Sủng Thê Như Mệnh

Chương 27




Hoàng tử, Công chúa cùng bị ngã khóc lớn, đám cung nhân hầu hạ đương nhiên không dám giấu, rất nhanh Thái hậu, Hoàng hậu, Trịnh Quý phi đều biết.

Mà trùng hợp hôm nay Văn Đức Đế xử lý chính sự, nghe nói Vệ Huyên tiến cung, liền muốn tới cung Nhân Thọ thỉnh an Thái hậu thuận tiện gặp đứa cháu trai này, ai ngờ vừa bước vào hậu cung, liền nghe thấy tiếng khóc lớn của Tam Công chúa.

Năm nay Tam Công chúa mới bảy tuổi, có một mẫu phi có địa vị cao lại được sủng ái, có thể nói là cành vàng lá ngọc, chỉ cần chịu chút uất ức thì sẽ làm ầm lên, lập tức khóc lớn. Mà nàng muốn khóc lớn để mọi người biết rồi dạy dỗ tên tiểu tử thối Vệ Huyên kia đã bắt nạt nàng.

"Có chuyện gì vậy?"

Lúc hai mắt Ngũ Hoàng tử còn đang ngấn lệ nhưng vẫn dỗ muội muội đừng khóc thì nghe thấy giọng của phụ hoàng, trong lòng rất kinh ngạc, không ngờ phụ hoàng của họ lại đột nhiên xuất hiện. Nhưng rất nhanh Ngũ Hoàng tử đã bình tĩnh lại, vội vàng kéo muội muội vẫn đang khóc lớn đứng dậy hành lễ với Văn Đức Đế.

"Phụ hoàng, vừa rồi nhi thần và Tam muội muội bị ngã, chắc là do cảm thấy đau nên mới khóc"

Ngũ Hoàng tử nói rồi, nhíu mày, lộ ra vẻ mặt đau khổ, tiếp tục nói:

"Nhi thần cũng cảm thấy rất đau."

Mùa đông sắp tới, thời tiết đã bắt đầu lạnh hơn, tiểu hài tử xương mềm, ngã như vậy cũng không quá đau.

Văn Đức Đế mặc trường bào màu vàng kim thêu mãnh long, khuôn mặt anh tuấn, tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng được bảo dưỡng cực tốt, nên chỉ giống như mới ba mươi, đôi mắt thâm sâu giống hệt Thụy vương, ẩn chứa thiên uy, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Lúc này thấy hai đứa con nắm chặt tay nhau, ánh mắt rưng rưng nhìn mình, Văn Đức Đế không khỏi cau mày, ánh mắt nghiêm nghị nhìn những cung nữ nội thứ đang hầu hạ.

"Có chuyện gì vậy?"

Tam Công chúa đang định mở miệng tố cáo, lại bị Ngũ Hoàng tử thầm nhéo vào tay, mặc dù không hiểu Ngũ ca có ý gì, nhưng vẫn nghe lời im lặng, chỉ nhìn Văn Đức Đế với ánh mắt rưng rưng, mong đợi hắn có thể thay mình làm chủ phạt Vệ Huyên. Trẻ con bị ấm ức dĩ nhiên là mong trưởng bối sẽ ra mặt bênh vực cho mình.

Những cung nữ, thái giám đi theo Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử thầm kêu khổ, rối rít quỳ xuống xin tội, ấp a ấp úng nói ra việc chủ tử bị Thế tử Thụy vương ngáng chân té.

"Là do Huyên Nhi?"

Văn Đức Đế khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn mày, lại hỏi:

"Thế tử Thụy vương đang ở đâu?"

Thái giám cẩn thận hồi bẩm:

"Lúc trước nô tài thấy Thế tử đã trở về cung Nhân Thọ."

Thế tử Thụy vương dẫn theo một đám người phách lối hoành hành trong hoàng cung, muốn người ta không chú ý tới cũng không được.

Sau khi Văn Đức Đế nghe xong, liền nhìn hai đứa con đáng thương nói:

"Nếu là do Huyên Nhi đùa dai, cũng không thể tha cho hắn, đi, bãi giá đến cung Nhân Thọ."

Tam Công chúa nghe phụ hoàng nói phải trừng phạt Vệ Huyên, cũng ngừng khóc, suýt chút nữa đã thể hiện sự vui sướng. May là Ngũ Hoàng tử sợ nàng không khống chế được biểu cảm để phụ hoàng thấy được liền nhéo nàng. Ngũ Hoàng tử chỉ lớn hơn Tam Công chúa hai tuổi, nhưng so với hoàng muội được sủng ái đến đơn thuần này, hắn vẫn có chút đầu óc, biết phụ hoàng ghét nhất là mách lẻo, có một số việc im lặng sẽ tốt hơn là tự mình đi tố cáo.

Đây cũng là một cách tranh như không tranh.

