Sủng Thê Như Mệnh

Chương 7




Mưa hai ngày, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.

Buổi sáng khi A Uyển tỉnh lại, nghe được tiếng chim hót trong viện, sau khi nha hoàn thay y phục xong xuôi cho nàng, ngay cả đầu cũng chưa chải liền vui vẻ xuống giường, nhào ra phía trước cửa sổ ló đầu xem bên ngoài, quả nhiên nhìn trên cành cao của cây đào trong viện đang có mấy chú chim dậy sớm lưu lại, ở nơi nào cũng vui vẻ hót.

Bầu trời đã không còn sắc thái xám lạnh lúc trước, lộ ra màu xanh da trời. Dưới trời xanh mây trắng, cả thế giới được nước gột rửa làm cho rực rỡ hẳn lên, lá trên cành cây nhuộm ý thu đều vô cùng sạch sẽ, chim chóc nhảy nhót trên cành màu sắc không hề diễm lệ, nhưng khiến thế giới này tăng thêm một loại màu sắc nhẹ nhàng sinh động.

A Uyển ghé vào trước cửa sổ có chút lạnh sáng sớm nhìn thấy phong cảnh trong viện, vẻ mặt nồng nhiệt.

Kiếp trước cơ thể nàng không khỏe, tất cả hoạt động bên ngoài đều bị cấm, phần lớn thời gian đều là bị nhốt trong phòng tĩnh dưỡng, cho nên nuôi nàng thành vẻ muốn ra thế giới bên ngoài vô cùng. Đáng tiếc cơ thể kiếp này cũng không tốt lắm, có chút gió thổi cỏ lay sẽ sinh bệnh nặng, khiến cho nàng sắp bảy tuổi rồi nhưng thời gian ở trong phòng vẫn nhiều như cũ, mặc dù ba năm nay đi theo cha mẹ xuống Giang Nam, phong cảnh có thể nhìn thấy cũng khá ít.

Cho nên, mặc dù cảnh vật trong viện của trạm dịch rất đơn điệu, không có gì để xem, vẫn làm cho nàng ngắm rất thích thú.

Nha hoàn Thanh Yên cầm lược chải đầu cho nàng, bất đắc dĩ nói: “Quận chúa, buổi sáng gió lạnh, người nên vào trong đi, để nô tỳ đóng cửa sổ.”

Giống như đang xác nhận lời của Thanh Yên, một làn gió thu mang theo hơi lạnh thổi vào, lỗ chân lông của nàng đều có thể cảm giác được sự lạnh lẽo kia.

A Uyển mặc dù có chút không nỡ, nhưng biết cơ thể của chính mình quả thật không ổn, liền ngoan ngoãn đồng ý, trèo xuống chiếc giường nhỏ sát cửa sổ, nhảy xuống mặt đất.

Thanh Yên và Thanh Chi một người bận bịu hầu hạ tiểu chủ tử chải đầu rửa mặt, một người đi đóng cửa sổ, sau đó lại qua cùng hầu hạ. Khi đang bận rộn, đã nhìn thấy Dư ma ma hầu hạ bên cạnh Trưởng Công chúa Khang Nghi đi đến.

“Ma ma, chào buổi sáng.” A Uyển ngồi ở trên giường nhỏ, đang để Thanh Yên rửa mặt, nhìn về phía Dư ma ma nhẹ nhàng nói.

Dư ma ma cười đáp lại, chìa tay nhận khăn mặt nóng Thanh Chi vừa vắt khô, sau khi thay Thanh Yên rửa mặt sạch sẽ cho A Uyển, liền dùng khăn mặt nóng lau đi bọt nước trên mặt nàng, sức lực không nhẹ không nặng, làm cho mặt A Uyển cảm giác vô cùng thoải mái.

“Quận chúa, Công chúa bảo người hôm nay trước tiên dùng đồ ăn sáng ở đây.” Dư ma ma vừa chỉnh vòng tay cho A Uyển, vừa nói.

A Uyển thấy khó hiểu, “Làm sao vậy?”

Dư ma ma thấy vẻ khó hiểu của nàng, có chút khó xử nói hay không nói, chỉ lo dọa sợ nàng, dù sao sớm hôm qua tiểu Quận chúa mới vì Thế tử Thụy vương mà chịu tội, lại uống nhiều thuốc đắng trong một ngày. Công chúa còn lo lắng chuyện đó sẽ làm nàng sinh ra bóng ma tâm lý, đặc biệt dặn dò đừng để Thế tử Thụy vương nhìn thấy A Uyển. Chỉ là, Dư mama cũng có chút lo lắng, nếu Thế tử Thụy vương kiên trì muốn qua đây tìm tiểu Quận chúa của bọn họ, ai có thể ngăn cản? Trừ phi không sợ đắc tội Thụy vương và Thái hậu. Nói đến Công chúa nhà bà tuy địa vị là Công chúa, nhưng chưa bao giờ được cưng chiều, ở trong cung thể diện kém hơn nhiều so với Thế tử Thụy vương.

