Có lẽ do đường đi vất vả, hoặc là khi xuống xe có chút gió thổi đến, A Uyển bất ngờ đổ bệnh ngay trong đêm trở về kinh thành.
Khi thuộc hạ của phủ Hoài Ân bá nghe tin Trưởng Công chúa Khang Nghi cho người đến Thái Y viện mời Thái y, họ không ngạc nhiên chút nào, chuyện này thường xảy ra khi Quận chúa Thọ An ra đời trong vài năm trước. Không chỉ có người bên Thái y quen với chuyện này, mà đến bọn họ cũng quen cả rồi, nếu một ngày nghe tin Quận chúa Thọ An không thể chống lại cái chết thì cũng hết sức bình thường.
Mặc dù thói quen đã thành thói quen nhưng cả phủ Hoài Ân bá vẫn rất căng thẳng vì căn bệnh của A Uyển, các chủ tử căng thẳng, làm thuộc hạ bên dưới cũng không dám tỏ vẻ gì. Vì vậy mọi người trong phủ Hoài Ân bá đều an phận mà vùi đầu làm việc, không dám đối mặt như những vị chủ tử khác.
Lẽ ra ngày hôm sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi hồi kinh vốn sẽ vào cung thăm Thái hậu, Hoàng hậu và các Quý nhân khác trong cung, nhưng vì bệnh nặng của A Uyển nên nàng không thể đi xa.
La Diệp sờ trán đứa con đang nằm trên giường, phát hiện nhiệt độ không cao như đêm qua, liền nói với thê tử vẻ mặt hốc hác đang đứng bên giường: “A Viên, nàng đi nghỉ ngơi chút đi, đừng để bị ốm . "
Trưởng Công chúa Khang Nghi miễn cưỡng nói: "Nhìn A Uyển thế này, thiếp đâu còn tâm trí mà ngủ được? May mà giờ đã đỡ sốt hơn ..." Mặc dù cơ thể con gái thỉnh thoảng sẽ sinh ốm vặt hay ốm nặng nhưng lần nào cũng khiến Trưởng Công chúa Khang Nghi giày vò vô cùng, không bao giờ dám xem nhẹ, vì sợ con gái yếu đuối như vậy không cẩn thận mà vô tình ra đi.
La Diệp nghe xong, liền cảm thấy vô cùng thương xót.
Khi A Uyển mơ màng ở trên giường bị gọi dậy uống thuốc, nàng nhìn thấy phụ mẫu bên giường, dù sao nàng cũng đã quen với việc này, mỗi lần ốm đau đều là mẹ Công chúa và cha Phò mã canh bên cạnh, chưa bao giờ thay đổi. Thậm chí so với phụ thân, trong cuộc đời bảy năm ngắn ngủi, mẹ Công chúa như chưa bao giờ để nàng ra khỏi tầm mắt.
“Nương……” Nàng khàn giọng nói, nhưng vẫn vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ lên mặt của mẫu thân, nói với nàng: "A Uyển đỡ hơn nhiều nhiều, nương cùng cha đi nghỉ ngơi đi."
Trưởng Công chúa Khang Nghi mỉm cười, cho nàng uống thuốc, đợi nàng đi ngủ, ngồi một hồi rồi mới đứng dậy rời đi.
Đến xế chiều, A Uyển cuối cùng cũng lấy lại tinh thần một chút, đã có thể ngồi dậy và ăn được một số thức ăn nhẹ dễ tiêu.
Đại phu nhân Lâm thị cùng Nhị phu nhân Cố thị, Tứ phu nhân Thường thị cùng Ngũ phu nhân Trần thị đều đến thăm.
