Khi Vệ Huyên từ doanh trại trở về, nhìn thấy A Uyển đứng ngoài cửa, đang chỉ đạo mọi người dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp đồ dùng trong phòng, trong lòng hơi khó hiểu.
"Nàng làm gì vậy? Muốn đổi chỗ ở khác sao?" Vệ Huyên bước tới dìu nàng, ôm nàng vào lòng, để nàng tựa vào mình, như thể nàng là thủy tinh dễ vỡ, đứng một lúc thôi cũng bị mệt.
A Uyển ngẩng đầu lên cười với hắn, từ ánh mắt hắn nhìn thấy nha hoàn xung quanh tự động quay người đi, nàng thở dài nói: "Thiếp vừa nhận được một bức thư từ A Hân, nói là mấy ngày nữa sẽ đến thành Minh Thủy, thiếp phải chuẩn bị thật tốt chỗ ở cho A Hân.”
Vệ Huyên ngây người một hồi, kinh ngạc nói: "Tại sao muội ta lại tới?"
A Uyển dặn dò Thanh Nhã, rồi kéo hắn về phòng, muốn đích thân rót trà cho hắn, nhưng hắn đã vội vàng bế nàng lên, đặt nàng ngồi trên ghế, tự tay bưng trà lên, không muốn nàng động tay vào, chỉ vì sợ nàng mệt.
Vị Thế tử gia này lại phản ứng quá mức rồi, thậm chí còn rơi vào cực đoan, mấy ngày nay đều như vậy, A Uyển thấy rất bất lực, nhưng cũng biết hắn chỉ là bị vặn vẹo tâm lý trong chốc lát, cho nên cứ để hắn vậy. Lúc này đang ngồi dựa vào gối trên ghế, nói với hắn: "Hôm nay nhận được thư của thành Dương, A Hân nói gần đây không có chiến tranh, nên trên đường cũng bình yên, biết tin thiếp có thai, muốn tới đây thăm thiếp. Chúng ta bên phía Bắc bên này, cũng gần mà, đã một năm không gặp rồi, A Hân cũng nhớ thiếp, nên mới muốn tới đây. "
Vệ Huyên không tình nguyện nói: "Có gì hay cơ chứ? Muội ấy tới, nàng lại phải tốn công tiếp đãi muội ấy, đúng là người không hiểu chuyện!"
A Uyển không khỏi bật cười thành tiếng, oán trách nói: "Chàng ban ngày không ở nhà, thiếp ở nhà một mình chán chết đi được, tìm người đến nói chuyện cũng không được sao? Chả nhẽ nói chuyện cũng tốn sức sao."
Nàng muốn làm sôi động bầu không khí, nhưng ai ngờ lại nghe Vệ Huyên lại nói: "Nếu không, ta sẽ bỏ mọi chuyện, ở nhà với nàng."
A Uyển không nói nên lời, mất công hắn có thể nghĩ ra, lại còn có thể tự tin như vậy.
Vệ Huyên nghĩ cách của hắn rất hay, uống hết nửa chén trà, lười biếng dựa vào gối, cầm lấy tay nàng vuốt v/e, ôn nhu nói: “Dù sao hiện giờ cũng không có chiến tranh, bên doanh trại đã có chuyện Triệu Tướng quân cùng Tiền giáo úy ở đó, ta ở đó hay không không quan trọng, thậm chí còn ước rằng ta sẽ không tham gia vào các vấn đề quân sự nữa cơ. "
A Uyển nhìn kỹ hắn, thấy hắn không có chút biểu hiện miễn cưỡng nào, mỉm cười mặc kệ hắn.
Thấy nàng không có ý kiến gì, Vệ Huyên hài lòng ôm lấy nàng, trong lòng thầm nghĩ, dù thế nào cũng phải cho A Uyển một môi trường an toàn thuận lợi để sinh hạ đứa bé, không thể để nàng nuôi đứa bé trong sự sợ hãi, để nàng khỏi suy nghĩ quá nhiều. Thật ra, đưa A Uyển tới thôn trang bên thành Vị để nàng dưỡng thai cũng tốt, nhưng thành Vị lại quá xa thành Minh Thủy, nếu có việc gì muốn trở về thành Minh Thủy, đường đi quá xa, bất cẩn chút thôi là sẽ hối hận cả đời, hắn sao có thể để những chuyện đó xảy ra được.