Chuyện trên thế gian này vốn là như thế, cái thứ thể diện này, đều là xem tâm tình của vị thánh nhân trong cung kia, cho dù nghĩ muốn tránh cũng xem bọn họ cho hay không cho.

Nghĩ xong, Dư ma ma thở dài, nhìn A Uyển kiên trì, cảm giác có chút đau đầu.

Ánh mắt A Uyển chuyển đi chuyển lại, gặp Dư ma ma vẻ mặt ngượng nghịu, như nào cũng không chịu nói, liên tưởng một chút chuyện hai ngày nay liền hiểu được, chỉ sợ việc này có liên quan đến Thế tử Thụy vương ở cách vách trong viện.

“Ma ma, Thế tử Thụy vương làm sao?” A Uyển được người ôm lên giường đất, hai chân đi giày thêu hoa đang đong đưa giữa không trung, lưu tô đan từ hạt ngọc trai trên giày thêu hoa cũng lấp lánh, vô cùng rực rỡ.

Nghe được câu hỏi A Uyển, Dư ma ma theo bản năng quan sát nàng, phát hiện trên mặt nàng cũng không có sợ hãi né tránh, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, không bị dọa sợ là tốt rồi. Như vậy, thật ra cũng không cần kiêng dè nhiều lắm, liền nói nói: “Nghe nói tối hôm qua còn có chút sốt nhẹ, tĩnh dưỡng một đêm, hôm nay chắc là hạ sốt rồi.”

Thấy Dư ma ma cũng không muốn nhiều lời, A Uyển liền gật đầu không hỏi tiếp.

Nha hoàn rất nhanh liền đem đồ ăn sáng của A Uyển tới, không có dùng bữa cùng cha mẹ, A Uyển cũng cũng không để ý, dù sao sức khỏe của nàng không tốt, có đôi khi thời tiết thay đổi, ngay cả cửa cũng không thể ra, chỉ có thể ở trong phòng dùng bữa. Nàng cũng không phải đứa trẻ nhỏ thật sự, sẽ không khóc lóc ầm ĩ náo loạn.

A Uyển ngồi ở trên giường đất, nha hoàn ở bên hầu hạ, nàng cầm thìa chậm rãi ăn món cháo tổ yến phòng bếp nhỏ đặc biệt nấu riêng cho nàng, rồi ăn hai miếng bánh củ sen mật ong và điểm tâm cuốn bơ xốp, liền cảm thấy bụng có chút căng ra.

Nàng mặc dù ăn vẫn rất, nhưng coi trong mắt Thanh Yên và Thanh Chi, so với ngày hôm qua thì đã ăn nhiều hơn một miếng điểm tâm, coi như là khẩu vị tốt, hai nha hoàn đều cười tủm tỉm.

Nhưng khi A Uyển còn chưa buông đũa liền nghe được bên ngoài truyền đến một chút tiếng vang, cách không xa, nghe được không quá kĩ càng.

Nghĩ có mẹ Công chúa ở đây, hẳn là không có chuyện lớn gì, cho dù có chuyện lớn cũng không liên quan đến một đứa trẻ sáu tuổi sức khỏe ốm yếu là nàng. A Uyển tiếp tục bình tĩnh ngồi, chọc đũa vào miếng bánh khoai mỡ tím đặc, sau đó giơ lên trước mặt để dưới mũi ngửi hương vị, phát hiện hương vị này vừa thơm vừa dẻo, ăn không kém một chút nào so với kiếp trước của nàng, hơn nữa hương vị càng tinh khiết, không có tăng thêm sắc tố hoặc thứ gì khác.

Mặc dù thế giới này không có nhiều thuận lợi, nhưng về thức ăn, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là tinh khiết tự nhiên, dùng những thứ nguyên liệu tinh khiết tự nhiên nấu ăn dần dần tẩm bổ cơ thể, sống đến bảy tám mươi tuổi cũng có thể.

“Rầm” một tiếng, cửa đang khép đột nhiên bị một người thô lỗ đẩy ra, sau đó một bóng người chạy vào.

Nha hoàn hầu hạ bên trong trợn mắt há hốc mồm nhìn người chạy vào, một cậu bé con, trong lúc nhất thời thậm chí không hiểu trong biệt viện này làm sao lại có một đứa trẻ con chạy qua.

