Sủng Thê Như Mệnh

Chương 155




Ngủ một giấc tới cuối giờ Thân, bởi vì ngủ quá nhiều, A Uyển không chỉ không cảm thấy tinh thần tỉnh táo, mà còn uể oải hơn.

Chỉ là nàng vẫn vừa ngáp ngáp, chịu đựng cơn đau đầu, vừa lê hai cái chân mềm như bún xuống giường.

"Hôm nay nghỉ ngơi đi, cho người qua nói một tiếng với mẫu phi là được rồi, nói nàng khó chịu, hôm nay không qua." Vệ Huyên ngồi tựa vào giường, vừa ôm trọn eo nàng vừa khuyên.

A Uyển không để ý tới hắn, bỏ cái tay bên eo ra, bảo mấy người Thanh Nhã mau tới rửa mặt cho mình, nhân tiện pha một chén hồng trà thêm mật ong, uống xong nửa chén, rốt cuộc tinh thần mới khá hơn chút.

Chuẩn bị xong xuôi, nàng cùng Vệ Huyên ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, Vệ Huyên lấy một cái áo choàng khoác lên người nàng, có chút lo lắng hỏi: "Nàng có thể đi thật sao? Có cần gọi một chiếc xe nhỏ chở nàng qua không?"

Sắc mặt A Uyển cứng đờ, khóe mắt liếc mấy nha hoàn Thanh Nhã bỗng đỏ mặt, liền biết đoán các nàng ấy chắc cũng biết tối qua họ đã làm chuyện xấu gì, không khỏi hơi xấu hổ, cả giận nói: "Có một đoạn thôi thiếp vẫn đi được." Tuy lúc bước đi bị ma sát hơi khó chịu nhưng A Uyển cảm thấy không tới nỗi không chịu được.

Vệ Huyên phát hiện nàng đột nhiên khó chịu, trong lòng nhất thời không hiểu, có thể thấy rõ nàng kiên trì, cuối cùng đành phải thôi, thầm nghĩ, nếu nàng không kiên trì nổi nữa, cùng lắm thì cõng nàng về, dù gì cũng không ai dám cười nhạo họ, dám cười nhạo thì xuống địa ngục đi.

Vì vậy cũng không cản nữa.

"Tối qua chàng về, chắc là tới giờ vẫn chưa tới thỉnh an phụ vương và mẫu phi đúng không?" A Uyển vừa đi vừa nói, biết rất rõ hành động của hắn.

Hai người sóng vai bước đi, hình thức này cực kỳ không hợp phép tắc của thời đại này, A Uyển bị coi như là quá phận, lại dám sóng vai bước đi với trượng phu. Nhưng mà Vệ Huyên lại chẳng hề để ý, thậm chí có thể nói, hắn chưa hề để ý chuyện này trái phép tắc, chỉ thích lúc quay mặt sang là có thể nhìn thấy nàng, hơn nữa còn kéo tay của nàng, nắm tay nhau thân mật sóng vai bước đi với nàng.

Thái độ này của hắn khiến cho hạ nhân trong phủ đều biết, tình cảm của Thế tử và Thế tử phi rất tốt, đương nhiên chưa bao giờ dám vô lễ.

"Buổi sáng lúc ra ngoài bái kiến phụ vương rồi." Vệ Huyên nói, không nói với nàng là phụ vương canh giữ ở đó như phòng trộm, khiến trong lòng hắn thật sự không vui, cho nên cũng lười phản ứng lại với ông, đi thẳng vào cung luôn.

Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách Thụy vương, nửa đêm biết nhi tử trở về thì ông bắt đầu không ngủ được, muốn kéo nhi tử tới hỏi lúc này hắn đi đã làm chuyện gì, nhưng lại nghe nói hắn về thẳng viện Tùy Phong luôn, lại không thể nào gọi hắn ra, cuối cùng không ngủ được chỉ có thể nằm trên giường lăn qua lộn lại giống như bánh nướng, thậm chí còn đánh thức Thụy vương phi.