Rất nhanh đã đến cung Nhân Thọ, lúc Hoàng đế bước vào, thấy Liễu Hoàng hậu và Trịnh Quý phi cũng đã tới, kẻ có lỗi là Vệ Huyên thì đang ngồi hậu uống canh tuyết lê cùng Thái. Hắn mặc một bộ cẩm bào màu trắng như tiên đồng, bởi vì còn nhỏ tuổi, tình cách trẻ con, ngồi đó cười với mọi người, nhìn vô cùng ngoan ngoãn, đáng yêu. Lúc thấy họ đi vào, đôi mắt to tròn nhìn sang, như hai viên nho đen mùa thu, linh động đến mức không diễn tả được bằng lời.

Văn Đức Đế đột nhiên thấy vậy, không khỏi hốt hoảng, dường như đã gặp được cô bé trong hồi ức, cũng nhìn mình như vậy.

"Hoàng bá phụ!"

Vệ Huyên vừa nhìn thấy Hoàng đế đã cười, nhảy xuống lao về phía Hoàng đế như thường ngày. Văn Đức Đế rất thích tính cách này của hắn, lúc các Hoàng tử khác đối mặt với phụ hoàng uy nghiêm thì luôn giữ lễ, chỉ có đứa cháu này luôn giống một con khỉ con, lúc nào thấy hắn cũng không cố kỵ bất cứ điều gì, để cho người ta không nhịn được mà muốn cưng chiều hắn.

Văn Đức Đế bế hắn lên ước lượng, cười nói:

"Hình như Huyên Nhi đã lớn hơn rồi, trẫm cũng ôm nổi nữa."

Vệ Huyên ngồi trên khuỷu tay của hắn, đắc ý nói:

"Con sẽ lớn nhanh lên, sau đó sẽ thật cao lớn, còn cao hơn cả hoàng bá phụ nữa, đến lúc đó con phải giúp hoàng bá phụ đánh bọn giặc man di đến hoa rơi nước chảy, giúp hoàng bá phụ trấn thủ biên cương, phân ưu giúp hoàng bá phụ! Để cho đám man di kia không bao giờ dám xâm phạm đến biên giới Đại Hạ ta nữa!"

Văn Đức Đế nghe được mấy lời trẻ con của hắn, tâm trạng trở lên rất vui vẻ, không khỏi được cười lên, đặt tay trên đầu hắn, trên mặt tràn đầy ý cười nói:

"Trẫm sẽ chờ!"

Nhìn thấy cảnh này, Tam Công chúa suýt chút nữa đã tức đến méo miệng, trong lòng Ngũ Hoàng tử cũng rất ghen tỵ, nhưng dù sao vẫn nhớ tới lời dặn dò của mẫu phi và Tam Hoàng tử, không thể gây chuyện với Vệ Huyên. Mà Trịnh Quý phi cũng không biết nên diễn tả cảm giác trong lòng thế nào, nhưng mà Hoàng đế sủng ái Vệ Huyên như vậy cũng là một chuyện tốt với bọn họ. Chỉ có Hoàng hậu vẫn giống như một bức tượng gỗ giống mọi khi, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Lúc này, Thái hậu đang ngồi ở vị trí thượng vị trí lên tiếng:

"Tại sao Hoàng thượng lại tới đây? Còn đưa Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử tới nữa, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thái hậu cũng nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Tam Công chúa, nhìn như là bị đã ấm ức.

Dường như lúc này Văn Đức Đế mới nhớ ra mục đích tới đây, hắn thả Vệ Huyên xuống, ngồi vào vị trí bên dưới Thái hậu, sau đó kéo thằng bé qua, giả bộ nghiêm nghị nói:

"Nghe cung nhân nói, lúc nãy con đã cố tình ngáng chân hại Hi Nhi và Chung Nhi té ngã, có chuyện này không?"

Vệ Huyên rất bình tĩnh nhìn Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử, ánh mắt kia khiến hai đứa trẻ không khỏi không dám nhìn thẳng. Nhưng Tam Công chúa là người cho dù thua cũng không chịu nhận thua, hung tợn trợn mắt nhìn lại. Cả đời này nàng ghét Vệ Huyên nhất, chỉ muốn đẩy ngã Vệ Huyên.

"Hoàng bá phụ, chuyện này không liên quan đến con, là do bọn họ chạy quá nhanh lại không nhìn đường. Con đang đứng ở đó, là tự họ xông đến rồi bị vấp té, Ngũ ca còn đạp vào chân con làm chân con bị đau đó."

Hắn uất ức tố cáo.

Ngũ Hoàng tử có được dạy dỗ tốt hơn nữa thì cũng tức đến hộc máu vì những lời đổi trắng thay đen này, gương mặt tròn vo nghẹn đến đỏ bừng, vừa tức vừa giận, cũng không thể giữ bình tĩnh, trừng mắt nhìn Vệ Huyên.

"Ngươi nói bậy!"

Tam Công chúa nhảy dựng lên, "Rõ ràng là ngươi ngáng chân khiến Ngũ ca vấp ngã, hại ta cũng ngã theo, phụ hoàng.”