Mà cậu bé con kia căn bản không để ý tới phản ứng của những người khác bên trong, ánh mắt hắn từ lúc bước vào, liền nhìn chằm chằm A Uyển ngồi trên giường đất cao, ánh mắt vẽ ra mấy phần sắc thái vặn vẹo điên cuồng, tốc độ không ngừng chạy tới, ôm cổ A Uyển —— Eo.

Bởi vì A Uyển ngồi trên giường đất, cách mặt đất có một đoạn, thằng nhóc ôm nàng cũng chỉ là đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, người không đủ cao, cho nên chỉ có thể khó khăn lắm mới ôm được eo A Uyển đang ngồi trên giường, không phải ôm cả người nàng. Nhưng sau khi hắn ôm, cũng trực tiếp đưa A Uyển từ trên giường xuống dưới, sau đó lập tức thay đổi tư thế, mạnh mẽ ôm cả người nàng vào trong ngực.

Động tác của hắn sự là quá nhanh, nhanh đến mức đoàn người căn bản phản ứng không kịp, mãi đến khi A Uyển bị hắn nhấc chân xuống giường để ôm như con gấu, Thanh Yên sợ hãi kêu một tiếng, mọi người lúc này mới phản ứng lại, ào lên tách bọn họ ra.

“Thế tử!”

Một cậu nhóc khác vừa gầy vừa đen đuổi theo phía sau kêu một tiếng, đồng thời cũng nhắc nhở nha hoàn hầu hạ bên trong thân phận cậu bé vừa hùng dũng ôm Quận chúa với bọn họ. Có thể làm cho người ta kêu “Thế tử”, đó là Thế tử Thụy vương cách vách trong viện, điều này khiến bọn họ nhất thời có chút ngập ngừng, do dự nên hay không nên tiến đến tách họ ra.

Thời gian gõ mõ cầm canh tối hôm qua, Thụy vương mang theo Thế tử Thụy vương đang ôm qua đây muốn tìm về chuyện của Quận chúa Thọ An, bọn nha hoàn hầu hạ đều là biết, nhưng trưởng Công chúa Khang Nghi sợ A Uyển bị dọa, cho nên hạ lệnh giấu nàng. Vốn sớm hôm nay trưởng Công chúa Khang Nghi còn sợ Vệ Huyên chưa từ bỏ ý định sẽ qua đây, liền không cho A Uyển đi ra ngoài, nhưng ai biết đề phòng ngàn vạn lần, đứa nhỏ ngang bướng này lại trực tiếp mò qua đây.

Có thể sờ tới mí mắt dưới của Trưởng Công chúa Khang Nghi, coi như là lợi hại.

A Uyển cảm thấy được chính mình sắp không thể thở được, sức lực của cậu nhóc đột nhiên chạy vào liền hùng dùng ôm lấy của nàng lớn như vậy, dĩ nhiên khiến nàng giãy dụa không được, chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu lên để mình duy trì hô hấp, sau đó vươn tay nhỏ bé kéo ra giống như bạch tuộc tám chân liều chết ôm con của mình, hổn hển kêu lên: “Mau buông ta ra!”

“Không được!” Âm thanh rầu rĩ của cậu nhóc truyền đến, “Chết cũng không được!”

A Uyển: “...”

A Uyển cho rằng hắn là đang nói mấy câu trẻ con, phát hiện hắn cao xấp xỉ mình, chỉ là đứa nhỏ không hiểu chuyện này cũng không làm sao lưu tâm, tiếp tục kéo tay hắn, “Buông ta ra trước đã.”

“Không được, cả đời này nàng đừng hòng nghĩ ta buông nàng ra!”

A Uyển: “...”

Không đúng, loại khẩu khí này sao mà kì lạ như vậy?

Ngay lúc nàng nghi hoặc khó hiểu, sức tay của cậu bé đang giam cầm nàng cuối cùng lỏng hơn một chút, sau đó ở nàng nhẹ nhàng thở ra nghĩ rằng có thể giải thoát, ai biết hắn chỉ một bàn tay đã ấn cái ót của nàng, hắn tùy ý dán chặt trán tới, liều mạng ấn trán nàng và trán mình gần nhau, làm cho nàng buộc phải nhìn vào đôi đồng tử ánh lên những cảm xúc không thể giải thích được.

Nhưng chủ nhân ánh mắt này sao biểu cảm khó coi như vậy?

Càng đáng sợ chính là chủ nhân của ánh mắt sâu thăm thẳm này khóa lấy hai mắt nàng, lộ ra một nụ cười méo mó đầy khát máu với nàng, dùng khẩu khí quỷ dị u ám nói: “A Uyển... ta từ địa ngục bò đến đây.”

“...”

Một cơn ớn lạnh không thể giải thích từ xương sống lan tỏa khắp nơi, khiến nàng không khỏi sợ run người.