Những ngày tiếp theo, ngày nào Vệ Huyên cũng chạy đến chỗ A Uyển chơi, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Mỗi khi Thụy vương nhìn thấy hắn hào hứng rời đi thì có lúc sẽ cảm thấy, dường như đứa con trai này sinh ra là để Trưởng Công chúa Khang Nghi nuôi vậy, cảm thấy hơi đau lòng, hắn đành dứt khoát xoay người đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Có thể là do hai nhà đã quyết định hôn ước, cho nên trưởng bối hai bên cũng không còn ít giao lưu, mỗi bên đều ở trong khoang thuyền nhà mình như lúc trước nữa. Khoảng thời gian này, cách ba đến năm ngày Thụy Vương phi lại đến tìm Trưởng Công chúa Khang Nghi tâm sự thân mật, hoặc là trò chuyện một chút về các loại quần áo đồ trang sức đang lưu hành trong kinh thành, hai nữ nhân ở cùng chỗ cũng coi như hòa hợp.
Mấy ngày nữa thuyền sắp cập bến kinh thành rồi, nghĩ đến việc rất nhanh là có thể rời thuyền, được ở trong những căn phòng bình thường thì tâm trạng mọi người cũng bắt đầu tốt hơn rất nhiều. Mặc dù đi thuyền cũng không tệ, nhưng rốt cuộc không gian hoạt động vẫn có hạn, có lúc gió lớn một chút thì thuyền cũng sẽ lay động theo, có hơi khó chịu.
Buổi trưa ngày hôm đó, Thụy Vương phi dắt Vệ Huyên cùng đến.
Sau khi Vệ Huyên thỉnh an phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi xong thì hấp tấp dẫn Lộ Bình đi tìm A Uyển.
Trưởng Công chúa Khang Nghi mỉm cười đưa mắt nhìn hắn chạy đi, cũng không ngăn cản. Dường như từ khi hai nhà quyết định hôn ước, chỉ cần Vệ Huyên tới, Trưởng Công chúa Khang Nghi không chỉ không ngăn cản mà còn hết sức nuông chiều, nha hoàn bà tử hầu hạ trong viện của A Uyển cũng nhận được phân phó của nàng, đương nhiên cũng sẽ không giống như trước, có đôi lúc sẽ cản hắn lại không dấu vết, không để cho hắn vào quấy nhiễu.
Thụy Vương phi liếc nhìn thần sắc ôn nhu của Trưởng Công chúa Khang Nghi, ánh mắt lóe lên, cũng cười cười không lên tiếng.
La Diệp không tiện ở lại chỗ này nữa, hành lễ gặp mặt với Thụy Vương phi xong thì liền vào phòng, chăm chút những độc bản quý giá hắn cất giữ.
Trưởng Công chúa Khang Nghi dẫn Thụy Vương phi ngồi xuống, sau khi đợi nha hoàn dâng trà điểm tâm xong thì cười nói: "Tẩu tử có muốn dùng bữa không? Bên ta có một đầu bếp làm bánh thạch anh hoa quế theo khẩu vị Giang Nam, mùi vị không tệ, tẩu tử cũng nếm thử một chút xem sao." Dứt lời lại phân phó Dư ma ma đứng đằng sau: "Bảo phòng bếp đưa một phần đến chỗ Quận chúa, để Thế tử cũng nếm thử một chút."
Thụy Vương phi cười nói: "Vậy là ta có lộc ăn rồi, thức ăn chỗ muội làm cũng rất khéo léo, rất nhiều món đều không có ở kinh thành, chẳng trách vì sao ngày nào Huyên Nhi cũng chạy đến chỗ muội."
Trưởng Công chúa Khang Nghi dùng quạt che môi cười: “Tẩu tử đừng nói như vậy, chẳng qua là muội ở Giang Nam ngây người mấy năm, thấy A Uyển thích điểm tâm chốn Giang Nam này, mà vừa vặn gặp được một đầu bếp làm điểm tâm rất khá nên liền mang về thôi. Giang Nam thì có hương vị của Giang Nam, kinh thành chúng ta cũng có sự đặc sắc của kinh thành, Huyên Nhi cũng chỉ cảm thấy mới mẻ nhất thời mà thôi. Đúng rồi, Thất hoàng huynh đâu rồi? Sao không cùng tẩu tử qua đây tán gẫu một chút?"
"Thất hoàng huynh của muội đang làm việc, mặc dù bây giờ rời nhà nhưng mỗi ngày đều sẽ có công văn được ra roi thúc ngựa đưa đến khiến cho hắn bận rộn, có lúc nào được thanh nhàn?" Thụy Vương phi nói như bất đắc dĩ.
Nụ cười trên môi Trưởng Công chúa Khang Nghi càng thêm sâu, có thể khiến cho ngay cả một Vương gia ra ngoài du ngoạn cũng phải bận rộn như vậy, có thể thấy vị Hoàng đế trong cung kia rất tín nhiệm hắn, cho hắn rất nhiều đặc quyền.
