Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở Về

Chương 28






Đại hoàng tử Tư Đồ Vô Kỵ:"Hai người yên tâm bọn ta sẽ không nói cho ai biết về chuyện này bọn ta đến đây chỉ muốn giúp hai người chôn cất họ đàng hoàng."
Tuy hai nàng nghi ngờ bốn người họ nhưng cũng muốn mọi người có thể được chôn cất đàng hoàng nên đã để cho họ giúp đỡ.

Hơn hai canh giờ trôi qua cuối cùng mọi người cũng đã chôn cất cha mẹ và ca ca nàng, Kỳ Ân và Vân Y vẫn quỳ ở đó khóc đau đớn không ngừng, Kỳ Ân nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm nói trong đau đớn, nghẹn ngào:"Cha! Mẹ! Ca ca! Mọi người yên tâm con nhất định sẽ trả thù cho ba người."
Nhị hoàng tử Tư Đồ Hiên đứng cạnh nàng, cố ý hỏi nàng để khẳng định:"Đại hoàng tử phi! Bọn họ là cha mẹ ruột của người sao?"
Nàng lắc đầu, đau lòng nghẹn ngào nói:"Ta chỉ là con nuôi của họ, ta được họ nhặt ở ranh giới giữa Tây Hạ và Hán Chu."

Bốn người các chàng nghe nàng nói thế liền nhìn nhau trong lòng ai nấy đều vui mừng, càng khẳng định nàng chính là muội muội của họ.

Vân Y ngạc nhiên quay sang nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sững sốt:"Tẩu thật sự không phải là con ruột của họ sao?"
Nàng gật đầu đáp:"Đúng thế! Ta cũng vừa mới được biết cách đây không lâu lúc đó ta thật sự rất sốc khi biết chuyện này."
Hai nàng ở đó được một lúc nữa thì quay trở về hoàng cung A Tú vì tránh người khác nghi ngờ nên đã cải trang thành nàng giúp nàng rời khỏi cũng, nhìn thấy nàng cùng Vân Y quay trở về liền vui mừng vội vàng chạy đến, A Tú giật mình, hoảng hốt khi nhìn thấy phía sau hai nàng còn có bốn vị hoàng tử:"Tiểu thư! Bọn họ....?"
Nàng đôi mắt vô hồn, thẩn thờ đi về Thành Ngọc cung, Vân Y cũng không khác gì nàng đôi mắt vô hồn, nước mắt vẫn không ngừng rơi như một cái xác không hồn đi về cùng của mình.


A Tú vẻ mặt ngơ ngác, ngũ hoàng tử Tư Đồ Vĩnh Minh nói nhỏ với A Tú:"Lão giá, phu nhân và đại thiếu gia của cô đã bị người ta sát hại rồi, cô hãy cố gắng an ủi đại hoàng tử phi bảo cô ấy đừng quá đau buồn, còn Vân Y công chúa nữa."
A Tú trợn mắt, kinh hãi:"Cái gì chứ? Ngài nói sao?"
A Tú vội vã chạy về Thành Ngọc cung, cố gắng gõ cửa gọi nàng, nàng bên trong vẫn im lặng.

Một lúc sau, nàng biết A Tú vẫn đứng ở ngoài đợi nàng, nàng liền bảo A Tú:"Muội yên tâm ta không sao đâu, muội để ta yên tĩnh, bình tâm lại nếu có ai đến đây muốn gặp ta thì cứ nói ta bị bệnh không gặp ai, muội không cần lo lắng cho ta đâu."
A Tú nghe nàng nói thế trong lòng thấy an tâm phần nào, lặng lẽ rời đi nàng ngồi một góc ở trong phòng nhớ về những ngày tháng vui vẻ bên cha mẹ và ca ca nàng, nước mắt nàng cứ thế mà rơi xuống, Kỳ Ân đau buồn, khóc rất nhiều đến nỗi nàng ngủ thiếp đi từ lúc nào nàng cũng không hay.