Nhị phu nhân là người nhiều chuyện, mồm mép cũng nhanh nhẹn, gặp mặt liền nói với A Uyển: “A Uyển phải mau khỏe lại nhé, mấy tỷ muội của cháu đều mong gặp A Uyển thôi, như nha đầu Linh cùng nha đầu Du, tối hôm qua khi nghe tin con trở về, hai đứa vẫn luôn ở nhắc đi nhắc lại muội muội đây này, sáng sớm liền nói muốn qua đây chơi với tiểu Quận chúa, mà nghe nói con thân thể không khoẻ, mấy đứa đều lo lắng vô cùng……”
Vài vị phu nhân khác sau khi nghe xong, không nhịn được khẽ cong khóe môi, hơi hơi cúi đầu.
Nha đầu Linh và nha đầu Du trong miệng của Nhị phu nhân là Tam cô nương La Ký Linh và Ngũ cô nương La Ký Du ở trong phủ này, cũng là hai cô nương của vợ cả bên Nhị phòng.
Lão phu nhân trong phủ này tổng cổng có ba người con trai và hai người con gái, trong đó có một người con trai mất lúc ba tuổi, hai người con trai và hai người con gái còn lại đều đã lớn. Trừ hai người cô đã thành thân ra, Trưởng tử La Quân cùng Tam tử La Diệp đều là con vợ cả, các vị lão gia khác đều là con vợ lẽ.
Nhị lão gia La Minh là được di nương sinh ra luôn được sủng ái bên cạnh lão thái gia, khiến địa vị của Nhị lão gia trong phủ chỉ đứng sau hai huynh đệ của vợ cả, mấy cô nương sinh ra bên Nhị phòng cũng kiêu ngạo hơn so với bên vợ lẽ một chút. Tuy rằng Nhị phòng cũng không thể so với con cả ở Đại phòng cùng Tam phòng được, nhưng có điều Nhị phu nhân cũng là người biết ứng xử, khiến cho Nhị phòng có cảm giác tồn tại hơn, không giống như Tứ phòng, Ngũ phòng và Lục phòng, đều sắp biến thành vô hình rồi.
Nhưng có lúc mồm miệng của nàng cũng khiến người khác khó chịu, chuyện không liên quan gì đến nàng ta cũng có thể xía vào nói, hơn nữa sau khi nghe đến mức người khác dở khóc dở cười, lại còn cảm thấy rất ra dáng.
A Uyển tất nhiên sẽ không để ý những lời của vị Nhị bá mẫu này trong lòng, bởi vì nàng thường xuyên đau ốm nhiều, cần nghỉ ngơi nên không quen các đường tỷ muội trong phủ này, người duy nhất nàng thân thiết chỉ có Đại đường tỷ La Ký Dao của Đại phòng. Nhưng nàng vẫn tươi cười và cảm ơn sự quan tâm của hai vị đường tỷ đó.
Trưởng Công chúa Khang Nghi ngồi một bên mỉm cười lắng nghe cuộc trò chuyện của mấy chị em dâu, khi nhìn thấy con gái mình bắt đầu cảm thấy uể oải, liền muốn tiễn khách thì thấy Dư ma ma bước vào, kéo rèm lên và thấy vài người đang ở trong phòng, vội vàng chạy đến thỉnh an.
Các phu nhân biết bà là ma ma được nể trọng luôn bên cạnh Trưởng Công chúa Khang Nghi, đương nhiên cũng không dám nhờ vả gì, lễ phép nhận nửa lễ của bà, liền vội bảo bà không cần đa lễ.
Đại phu nhân thấy Dư ma ma vừa mới tới, liền biết có chuyện nên đứng dậy nói: "Công chúa, ta nhớ là còn bận một số việc, nên không phiền người nữa. Khi nào A Uyển cảm thấy đỡ hơn, ta sẽ bảo nha đầu Dao đến chơi với muội muội."
Trưởng Công chúa Khang Nghi sau khi nghe xong, liền cười nói: “Nếu đã vậy thì Đại tẩu cứ đi bận việc đi. Họa Phiến, tiễn Đại phu nhân.”
“Đâu cần tiễn ta cơ chứ, ta cũng không phải không biết đường, không cần bận đi tiễn đâu.” Đại phu nhân cười nói, cử chỉ từ chối như này sẽ không làm người ta cảm thấy nàng khách khí, ngược lại còn cảm thấy nàng thân thiết lại tự nhiên, coi Tam phòng bọn họ như người một nhà.
