Sủng Thê Tận Xương: Kiều Thê Đại Bài Của Mục Thiếu

Chương 32






Mùa xuân của Thành phố S luôn là mưa phùn liên miên, mưa thường xuyên mười ngày nửa tháng, hôm nay là một ngày tốt ngày tốt, mặc dù vẫn không thấy mặt trời, thời tiết vẫn lạnh lẽo, nhưng mưa đã ngừng.

Sáu giờ ba mươi phút sáng, ở biệt thự, ba người đã sắp xếp ổn thỏa, đúng lúc xuất hiện trong phòng khách.

Mục Chi Lam đã chờ ở phòng khách từ sớm, dì Dung vẫn đứng nghiêm ở một bên.


Nhìn thấy Mục Cận Thần xuống lầu, Mục Chi Lam cười đứng dậy nghênh đón, vừa cẩn thận giúp anh sửa sang lại cà vạt, vừa cất giọng ôn tồn nhỏ nhẹ hỏi, "Tối hôm qua em ngủ ngon giấc không?"Giọng của Mục Cận Thần cũng thả rất nhẹ nhàng, đối mặt với sự dịu dàng của Mục Chi Lam, mỗi một người tự nhiên làm sẽ ôn hòa theo, "Trong nhà mình, làm sao lại không ngủ ngon.

"Anh vẫn còn bị chênh lệc múi giờ, trên thực tế cũng không thế nào chợp mắt, nhưng mà, Mục Chi Lam thích nghe như vậy.

Nụ cười trên mặt Mục Chi Lam càng đậm hơn, chủ động khoác cánh tay của anh, "Lại lừa gạt chị, dưới vành mắt thâm quầng đây này, chắc còn chưa quen với thời gian ở đây.

"Đột nhiên, một giọng nói cố giả bộ bất mãn chen vào, "Mẹ, lần trước con té bị thương ở tay, ngài mấy ngày mới phát hiện, dưới vành mắt cậu có quầng thâm mà mẹ cũng biết, sợ là ngay cả trên mặt cậu có mấy lỗ chân lông chắc mẹ cũng biết, ngài không quan tâm con trai, chỉ quan tâm em trai, con ghen tỵ, rốt cuộc cậu là con trai mẹ hay con là con trai mẹ?" Ở nhà cũ sẽ nói lời như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Mục Vũ Hạo thôi.

"Cái con khỉ này, còn không biết xấu hổ nói, té gảy tay, sợ mẹ biết nên cố ý giấu giếm, nếu không phải tiểu Dung phát hiện, sợ là giấu mẹ luôn, con còn ly luận.

"Mục Vũ Hạo cười tươi như hoa, bước nhanh về phía trước, ôm bả vai Mục Chi Lam, "Ha ha, bây giờ không giống nhau, cậu đã trở lại, con phải kiếm nhiều cảm giác tồn tại mới được, mẹ mà có em trai là muốn quên con trai mình rồi.


"Mục Chi Lam tức giận cười mắng anh ta một câu, "Bớt nói bậy nói bạ, nếu con hiểu chuyện bằng một nửa cậu con thì mẹ cũng yên tâm.

"Mục Vũ Hạo bỉu môi một cái, mặt xụ xuống, "Đừng lấy cậu so với con nữa được không? Ngài nhìn trên thế giới này, có mấy người có thể hơn được cậu chứ?""Là con từ nhỏ cái gì cũng phải học cậu, ngay cả quần áo, giầy, bọc sách đều phải giống nhau, ngày sau ở công ty cũng phải học tập cậu nhiều một chút, đừng mãi ham chơi.

"Mục Vũ Hạo khi còn bé quả thật rất sùng bái Mục Cận Thần, cái gì cũng phải giống anh mới chịu, anh đẩy vai Mục Chi Lam về phía trước, "Đó là khi còn bé, bây giờ không giống nhau, mẹ yêu của con, chúng ta mau đi qua, ông ngoại chắc chờ nóng ruột rồi.

""Con cái đứa nhỏ này! "Trong lời nói luôn là vẻ ôn tồn, ba người tay trong tay đi trên đường nhỏ đá xanh, dì Dung theo sát ở phía sau.

Cây gạo hai bên đường nhỏ chỉ còn lại cây khô trơ trụi.

Hoa gạo cũng được gọi là hoa anh hùng, là hoa của thành phố S, ông cụ thích hoa gạo, lúc còn rất nhỏ đã lấy hoa gạo dạy dỗ bọn họ, con cháu nhà họ Mục cũng phải giống như hoa gạo, cứng rắn kiên cường, đội trời đạp đất.


Lúc xây dựng biệt thự cũng không cho phép làm bị thương từng ngọn cây cọng cỏ trong sân, vì vậy hai bên con đường nối giữa biệt thự và nhà tổ, cách không xa có một bụi hoa gạo mọc chọc trời.

Hôm nay, trên cây hoa gạo trơ trụi, một chiếc lá cũng không có, đang chờ đợi xuân sau khi hết mưa, lửa đỏ thắp bùng lên.

Thành phố S là thành phố phương nam bốn mùa không hề rõ ràng, một năm bốn mùa phồn hoa tựa như gấm, cây xanh bóng mát, duy chỉ có từ trên cây hoa gạo mới có thể thấy chút thay đổi của bốn mùa, đây cũng là một trong những nguyên nhân ông cụ thích cây gạo.

.