Chờ sau khi điểm tâm được mang lên bàn, Thụy Vương phi cầm lên ăn một ăn một miếng bánh thạch anh tản ra mùi hoa quế thanh nhã, vừa đưa vào miệng đã tan ra, răng môi lưu hương, quả thật không tệ.
"Nói mới nhớ, đã gần ba năm muội không hồi kinh rồi, cũng không biết bây giờ kinh thành có thay đổi gì." Trưởng Công chúa Khang Nghi mỉm cười hỏi.
"Tất nhiên cũng không thay đổi quá nhiều, chẳng qua là những thế gia quý tộc trong kinh lại thêm không ít người."
Tiếp đó Thụy Vương phi liền tinh tế nói với nàng những mối hôn sự cưới gả giữa thế gia quý tộc trong thành, chuyện gì thay đổi rồi, phu nhân nào cử hành yến hội thúc đẩy nhân duyên gì rồi, nghĩ đến đâu liền nói tới đó, đều là một ít chuyện nhà cửa lặt vặt người trong kinh đều biết, cũng không xem chuyện gì lớn. Nhưng mà, chính từ những chuyện nhỏ như vậy có thể từ từ phân tích ra sự thay đổi nhân sự của triều đình, nhà nào vẫn được quân ân như cũ, nhà nào lại có chút quan hệ với vị Quý nhân trong hậu cung kia, cũng theo được một đường vinh hoa...
Trưởng Công chúa Khang Nghi cùng Thụy Vương phi trò chuyện câu được câu không một lát, chờ lúc Thụy Vương phi cúi đầu uống trà, ý cười trên khóe môi nàng hơi thu lại.
Trải qua mấy ngày ở gần nhau, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng đã thăm dò được không ít về tính cách Thụy Vương phi, vị này thật sự là một người rất trầm ổn, nàng đã gả vào Thụy vương phủ năm năm, chỉ sinh một đứa con gái, so với Vệ Huyên mà nói thì đơn giản chỉ là một vật nhỏ vô hình. Mà Thụy Vương phi hiểu rõ ràng, cho nên nàng rất an phận, tuy không biết sau này nếu nàng sinh hạ con trai có thay đổi hay không, nhưng có một mẹ chồng như vậy, đối với A Uyển mà nói đúng là chuyện tốt.
****
Vệ Huyên dẫn Lộ Bình quen cửa nẻo chạy vào phòng A Uyển, lúc đi vào thấy A Uyển đang ngồi ở trên giường đọc sách, hắn liền chạy tới, cởi giày của mình ra, leo lên ngồi cùng A Uyển.
A Uyển khẽ cau mày, nói với tiểu Shota: "Biểu đệ ngồi ở kia đi."
Rõ ràng cái sạp này đặt khá nhiều bàn nhỏ, còn rất nhiều chỗ có thể ngồi, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại vui vẻ muốn ngồi với nàng, chen lấn nàng đến mức sắp bốc hỏa rồi.
"Không thích, ngồi chỗ đó cách một cái bàn, cách xa biểu tỷ quá." Vệ Huyên bắt lấy tay nàng, chớp chớp đôi mắt trong sáng, nhìn nàng chằm chằm: “Biểu tỷ là Thế tử phi của ta, chẳng lẽ ta không thể đến gần biểu tỷ một chút, bồi đắp tình cảm?"
A Uyển: "..."
Hơi thở A Uyển bất ổn, có loại cảm giác muốn gầm thét. Có là một người điềm tĩnh hơn nữa cũng không chịu đựng được có một tiểu Shota ngày ngày lải nhải bên tai ngươi, nhắc nhở ngươi là Thế tử phi của hắn, muốn bồi đắp tình cảm với ngươi. Trừ những việc này ra, tiểu Shota còn hận không thể ngày ngày dính lấy nàng, đây là chuyện gì vậy? Mắc chứng thiếu thốn hơi người sao?
Đang suy nghĩ, mặt nàng lại bị tiểu Shota nhào đến gặm một miếng.
A Uyển thẫn thờ.
Thôi bỏ đi, nàng là một người lớn có tâm lý trưởng thành, so đo với một đứa bé nghịch ngợm làm cái gì. Nương của nàng nói đúng, chẳng qua là một đứa con nít mà thôi, hứng thú có thể duy trì bao lâu? Không chừng sau khi trở lại kinh thành, có bạn chơi mới, rất nhanh sẽ hời hợt với nàng, đến lúc đó thì hôn ước này có thể cũng sẽ được hủy bỏ thôi.
Lúc này, Thanh Yên bưng tới một đĩa bánh thạch anh hoa quế mà phòng bếp vừa làm xong, một làn hương hoa quế ngọt ngào xộc vào mũi, khiến cho người ta thèm ăn.