Trưởng Công chúa Khang Nghi rất thích vị Đại tẩu nhanh nhẹn hiểu chuyện này loại này, phủ Hoài Ân bá tuy rằng dần dần xuống dốc, nhưng nếu là cưới đúng người con dâu tốt, nuôi nấng con cháu về sau, tương lai được đến hai ba đời cũng không thành vấn đề.
Tứ phu nhân và Ngũ phu nhân cũng là những người hiểu chuyện, thấy Đại phu nhân như vậy cũng vội vàng đứng dậy, chỉ có Nhị phu nhân đảo mắt muốn nói gì đó, thấy Đại phu nhân đã rời đi cùng với Tứ phu nhân và Ngũ phu nhân. Trong lúc đó, cái miệng ấy nói tự nhiên không ngớt.
A Uyển xém thiếu chút nữa phì cười.
Trưởng Công chúa Khang Nghi tất nhiên là phát hiện con gái mình cười tinh nghịch trên giường, lập tức buồn cười mà nhẹ nhàng vỗ cái trán của nàng, nhìn về phía Dư ma ma nói: “Sao vậy?”
Vẻ mặt của Dư ma ma có chút tế nhị, sau khi nhìn về phía A Uyển, liền nói: “Công chúa, tiểu Quận chúa, Thế tử Thụy Vương đến rồi.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi hơi kinh ngạc, không biết tại sao Vệ Huyên lại đột nhiên tới đây.
Mà A Uyển lại cảm thấy bị quấy rầy, không muốn đối mặt với kẻ luôn luôn tẩy não bên tai nàng rằng nàng chính là Thế tử phi của hắn.
Tuy là A Uyển không muốn đối mặt với hắn, nhưng đứa bé ngang ngược Vệ Huyên đó muốn qua đây, ai mà cản được?
*****
Hôm nay là hưu mộc nhật (*) của La Quân, nghe được bên dưới tới báo Thế tử Thụy vương đến thăm, vẻ mặt liền có chút ngạc nhiên, thầm nhớ lại phủ Hoài Ân bá có quan hệ với phủ Thụy vương khi nào?
(*) hưu mộc nhật: lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội.
Hơn nữa, ngày hôm qua chỉ nghe nói Thụy vương hồi kinh, hôm nay lại nghe nói người bị ghét nhất trong vương phủ, con trai của Thụy vương, Thế tử Thụy Vương tới thăm, tuy rằng hắn trong lòng có chút không vui nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Khi đi tới đại sảnh tiếp đón khách ở sân trước, liền nhìn thấy đứa trẻ đang ngồi ở đó sốt ruột gõ bàn, quản gia của Bá phủ cẩn thận đứng cạnh, hiển nhiên là vì sợ đắc tội vị khách tôn quý nhất nhưng khó gần trong cửu ngũ thành.
“Không biết Thế tử đến nên không có tiếp đón từ xa.” La Quân vội tiến lên hành lễ, tuy rằng đối phương là đứa trẻ có thanh danh không tốt lắm trong cung, trong lòng cũng không thích thú gì, nhưng lễ nghĩa phép tắc cần làm cũng phải làm đủ.
Vệ Huyên nhướn mi liếc nhìn người thừa kế tiếp theo của phủ Hoài Ân bá, thầm mím môi, tuy thái độ cư xử của hắn ta không có gì để chê, nhưng nhìn vẻ mặt nhàn nhạt đó cũng biết trong lòng hắn có lẽ chẳng hề để tâm gì. Nể mặt hắn ta cũng là Đại bá của A Uyển, hắn cũng không thèm để ý tới, nhảy khỏi ghế, chắp tay đi tới trước mặt hắn ta, nói: "Bổn Thế tử tới là để gặp tiểu Quận chúa Thọ An."