"Sao lần nào chàng cũng hơn nửa đêm đã về rồi?" A Uyển không khỏi oán trách: "Không phải là nửa đêm canh ba vẫn còn đang đi đường à?"

"Cũng không phải, là ta thấy sắp tới kinh thành rồi, thà về thành luôn còn hơn tìm bừa nơi nào đó ngoài thành để ngủ lại ." Hắn cười, rồi nhẹ giọng nói: "Ta có lệnh bài Hoàng bá phụ cho, có thể tự do ra vào, cũng không giới hạn thời gian nên dứt khoát vào thẳng thành luôn."

A Uyển nhíu mày, muốn nói gì đó, thấy nụ cười trên mặt hắn liền nuốt lời định nói xuống. Tuy cảm thấy hắn tranh thủ thời gian như vậy quá mệt, sợ thân thể hắn không chịu nổi nhưng thấy bộ dạng vui vẻ của hắn, có thể là nhớ nhà... thậm chí chạy về bên cạnh mình nên cũng không nói nhiều.

Rất nhanh đã đến chính viện.

Thụy vương phi nhìn thấy bộ dạng tiểu phu thê nắm tay thân mật đi tới, trong mắt không khỏi có chút vui vẻ, gọi bọn họ ngồi xuống rồi bảo nha hoàn dâng trà quả điểm tâm lên.

"Nghe nói tối qua Huyên Nhi trở về, sáng sớm hôm nay vào cung, có mệt mỏi không?" Thụy vương phi quan tâm hỏi.

Vệ Huyên dửng dưng trả lời: "Buổi trưa trở về nghỉ ngơi rồi, con không sao."

Đang trò chuyện, Vệ Cẩn cũng tới thỉnh an Thụy vương phi, nhìn thấy Vệ Huyên cũng ở đây, lập tức biến thành một con chim chút nhỏ, sau khi thỉnh an xong thì cẩn thận núp vào chỗ ngồi hẻo lánh, trông như một phông nền. Vệ Huyên cũng không để bụng, kiếp trước hắn thấy nữ nhân Thôi thị gây sóng gió quá nên trực tiếp đưa Vệ Cẩn và Vệ Trác vào trong viện của mình nuôi, cũng khiến Thôi thị tức giận một hồi lâu, cũng xem như nuôi mấy năm, ít nhiều cũng có phần nào hiểu tính tình muội muội này.

Nghĩ tới Thôi thị, không khỏi nhớ lại vận mệnh kiếp này của Thôi thị, không thể không cảm khái kẻ địch khác biệt, vận mệnh cũng khác biệt.

Kiếp trước Thôi thị là kế phi thứ hai của phủ Thụy vương, liên kết với Trịnh Quý phi trong cung, vào lúc Thái hậu bị bệnh đánh hắn trở tay không kịp. Mà kiếp này, Thôi thị vào cung thành Minh phi, đứng ở bên đối địch với Trịnh Quý phi, cộng thêm Thôi thị không thể sinh con, trong cung chỉ được mấy năm thôi, cứ đấu đá như thế, chỉ sợ về sau phải ở trong lãnh cung cả đời.

Không còn đắc ý và vẻ vang kiếp trước, cuối cùng rơi vào kết cục này, cũng không tính là thảm lắm.

Trong lòng thờ ơ suy nghĩ, nghe A Uyển nói chuyện phiếm với Thụy vương phi, chẳng mấy chốc gặp Thụy vương dẫn theo Vệ Trác trở về.

Vệ Huyên nhìn thấy phụ thân, trong lòng lại không nhịn nổi tặc lưỡi một cái.

Thụy vương trở về, tất cả mọi người đứng dậy hành lễ vấn an.

"Đại ca, huynh trở về rồi!" Vệ Trác vô cùng vui mừng chạy tới.

Vệ Huyên đưa tay dí cái trán trắng nõn nà của thằng bé, lười biếng nói: "Đừng như tiểu tử ngu xuẩn thế, ngồi xuống đi."

