Sủng Thê Vô Độ: Chọc Giận Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 2




Editor: Ngô Thiên Di

Trong bóng tối, một chiếc màu đen Lincoln xuất hiện ở giữa đường cái trung ương, đèn lớn lóe lên, xe ở thời điểm quẹo cua, một cái bóng dáng bé nhỏ đột nhiên lao ra, chặn lại đường đi phía trước của xe.

Tiếng còi xe cũng vô dụng, cô gái kia vẫn đứng ở trên đường phố, nhắm hai mắt lại, xe đột nhiên phanh gấp, phát ra âm thanh chà sát.

Trong bóng tối, âm thanh không hài lòng của người đàn ông vang lên: “Xảy ra chuyện gì?”

Là tài xế, Lâm Hiểu xin lỗi nói: “Sở thiếu, có một cô gái nhỏ chặn xe của chúng ta lại rồi.”

Diệp Khinh Ngôn nhìn thấy xe dừng lại, cô mệt mỏi kéo thân thể nhoài đến phía cửa sổ trước xe, mặc cho mái tóc dài che khuất con mắt của cô, nắm tay nhỏ không ngừng mà nện đánh: “Tiên sinh, cứu tôi...... cứu tôi......”

Lệ Thiếu Sở ở trong bóng tối không thấy ngũ quan của cô gái, ngờ ngợ thấy được nước mắt lấp lánh trong con ngươi của cô. Anh nghe được, trong âm thanh của cô đều là hoảng sợ, thật giống gặp phải việc khó khăn gì mới đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở đầu đường.

“Sở thiếu......” Lâm Hiểu bối rối nhìn bộ quần áo tồi tàn của cô gái, dường như cô ấy gặp phải việc gì không tốt.

Diệp Khinh Ngôn không ngừng mà gõ cửa sổ xe, cô có thể thấy rằng ngồi ở sau xe mới là ông chủ. Trước mắt chỉ có anh ta mới có thể cứu bản thân mình. Nếu như bị Diệp Dũng tóm lại, khẳng định chỉ có một con đường chết. Cô không muốn làm tình nhân cho một lão già, có chết cũng không muốn!

“Cứu tôi! Van cầu anh......”

Vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến tiếng thét, âm thanh càng lúc càng gần, tiếng bước chân lộn xộn hướng về phía Diệp Khinh Ngôn đi tới.

Chôn vùi ở trong bóng tối, Lệ Thiếu Sở hạ cửa sổ xuống, lộ ra gò má như điêu khắc, thị lực của hắn vô cùng tốt. Nhìn thấy trên mặt cô gái óng ánh những giọt nước mắt tinh tế, ngũ quan khéo léo lập thể lại không phải đáng yêu, xem ra vẻ mười năm**xuất hiện (1).Bàn tay nhỏ bám thật chặt vào tay lái, không có ý muốn buông tay.

“Không được để cho nha đầu chết tiệt kia chạy thoát!”

Diệp Khinh Ngôn nghe thấy giọng nói của Diệp Dũng, hai vai run rẩy, bình thường cô rất sợ Diệp Dũng, không chỉ bởi vì tướng mạo ông ta hung ác, mà bởi vì ông ta từ nhỏ đã bắt nạt người khác, đặc biệt là thích bắt nạt các cô gái.

Lệ Thiếu Sở nhâm nhi đôi môi mỏng khiêu gợi, nhìn đánh giá cô gái đáng thương dường như đang bị oan ức, nước mắt mông lung, điềm đạm đáng yêu. Hắn hừ lạnh một tiếng, không cảm thấy việc bám vào cửa sổ xe không buông tay cô gái thật không đơn giản, hắn nháy mắt cho Lâm Hiểu, rồi chợp mắt một chút.

Mở cửa xe ra, là trợ lý kiêm tài xế Lâm Hiểu, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô gái không chịu buông tay, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện tia hoảng loạn cùng sự bất mãn, hắn nói một cách lạnh lùng: “Tiểu thư, chúng tôi cùng cô không quen biết, cô vẫn là đi nhanh một chút.”