Tam Công chúa nhìn về phía Hoàng đế đầy đáng thương.

Đáng tiếc, Văn Đức Đế không nhìn nàng, mà vỗ đầu Vệ Huyên, trách mắng:

"Con thấy họ đi tới, tại sao không tránh ra xa một chút? Còn các con cũng vậy, các con là ca ca tỷ tỷ, phải nhường đệ đệ chứ, Huyên Nhi còn nhỏ hơn các con đó."

Hoàng đế nói mấy lời này khiến Tam Công chúa uất ức muốn khóc, Trịnh Quý phi sợ nữ nhi sẽ làm ầm lên khiến Hoàng đế không thích, vội vàng kéo hai đứa bé, cười hùa với Hoàng đế:

"Hoàng thượng nói phải đó, do bọn nhỏ còn nhỏ tuổi, chắc lúc đó ham chơi, nên té ngã là chuyện khó tránh khỏi. Hơn nữa bình thường tình cảm tỷ đệ của chúng rất tốt, thường chơi chung với nhau cũng sẽ ầm ĩ chút. Hi nhi lại thích khóc, nên phản ứng hơi, không có gì đáng ngại đâu."

Trịnh Quý phi thấu tình đạt lý như vậy, Văn Đức Đế nhìn nàng đầy hài lòng, Trịnh Quý phi lập tức nở nụ cười dịu dàng của một hiền thê lương mẫu.

"Hoàng thượng, Quý phi nói rất đúng, chẳng qua là trẻ con ham chơi thôi, không cần để ý như vậy, bọn nhỏ chơi chung rồi ầm ĩ cũng là chuyện bình thường, cũng không xảy ra chuyện gì đâu."

Hoàng hậu ở bên cạnh phụ họa, mặc dù nàng thấy Trịnh Quý phi bị chịu thiệt thì rất vui, nhưng thấy Hoàng đế và Trịnh quý phi mắt qua mày lại, trong lòng lại thấy không thoải mái.

Hoàng hậu nói mấy lời này có ý vỗ mông ngựa, khiến người ta không thấy hứng thú chút nào, trên mặt Văn Đức Đế cũng lạnh nhạt. Hoàng hậu đần độn, không bằng Trịnh Quý phi nhanh nhạy, mặc dù Hoàng hậu sinh được Thái tử và Đại Công chúa, nhưng vẫn không giành được sủng ái, còn không có danh tiếng của Hoàng hậu trung cung.

Vì được Thái hậu thiên vị, Văn Đức Đế lại che chở, chuyện Vệ Huyên ngáng chân Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử đã được bỏ qua như vậy. Sau khi người trong hậu cung nghe xong thì đều bĩu môi, không thể ngờ được. Vệ Huyên đã đánh nhau với không ít các Hoàng tử, nhưng cuối cùng đều là các Hoàng tử chịu phạt, còn hắn thì được Thái hậu che chở uống canh ngọt trong cung. Cho dù là Tam Công chúa được sủng ái thì cũng không thể so với Vệ Huyên, cho nên cũng chỉ có thể lấy lòng, cũng đã quen với việc này rồi.

Văn Đức Đế ngồi ở hậu cung một lúc liền rời đi, mặc dù Thái hậu muốn nói với Hoàng đế chuyện hôn ước của Vệ Huyên và Thọ An Quận chúa, nhưng thấy Hoàng hậu, Trịnh Quý phi vẫn đang ở đây, liền thấy không vui. Hơn nữa thật ra trong lòng bà cũng không muốn thừa nhận hôn ước này, bà chỉ muốn tìm một cơ hội để giải trừ, cho nên tạm thời hôn ước này càng ít người biết càng tốt.

Hoàng hậu thấy không còn chuyện gì, liền cáo từ rời đi, cuối cùng là Trịnh Quý phi đưa hai đứa con rời đi.

Lúc Tam Công chúa được mẫu phi dắt tay rời đi, vẫn không nhịn được quay đầu hung tợn trợn mắt nhìn Vệ Huyên, nhưng không ngờ Vệ Huyên cũng nhìn sang, ánh mắt lạnh lẽo, quỷ quyệt, khiến cho nàng không khỏi rùng mình, trong lòng lại càng sợ hãi.

Vệ Huyên nhìn đám người Tam Công chúa rời đi, trong lòng lại có chút vặn vẹo.

Kiếp trước, có thể nói là A Uyển đã bị mấy tiện nhân Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử gián tiếp hại chết, mặc dù bọn chúng không trực tiếp ra tay, nhưng ra ám hiệu cho người bên dưới, sao hắn có thể không hận cơ chứ? Mặc dù kiếp trước hắn cũng đã chỉnh chết mấy người đó để báo thù cho A Uyển, nhưng âm dương cách biệt sẽ mãi là chuyện thống khổ nhất, sao những người này có thể hiểu được sự thống khổ đó của hắn?

Nếu hắn đã đau khổ như vậy thì làm sao hắn có thể để cho những kẻ đã hại A Uyển được suиɠ sướиɠ đây?