Ngay cả một tai nạn nhỏ nhất có thể được phép xảy ra.
Cho nên, vẫn nên để nàng trước mắt hắn là được.
Nhìn thấy hắn đang trầm tư, giữa hai lông mày tràn đầy sát khí, cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, liền cầm lấy cuốn sách bên cạnh lật ra. Nhưng ai biết rằng chỉ vừa đọc được vài chữ, cuốn sách đã bị lấy mất.
“Cẩn thận hao tổn tinh thần, sai người đọc cho nàng nghe.” Vệ Huyên hôn lên khuôn mặt trắng nõn thanh tú của nàng, dặn dò.
A Uyển nghe theo hắn, xoay người lấy giỏ kim chỉ lại, ai biết lại bị hắn cầm lấy cất đi.
"May vá cũng hao tâm tốn sức, đừng làm nữa, để người trong phòng may làm."
A Uyển cũng nghe theo hắn, lại lấy bàn cờ lại, nhưng hắn vẫn lại lấy nó đi.
A Uyển dừng lại, kêu mọi người chuẩn bị bút và mực, muốn luyện thư pháp, nhưng ai ngờ vẫn bị hắn ta ngăn cản.
A Uyển: "..."
Vệ Huyên không cảm thấy mình đã làm gì sai, hắn cẩn thận ôm lấy nàng, hôn lên mặt và miệng nàng, ước gì được ôm nàng vào lòng cả ngày, chín tháng còn lại sẽ trôi qua nhanh, đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời mới tốt.
“Thiếp không thể lúc nào cũng rảnh rỗi như này chứ?” A Uyển bất lực nói.
Từ khi nàng mang thai, mọi việc trong phủ đều không phải nhúng tay vào, đều trực tiếp giao cho Lộ Vân và những người khác, việc bên ngoài đã có quản gia, việc bên trong đã có ma ma, chuyện của thôn trang đều có Tạ tổng quản xử lý, Vệ Huyên còn đã cử người đến kiểm tra, cũng không sợ bị hạ nhân lừa gạt. Mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa, thế nên trông nàng có vẻ rất nhàn nhã.
A Uyển cũng không thể ăn rồi ngủ như một con heo, không có việc gì thì ngồi ngây ngốc, nên muốn tìm thứ gì đó để giết thời gian, nhưng tên Thế tử kia lại phản ứng quá mức, mọi việc nàng làm đều cảm thấy sẽ hao tổn sức lực tinh thần, nên gì cũng không cho nàng làm.
“Nàng chỉ cần nói chuyện với mọi người, ngắm hoa ngắm cỏ, thư pháp, đồ cổ là được rồi.” Vệ Huyên nói một cách tự nhiên, “Đúng rồi, hôm qua có hai chậu lan gửi từ thành Vị, ta sẽ cho người đưa qua đó cho nàng ngắm. Nàng muốn ăn gì? Ta sẽ cho người làm, không ngại xa xôi gì cả, dù sao cũng không tốn nhiều tiền.”
A Uyển: “……”
A Uyển thấy hắn căn dặn như vậy, chỉ biết im lặng, đợi vài ngày nữa sẽ nói sau, trong lòng không khỏi mong Mạnh Hân sẽ tới sớm.
Hai ngày sau, Mạnh Hân tới rồi.
Chính Thẩm Khánh là người đích thân hộ tống nàng đến, kéo một vài chiếc xe chở đẩy hành lý qua đây, A Uyển còn sững sờ nhìn nàng, còn tưởng rằng nàng sẽ chuyển đến sống ở thành Minh Thủy nữa chứ.
Xe ngựa tiến vào vệ phủ, A Uyển và Vệ Huyên đứng trước cổng, khi nhìn thấy thiếu nữ chui ra từ trong xe, A Uyển không khỏi mỉm cười.
“A Uyển, A Uyển, A Uyển!!!!”
Khuôn mặt Mạnh Hân tràn đầy vui vẻ, hét lên rồi chạy về phía họ.