Diệp Khinh Ngôn cảm giác mình giống như bị phán tử hình, kinh ngạc nhìn chăm chú người đàn ông trong xe, gò má của hắn tựa như điêu khắc, càng nhìn nhiều, trong lòng lại tăng thêm một phần lạnh giá gặp. Nhưng hiện tại là thời khắc nguy hiểm, cô không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ xem người đàn ông trong xe là tốt hay xấu, xem ra lời của hắn là quan trọng nhất, không từ bỏ ý định mở cửa xe, bắt lấy cánh tay của hắn, nước mắt rưng rưng mà nhìn hắn.

Lệ Thiếu Sở chán ghét mở con mắt ra, ánh mắt sắc bén bắn lên bộ quần áo cũ nát trên người cô, hắn có bệnh thích sạch sẽ, thô bạo hất bỏ cánh tay bẩn của cô: “Lâm Hiểu, đem cô ta kéo ra ngoài.”

“Vâng, Sở thiếu.” Lâm Hiểu hờ hững nhìn cô gái, từng bước từng bước hướng đến cô đi đến.

Diệp Khinh Ngôn không ngừng mà lắc đầu, sự lo lắng và sợ hãi trong lòng xuất hiện rõ trên khuôn mặt, nước mắt tràn ra như mưa, cô ôm hai vai run rẩy, nhỏ giọng nức nở: “Không, không muốn...... Đừng đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy...... Tại sao trên thế giới này ngoại trừ mẹ, không ai tốt với tôi, tại sao......”

Giọng của cô đứt quãng, nghe trong đó còn có tiếng nức nở. Buồn bực, phiền muộn, Lệ Thiếu Sở một khắc cũng không muốn nhìn thấy cô, liền sắc bén nhìn Lâm Hiểu một cái. Tận mắt nhìn thấy cô gái bị bắt đi ra ngoài, đẩy lên ở bên lề đường, hắn lại có một phần hiếu kì muốn tiếp tục nhìn xuống, rất muốn biết trên người cô tiếp theo sẽ xảy ra những chuyện gì.

Lâm Hiểu cảm thấy kì lạ trước phản ứng của Sở Thiếu, trong tình huống bình thường, người không quen biết có sự việc gì hắn đều không quản. Trước mắt là cô gái bẩn thỉu, tuy rằng khuôn mặt thanh tú, nhưng cũng không phải là đại mỹ nhân, hiển nhiên Sở thiếu cũng không phải là bởi vì ngoại hình của cô mà sinh hứng thú, lẽ nào......

Diệp Dũng mang theo mấy tên côn đồ nhanh chân chạy tới, nhìn thấy cả người Diệp Khinh Ngôn bẩn thỉu, lộ ra khuôn mặt tà ác. Hắn nắm cổ áo của cô, đem cô kéo lên, một bàn tay lớn khác bóp lấy cái cổ tinh tế của cô, tàn bạo nói: “Gọi mày chạy, tao gọi mà mày dám chạy, mày cho rằng mày có thể thoát được lòng bàn tay của đại ca à?”

Lâm Hiểu cau mày, ngồi ở trên chỗ lái xe nhìn bọn họ. Cô gái trông thể chất yếu đuối, như con cừu non đợi người ta làm thịt, hiện ra vẻ mặt tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt trừng mắt với người đàn ông hung ác kia.

“Diệp Dũng, ông không biết xấu hổ! Nếu không là tôi cùng mẹ vừa bắt đầu đã bị lời nói của ông lừa dối, sẽ không có tình trạng hiện tại, tôi tình nguyện chết cũng sẽ không cùng ông trở lại.” Diệp Khinh Ngôn quay đầu đi chỗ khác, nghiến răng nghiến lợi buông lời.

“Gọi mày để tranh luận!”

“Bốp” một tiếng, một cái tát nặng nề giáng xuống trên mặt của cô cô, ánh mắt Lệ Thiếu Sở tối sầm lại, nhìn thấy cô nghiêng đầu qua một bên, trên mặt rõ ràng đều là vẻ quật cường, một cái nhìn cũng không chịu thỏa hiệp.

“Thú vị.”

Lâm Hiểu nghe thấy Sở thiếu lãnh khốc nói nhỏ, ngạc nhiên khi nhìn thấy nụ cười khẩy của hắn.

(1) [**] 2 cái hoa thị này là tác giả viết thế nhé chứ Di không biết =]]]]