Lúc này chính là mùa hoa quế tỏa hương, vô cùng thích hợp để ăn bánh hoa quế. Mặc dù ở trên thuyền nhưng mỗi khi đến một bến tàu, thuyền đậu lại tổng cộng hơn mấy canh giờ để cho quản sự lên bờ đi mua chút đồ dùng hàng ngày và nước sạch. Cho nên mặc dù người ở trên thuyền, nhưng trên đồ ăn thì không quá khác với lúc ở trên bờ.
Sau khi Vệ Huyên rửa tay xong, cầm một miếng bánh thạch anh hoa quế nhỏ đưa tới miệng A Uyển trước, bộ dạng muốn đút cho nàng ăn.
A Uyển lại thẫn thờ một lần nữa.
Hình như tiểu Shota rất thích phục vụ nàng ăn, nếu không phải là bởi vì đi xa bên ngoài, hơn nữa thời gian hắn tới mỗi ngày cũng đã muộn, nếu không thì… A Uyển lo lắng không biết có phải lúc mình mặc quần áo rửa mặt hắn cũng muốn dính tay vào hay không, ý nghĩ này khiến nàng mông lung thẫn thờ một hồi.
"Biểu đệ ăn đi, ta không đói bụng." A Uyển vừa nói, vừa nhìn về phía bé trai gầy gò đen nhẻm ngồi cách đó không xa nhỏ, nói với hắn: "Lộ Bình, ngươi cũng tới đây ăn đi."
Lộ Bình không ngờ sẽ bị chỉ đích danh, ngẩng đầu lên nhìn chủ tử một cái, phát hiện hai mắt hắn nhìn tới, da đầu có chút tê dại, vội nói: "Đa tạ Quận chúa, Lộ Bình không đói bụng."
"Không đói bụng cũng không sao, đến nếm thử mùi vị một chút thôi." A Uyển nói, có thể vì đều là con nít, thấy dáng vẻ gầy trơ xương lẻ loi của Lộ Bình kia, nàng không thể một mình ngồi đây ăn để cho một đứa bé như hắn ngồi ở đằng kia nhìn.
Lộ Bình không từ chối được A Uyển, thấy chủ tử cũng không phản đối, thế nên tiến lên nhận lấy điểm tâm Thanh Yên đưa cho hắn, từ từ ăn.
Hắn vừa ăn vừa cẩn thận liếc nhìn bé gái ngồi ở trên giường, ngũ quan nàng tinh xảo, đáng tiếc mặt mày trắng nhợt, phá hỏng mấy phần tướng mạo tốt, không khỏi lộ ra vẻ ốm yếu, quá mức suy nhược. Lộ Bình đi theo chủ tử tới nơi này quá nhiều lần, phát hiện ra cảm giác vị Quận chúa này mang đến cho người khác luôn là bình bình đạm đạm, có lúc yên lặng đến mức không có cảm giác tồn tại. Việc có lẽ là có liên quan với việc thân thể nàng không tốt, khiến cho nàng yên tĩnh không giống trẻ con.
Nhưng chờ đến lúc chủ tử của hắn đến quậy phá nàng, dáng vẻ bình thản của nàng bị phá vỡ rất nhanh, vẻ ưu tư cũng thay đổi đi nhiều, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dường như cũng đã cởi bỏ tầng khăn mỏng mông lung đi, khiến cho nàng trở nên rất sinh động.
Thế tử nhà hắn quả nhiên là một người lợi hại, ngay cả tiểu Quận chúa tính khí tốt như vậy cũng bị hắn quậy phá đến mức bực mình.
Mà A Uyển, cuối cùng cũng chịu thua dưới sự kiên trì của Vệ Huyên, há mồm ăn miếng bánh thạch anh hoa quế hắn đút tới, cảm giác hơi giống cao Quy Linh, nhưng mà mùi vị quả thật không tệ, ngọt mà không ngấy, thơm mà không nồng, là loại hương vị mà nàng thích.
A Uyển ăn vài miếng, liền không muốn ăn thêm nữa, lắc đầu với Vệ Huyên một cái.
Vệ Huyên biết nàng ăn không được nhiều, cũng không miễn cưỡng, cầm lấy khăn sạch lau miệng cho nàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi trắng bệch của nàng, xúc cảm rất mềm mại, khiến cho trong lòng hắn hơi giật mình. Đáng tiếc, nhìn dáng vẻ không biết gì của nàng, không khỏi cảm thấy hơi chán nản.
Bọn họ cũng còn quá nhỏ.
Thật hy vọng có thể lập tức lớn lên a!
Ở chỗ A Uyển chơi cả một buổi chiều, Vệ Huyên vẫn không nỡ rời đi cùng Thụy Vương phi.
Cứ như vậy qua mấy ngày, thuyền cuối cùng đã tới kinh thành.