Nhưng chưa kịp đến trước mặt, A Uyển đã bị Vệ Huyên ôm vào trong lòng, Mạnh Hân cũng bị kéo từ phía sau.
Mạnh Hân đầu tiên là trừng mắt nhìn Vệ Huyên, sau đó quay lại nhìn nam nhân đang kéo nàng, bất mãn nói: "Chàng làm gì vậy?"
“Nàng ấy đang có thai.” Thẩm Khánh lãnh đạm như lúc ban đầu, nói ngắn gọn.
Mạnh Hân bĩu môi, "Ta biết chứ, nhưng cũng đâu thật sự vồ lấy đâu, chẳng lẽ trong lòng chàng ta là người không nhất quán đến vậy sao?"
Thẩm Khánh vẫn im lặng, chỉ nhìn nàng, thấy Mạnh Hân tức đến mức muốn nhảy lên người hắn nhéo hắn như đang ở nhà, bày ra mặt lạnh đả kích nàng, nhất quyết không chịu nói một từ nào, thật là tức chết đi được.
Biết rằng không có cách nào nói được với người này, Mạnh Hân quay đầu lại, cười rạng rỡ với A Uyển, "Giờ tính tình ngươi khác rồi sao, lại đi ra đây? Huyên biểu ca cũng đích thân tới đón muội sao, thật là ngại quá." Nói rất là vui vẻ, cảm thấy Vệ Huyên cũng không quá keo kiệt.
Nhưng ai ngờ Vệ Huyên cũng không nể mặt nàng, nói: "Là A Uyển muốn tới đón ngươi, là ta không yên tâm."
Mạnh Hân phồng má, thầm nghĩ những người đàn ông này thật là quá đủ rồi, một tên hai tên cũng đều muốn đả kích nàng. Cũng may, từ nhỏ nàng là người rộng lượng, hiểu được tính của Vệ Huyên, lúc này nàng cũng không để ý lắm, chỉ nhìn A Uyển cười.
Có thể thấy rằng cô nương này thực sự vui vì cuộc hội ngộ của họ, A Uyển cũng nhìn nàng mỉm cười. Lúc đầu nàng quan sát Thẩm Khánh, thấy hắn đỡ Mạnh Hân xuống xe, sau đó im lặng để Mạnh Hân trách móc mình, trong cách cư xử của hắn lộ ra sự trân trọng và quan tâm, nàng không khỏi mừng thầm.
"Được rồi, hai người lặn lội đường xa tới đây, cũng vất vả rồi, vào uống tách trà đã.” A Uyển cười nói.
Mọi người nhanh chóng di chuyển đến phòng khách, nha hoàn đã dọn sẵn trà và điểm tâm cho từng một, mọi người ngồi vào chỗ, vô cùng thắm thiết.
Sau khi nói về tình hình gần đây của nhau, Vệ Huyên đưa Thẩm Khánh đến thư phòng trò chuyện, để hai tỷ muội họ nói chuyện riêng với nhau.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, Vệ Huyên vẫn liên tục dặn dò, bảo bọn họ đừng nói chuyện quá lâu, khiến cơ thể lại mệt mỏi. Ba người cùng nhau lớn lên, đều biết Mạnh Hân vốn thích lảm nhảm, Vệ Huyên cũng lo lắng một khi nàng ta đã nói, thì sẽ lải nhải liên tục, đến lúc đó lại liên lụy tới A Uyển.
Mạnh Hân nhìn chằm chằm, bất mãn nói: "Muội là người không hiểu chuyện như vậy sao? Biểu ca cũng coi thường muội quá mà! Huynh đi nhanh lên, muội sẽ chăm sóc tốt cho A Uyển."
Vệ Huyên rời đi cùng Thẩm Khánh, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Chờ Vệ Huyên đi rồi, Mạnh Hân không khỏi mỉm cười nhìn A Uyển, "Ta từng nghĩ tính khí của Huyên biểu ca là một kẻ đến quỷ cũng thấy sợ, nhưng không ngờ lại đa sầu đa cảm vậy nha, đúng là ngươi có bản lĩnh, có thể dạy cho huynh ấy từ một trái tim thép trở thành một ngón tay mềm. "
A Uyển từ nhỏ đã quen bị trêu chọc, rót cho nàng một ly trà táo mà nàng vẫn thường uống, mỉm cười: "Chàng ấy vẫn là cái tính này, ngươi nói đó cũng không thú vị. Nhưng ngươi ấy, sao lại tới đây? Tướng công ngươi cũng đi cùng, trưởng bối bên kia thành Dương có nói gì không?”
