như là người xa lạ cũng không thể quá máu lạnh, làm sao hắn cũng coi như cứu người, chuyện tốt làm được để không được sao.

Lệ Thiếu Sở vỗ vỗ tay, Lâm Hiểu bước nhanh đến, nhìn Diệp Khinh Ngôn một chút, thấp giọng nói: "Sở thiếu."

"Đem cô ta mang đi cho tôi."

Diệp Khinh Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, nghĩ thầm, hắn cũng quá tàn nhẫn đi.