Vệ Trác cũng không để bụng ngữ khí ghét bỏ của hắn, cười ha hả ngồi ở vị trí bên cạnh hắn, vui vẻ nhìn hắn.

Sắc mặt Vệ Huyên lại có chút thay đổi, quả nhiên tiểu tử này chính là kẻ ngốc bạch ngọt, kiếp trước hắn không có ở đây, cũng không biết cuối cùng hắn có thể bảo vệ phủ Thụy vương, tạo mối quan hệ tốt với Tân đế tương lai hay không.

Thấy mọi người đến đông đủ rồi, Thụy vương phi truyền lệnh bảo người dọn thức ăn lên.

Dùng bữa tối xong, Vệ Huyên bị Thụy vương gọi đi, A Uyển ngồi một lát thì từ biệt Thụy vương phi trở về viện Tùy Phong.

Trên đường trở về viện Tùy Phong, cơm cũng tiêu hóa bớt, A Uyển liền bảo người chuẩn bị nước nóng ngâm người.

Thời tiết mùa thu mát mẻ, cộng thêm tối qua Vệ Huyên xoa bóp cơ thể cho mình, không ra mồ hôi cũng không tính là bẩn nhưng A Uyển vẫn muốn ngâm một chút, làm giảm bớt mệt mỏi trong người.

Trong nước bỏ thêm tinh dầu hoa hồng giảm mệt mỏi, bỏ cả cánh hoa, mùi thơm ngào ngạt.

"Được rồi, các ngươi lui xuống đi." A Uyển mở miệng nói.

Mấy nha hoàn Thanh Nhã, Thanh Hoàn không khỏi thấy lạ liếc nhìn nhau, sao tự nhiên lại không cần các nàng hầu hạ nữa? Nhưng mà cũng không làm trái lệnh nàng, cung kính lui ra.

Chờ mấy nha hoàn lui xuống, A Uyển mới cởϊ áσ nới dây lưng, lúc cúi đầu, đúng lúc bắt gặp dấu vết mập mờ trên ngực, chi chít trên bộ ngực đang phát dục, mặt lại đỏ lên. Không cần soi gương nàng cũng biết trên người mình có bao nhiêu dấu vết mập mờ, thậm chí ngay cả phần trong đùi cũng có, sao nàng có thể để mấy người Thanh Nhã nhìn thấy được?

Co người lại trong thùng tắm, mùi thùng tắm gỗ tùng và tinh dầu hoa hồng hòa lẫn vào nhau, mùi hương cũng không tệ lắm, có chút thư giãn làm giảm mệt nhọc trong người.

Tinh thần A Uyển cũng thoải mái hơn.

Lúc nàng tắm xong ra ngoài, mặc trường sam lụa trắng rộng rãi, ngả người ngồi tựa vào gối thêu hoa ngọc trâm, màu xanh, toàn thân lười biếng, rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cũng hơi lười biếng, không muốn làm gì cả.

Lúc nàng híp mắt hơi buồn ngủ, Vệ Huyên trở về.

Hắn lại gần hôn lên gương mặt non mềm của nàng một cái rồi mới cười híp mắt tới tịnh phòng tắm rửa.

Sau khi hắn rửa mặt xong đi ra, hắn cũng lên ngồi giường với A Uyển, A Uyển không thể không vừa cầm khăn lau tóc cho hắn vừa nói chuyện với hắn, nói chuyện xảy ra trong kinh thành mấy tháng nay.

Đại sự trên triều, ví dụ như Thái tử và Tam Hoàng tử xuôi nam cứu trợ thiên tai, Thái tử mất tích rồi trở về, đương nhiên Vệ Huyên đều đã biết, nhưng vài chuyện hiếu hỉ, nhân tình thế thái hắn lại không biết, nghe A Uyển chậm rãi nói, cũng không chê dài dòng, nghe rất say sưa.

A Uyển cũng nói tới hôn lễ tổ chức tháng trước của Thế tử Quận vương Tĩnh Nam và Thất cô nương phủ Trấn Nam hầu.