Mạnh Hăn cắn một quả dâu tây, cười nói: "Đúng là chỉ có ngươi thích lo lắng cho ta, ta vẫn rất ổn mà. Sau khi nhận được thư và biết ngươi có thai, thì ta liền muốn muốn đến gặp ngươi, thành Minh Thủy cũng cách thành Dương có vài ngày đi đường, gần hơn kinh thành nhiều. Lẽ ra là ta muốn một mình đến đây nhưng Thẩm Khánh không yên tâm ta đi một mình, nên bẩm báo với mẹ chồng, thì bà cũng đồng ý, rồi cùng ta qua đây luôn.”
Dù trong suốt một năm qua, hai người liên lạc với nhau thường xuyên bằng thư, nhưng đâu có thể nói hết chuyện, chẳng còn gì tuyệt hơn là hai tỷ muội gặp mặt trò chuyện rất lâu với nhau, lúc này cả hai chuyển sang ngồi trên chiếc ghế dài gần cửa sổ, cùng nhau nói chuyện.
Mạnh Hân kể cho A Uyển nghe về việc nàng đến sống ở thành Dương Tây Bắc, trên mặt đều là cười, có thể khiến mọi người biết rằng, nàng sống rất hạnh phúc.
Dù có những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống không thể tránh khỏi, nhưng ngày tháng trôi qua, hai người sống với nhau, cứ chậm rãi mà bền chặt, luôn có thể tìm được một lối sống hợp ý cho cả hai người, đặc biệt hai người đều phải nghĩ cho đối phương, thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Cho nên sau khi Mạnh Hân đến Tây Bắc, tuy thỉnh thoảng có xích mích với Thẩm Khánh, nhưng khi nói với bạn thân thì cũng chẳng có gì, hơn nữa Thẩm Khánh vốn dĩ rất ít nói, Mạnh Hân nói trăm câu, thì hắn một câu cũng không nói, đến nỗi từ khi thành thân đến nay, đôi vợ chồng trẻ chưa bao giờ cãi nhau-thực sự là không thể cãi nhau được.
Cùng với sự im lặng dịu dàng và ân cần của Thẩm Khánh, Mạnh Hân tuy xa gia đình, nhưng không gặp khó khăn gì cả, bản thân nàng tính tình lạc quan, vui vẻ hoạt bát nên đã sớm chiếm được tình cảm của cả Nhị phòng Thẩm gia. Vợ chồng Tướng quân Chấn Uy đều là những người cởi mở vui vẻ, tính tình của các huynh đệ tỷ muội Thẩm gia đều chịu ảnh hưởng từ Thẩm Nhị Phu nhân, đều là những người lòng dạ khoan dung, nên Mạnh Hân cũng đã nhanh chóng hòa nhập vào Thẩm gia.
A Uyển mím môi cười, nghe nàng kể chuyện riêng bằng giọng nói ngọt ngào dễ chịu, A Uyển rất nhanh đã có thể phác họa ra diện mạo ban đầu trong cuộc sống của nàng, không nhịn được cười lên.
Kể xong chuyện của chính mình, Mạnh Hân không nhịn được hỏi: "Còn ngươi thì sao? Chỉ có tin tốt, chứ không có chuyện xấu đúng không?"
“Làm gì có?” A Uyển cười nói, “Ngươi xem ta là người như vậy sao? Hơn nữa Vệ Huyên là người như thế nào, ngươi cũng biết rồi đấy, chàng sẽ không làm tôi tức giận, nếu không ngược lại ta có thể trị hắn.” Nàng cố ý nói
Mạnh Hân gật đầu đồng ý: "Tuy lúc nào ngươi cũng không nói nửa lời, nhưng trong lòng ngươi lúc nào cũng có một cái cân, bắt nạt được ngươi không dễ, hơn nữa, trước đó ta nhìn dáng vẻ của Huyên biểu ca, đúng là kiểu ôm ngươi vào trong lòng như sợ ngươi bị ngã, không khác gì trước đây, ngươi lợi hại thật, có thể rèn luyện huynh ấy dễ bảo, như ta thì vô dụng rồi, Thẩm Khánh thì lúc nào cũng im ỉm, một lời cũng không nói, lúc ta tức giận, hắn còn không biết tại sao ta lại tức giận, ta lại càng tức hơn.”