La Quân nhìn đứa trẻ trước mặt mình học theo bộ dạng của người lớn khoanh tay đi tới, tuy hắn là loại người hành động nghiêm túc cẩn thận, cũng không nhịn được mà có chút co rút khóe miệng.
Trước kia ở trong cung cũng từng gặp vị Thế tử này vài lần, đều là được một đám cung nữ thái giám vây quanh trước sau, vẻ mặt xưng bá hoàng cung ngang ngược thô bạo, nhìn là biết là một chủ tử được nuông chiều hư hỏng, lại còn thường xuyên gây hoạ, đến cả vài vị phụ thần nội các đều bị hắn đem ra đùa cợt, có thể thấy được tên này có đến bao nhiêu người thấy cảm thấy chán ghét. Nếu đó là con của mình, hắn đã sớm không khách khí mà giáo huấn cho một trận, đáng tiếc là Thụy vương thân làm phụ thân, mỗi lần đều nhẹ nhàng mà bỏ qua, làm người ta cảm thấy, hai cha con này đức hạnh đều giống nhau, tính tình lưu manh cũng vì thế mà ăn vào trong xương cốt bọn họ.
Hiện giờ nghe hắn nói muốn tới tìm Quận chúa Thọ An, suy nghĩ đầu tiên của La Quân là Quận chúa Thọ An là con gái của La gia, hơn nữa nghe phu nhân của hắn nói A Uyển hiện tại đang bị bệnh, nào chịu để đứa trẻ xấu tính như hắn đến gặp bọn họ? Hơn nữa, hắn làm sao mà quen biết A Uyển?
Mặc dù trong lòng khó hiểu, nhưng La Quân vẫn nói một cách không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Không biết Thế tử tìm Quận chúa Thọ An có việc gì không?"
Vệ Huyên cau mày, lạnh lùng nói: "Nghe nói nàng ấy bị bệnh, nên bổn thế tử tới thăm nàng ấy."
"Đa tạ Thế tử đã lo lắng, hôm nay Quận chúa đã khá hơn rất nhiều. Tuy nhiên, Thế tử còn nhỏ tuổi, lại là kim tôn ngọc quý. Nếu ngài qua đó mà bị nhiễm bệnh thì lại mất nhiều hơn được ..."
“Ngươi dong dài nhiều như vậy làm gì?” Từng gân xanh nổi lên trên thái dương Vệ Huyên, chán ghét cái loại người nhàm chán khuôn mẫu này, xua tay nói: “Ngươi phái người qua đó thông báo một tiếng là được.”
La Quân nghẹn một chút, trong lòng cảm thấy tiểu bá vương này quả nhiên khiến người khác khó chịu, thấy hắn muốn ăn vạ tại nơi này không chịu đi, lại không nên đem hắn đuổi ra ngoài, đành bất đắc dĩ gọi người đi thông báo cho Trưởng Công chúa Khang Nghi một tiếng.
Một lát sau, người bên canh Trưởng Công chúa Khang Nghi, Dư ma ma đích thân qua đó, nhìn thấy Vệ Huyên khi liền cười thi lễ, nói: “Trưởng Công chúa biết Thế tử tới, dặn dò lão nô dẫn Thế tử qua đó.” Nói xong, lại hành lễ với La Quân, nói: “Làm phiền Đại lão gia rồi.”
Vệ Huyên sau khi nghe xong, khuôn mặt khó chịu trước đó liền lộ ra vài phần tươi cười, trông vô cùng đáng yêu, lộ ra vẻ ngọc tuyết lả lướt chỉ có đứa trẻ con sáu tuổi mới có, chỉ nhìn một cách đơn thuần diện mạo thôi, đã làm cho người ta thích thú rồi.
Hắn cũng không để ý tới vẻ ngạc nhiên của La Quân, sải bước đi nhanh.
Tên thị vệ cùng Lộ Bình đi cùng Vệ Huyên đến đây cũng nhanh chóng cầm lễ vật tặng cho Quận chúa Thọ An chạy theo.