"Rất náo nhiệt, lúc ấy có rất nhiều người tới, mẹ thiếp kể hôn sự này cũng được xem là môn đăng hộ đối, Quân biểu ca có thể lấy được Mạc Thất cô nương, cũng coi như là phúc của hắn." Nói đến đây, không khỏi thở dài: "Quận vương phi Tĩnh Nam lại mang bầu, cũng không biết là trai hay gái."

Vệ Huyên bĩu môi nói: "Bất kể là trai hay gái thì Vương phủ quận Tĩnh Nam cũng không thiếu con trai."

"Điều này cũng đúng, cho nên cũng không biết bà ta lăn lộn làm gì." A Uyển thở dài trong lòng, tuy nàng không lạc quan cho rằng mọi mẹ kế trên thế gian này đều thấu tình đạt lý như Thụy vương phi và phu nhân Liễu Thị lang, nhưng cũng không cần như chọi gà, luôn muốn đuổi cùng gϊếŧ tận kế nữ con riêng .

Cho nên, cũng không trách Vệ Châu tìm mọi cách

đấu với mẹ kế, nhưng hăng quá hóa dở thôi.

Thấy nàng thở dài, đương nhiên Vệ Huyên hiểu vì sao, vỗ tay nàng, vẻ mặt có chút lạnh lẽo, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, tiếc rằng A Uyển cứ nhìn đèn lồng phía trước nên không nhìn thấy.

"Mỗi người sẽ có số phận riêng, nàng thở dài nhiều hơn nữa cũng vô ích, cô mẫu và nàng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ huynh muội Vương phủ quận Tĩnh Nam rồi, làm nhiều hơn thì sẽ quá giới hạn, cũng không hay." Hắn khuyên nhủ, lời nói cực kỳ dễ nghe, trong lòng lại ước A Uyển cách xa mấy huynh muội Vệ Quân.

Đáng tiếc, chuyện kiếp này trái ngược với kiếp trước, khiến cho mối quan hệ giữa người với người cũng khác, hoàn toàn chẳng có lý do gì để Trưởng Công chúa Khang Nghi và A Uyển cách xa mấy huynh muội Vệ Quân. Tuy Vệ Huyên có cách phá hoại giao tình giữa hai nhà nhưng cũng lo l Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn ra điều gì đó, nếu bà cho rằng hắn là hạng người lòng dạ nhỏ nhen, không đáng dựa vào thì mất nhiều hơn được.

Mặc dù hắn không phải người tốt lành gì nhưng vẫn luôn hy vọng mình là người tốt trong mắt nhạc phụ, nhạc mẫu, tránh cho thái độ của bọn họ ảnh hưởng tới cách nhìn của A Uyển với hắn.

"Chàng nói đúng, nhưng mà thiếp... Luôn thấy hơi đáng tiếc, Châu Nhi còn nhỏ như vậy mà đã thay đổi tính tình ." A Uyển bưng nước mật ong lên uống: "Tuy thiếp biết muội ấy đã thay đổi, nhưng vẫn thương muội ấy từ nhỏ đã không có mẫu thân dạy dỗ, không nhịn nổi muốn giúp muội ấy một tay."

Nàng thương nàng ta, lúc trước ai thương nàng?

Vệ Huyên nhịn câu chất vấn kia xuống, kéo nàng vào lòng, trong lòng biết kiếp này A Uyển không trải qua những chuyện đó, cho nên mới có thể thản nhiên qua lại với huynh muội Vệ Quân như vậy. Nhưng mà, hắn vẫn để bụng chuyện kiếp trước, rốt cuộc A Uyển đã tuyệt vọng đến mức nào thì mới có thể lựa chọn cái chết vào đêm tân hôn.

Lúc đó, mặc dù nàng đã sức cùng lực kiệt, không hồi phục lại được nữa, nhưng nàng vẫn có thể chọn kéo dài thêm vài ngày, dù sao cũng không tới mức chết ngay trong đêm tân hôn để Vương phủ quận Tĩnh Nam thành trò cười.