A Uyển bật cười. "Còn nói nữa, sau đó không phải thường xuyên mang cho ngươi một ít đồ chơi ở kinh thành để lấy lòng ngươi sao?"
Mạnh Hân mím chặt môi.
Sau đó, lại nói về việc mang thai của A Uyển, Mạnh Hân nói: "Ta thực sự hạnh phúc khi biết rằng ngươi đã có mang đấy, đúng rồi, ta mang cho ngươi rất nhiều đồ qua nè, ngoài ra còn có nhiều đặc sản của Tây Bắc nữa, ngươi thấy món nào ngon thì cứ cho người nói lại với ta, lần sau ta sẽ lại mang đến cho ngươi.”
A Uyển cũng không làm bộ mà liền vui vẻ nhận lấy, giữa hai tỷ muội thì không cần khách sáo như vậy. Nói đi nói lại, vẫn không tránh được chuyện mang thai, nghĩ đến tầm quan trọng của con kế thừa đối với bối cảnh thời đại này, Mạnh Hân và Thẩm Khánh đã thành thân hơn một năm, mà vẫn chưa có tin tức, nàng sợ rằng Thẩm gia sẽ không vui, Mạnh Hân lại gả xa nhà, nhỡ nếu như lúc đó bị bắt nạt, sẽ không có ai giúp nàng, vì vậy nàng không thể không hỏi han Mạnh Hân.
Mạnh Hân nghe xong, có chút ngượng ngùng, liền thì thầm nói nhỏ: "Mẹ chồng nói bọn ta mới thành thân một năm, không gấp, lúc đó bà sinh Thẩm Khánh cũng sau ba năm thành thân mới có, sau này mới thuận lợi có con nối dõi, nên cũng không thúc giục ta, hơn nữa ta cũng hiểu con người Thẩm Khánh, tuy luôn thích chọc tức ta nhưng trong chuyện này cũng không ép ta, nếu có thì cứ sinh ra thôi, không có cũng không ép.
A Uyển chăm chú nhìn nàng, thấy không có bóng người nào khi nàng kể ra, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng vui lên, A Uyển lại nắm tay nàng, trò chuyện với nàng về những điều khác.
Hai người phụ nữ nói chuyện vui vẻ trong nhà kính, nhưng hai người đàn ông trong thư phòng lại một nghiêm nghị một lạnh lùng.
Thẩm Khánh nghiêm nghị nhìn người đàn ông mặc áo choàng gấm màu đỏ thẫm đối diện, tâm tình hiếm khi cảm thấy cao trào, ánh mắt nhìn Vệ Huyên không tránh khỏi có chút ngưng lại.
Vệ Huyên lãnh đạm liếc nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, giễu cợt nói: "Nếu như ngươi không lấy nha đầu ngốc nghếch kia, ta mới không thèm để ý tới chuyện của thành Dương."
Thẩm Khánh không khỏi mím chặt môi, hắn biết Vệ Huyên là người như thế nào, trước kia ở kinh thành hắn một công tử ăn chơi trác táng, nhưng trong những chuyện nhỏ nhặt lại có một sự khôn khéo cổ quái, cho đến khi hắn đến thành Minh Thủy, chiến tranh ở thành Minh Thủy trong một năm nay đã diễn ra suôn sẻ, Địch tộc năm lần bảy lượt kéo quân tới, nhưng họ không làm cho thành Minh Thủy chịu quá nhiều tổn thất, đó cũng là nhoè hắn.
Đây là một nam nhân đáng sợ.
Vì vậy, hắn cũng không phải không tin lời Vệ Huyên nói, chỉ là rất ngạc nhiên trước tin tức hắn có được.