Nghĩ tới đây, hắn lại giữ nàng vào lòng, ôm chặt hơn, mãi tới khi nàng sắp không thở nổi nữa mới buông nàng ra, cúi đầu hôn lên môi nàng, truyền không khí sang cho nàng.

"Được rồi, ngủ đi, ngày mai còn bận rộn nhiều việc đó." A Uyển vội vỗ lưng hắn, tránh để lau súng cướp cò.

Vệ Huyên đành phải buông nàng ra, chờ nha hoàn trải giường xong, hai phu thê nằm lên giường.

"Đúng rồi, phải bôi thuốc trước." Vệ Huyên lại ngồi dậy, với tay tới ngăn kéo tủ bên giường lấy ra một bình thuốc.

Mặt A Uyển đen lại, gia hỏa này có thể không nhớ tới vấn đề này được không?

Nếu như nói tối hôm qua A Uyển làm loạn khiến hắn suýt chút nữa sụp đổ, đêm nay lại đến lượt Vệ Huyên, quả nhiên là gậy ông đập lưng ông, chỉ xem là lúc nào mà thôi.

Lúc A Uyển từ chối hắn bôi thuốc cho mình, thằng nhãi này nói năng rất hùng hồn đầy lý lẽ: "Dù sao có chỗ nào trên người nàng mà ta chưa thấy đâu? Để ta bôi cho cẩn thận, tránh để nàng sơ ý chủ quan, bôi không kỹ."

A Uyển: "..."

Rõ ràng là ước gì nàng mau khỏe, sau đó làm chuyện ấy.

Quả nhiên nam nhân đều phóng túng không chịu nổi!

Cuối cùng vẫn là hắn lấy thuốc bôi, sau khi bôi thuốc xong, mặt nàng đỏ bừng, khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng đỏ lên, như uống rượu say, sau đó có chút kích động ôm chặt lấy nàng, nói bên tai nàng: "Lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận hơn, sẽ không làm nàng bị thương nữa..." Nếu bị thương, mấy ngày không thể sinh hoạt vợ chồng, quá khổ.

A Uyển hít sâu một hơi, vỗ hắn nói: "Đi ngủ đi!"

"Ừ."

***

Vệ Huyên trở về, đương nhiên phải đi hỏi thăm người thân, bạn bè, đồng thời cũng dẫn A Uyển về nhà nhạc phụ, nhạc mẫu, để cho hai ông bà yên tâm.

Ở phủ Công chúa cà ngày trời, được phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi tiếp đãi nhiệt tình, đến tận hoàng hôn hai phu thê mới về nhà.

Vệ Huyên nhớ ra một chuyện, hỏi: "Cô mẫu chưa có tin tức gì à? Có phải Úc đại phu không được hay không?"

A Uyển đen mặt nói: "Chàng còn băn khoăn chuyện này à? Thiếp thấy Úc đại phu hoàn toàn không giỏi chuyện này!"

"Cũng nên để hắn thử một chút, như vậy cũng có thể cho cô dượng vài chuyện để làm, đỡ để họ rảnh rỗi muốn ra ngoài thành du ngoạn, bây giờ thiên hạ bất ổn, họ ra ngoài không có tin tức chính xác, chúng ta sẽ lo lắng." Nói đến đây, Vệ Huyên lại nhíu mày, cuối năm nay, trong mấy bộ lạc phương Bắc sẽ có hành động, đến lúc đó sẽ có kết quả.

Sau đó, cũng là lúc hắn lựa chọn.

Tiếp theo là tới phủ Uy Viễn Hầu thăm lão phu nhân, tinh thần lão phu nhân Uy Viễn Hầu không tệ, thấy họ tới, vô cùng vui mừng giữ họ lại dùng bữa trưa, đến buổi trưa mới để Uy Viễn Hầu tự mình tiễn bọn họ về.

Chỉ là sau hôm tới phủ Uy Viễn Hầu, A Uyển và Vệ Huyên đều bị gọi vào cung Nhân Thọ, trước mặt là Thái hậu không vui chất vấn. A Uyển không nói tiếng nào, chỉ nhìn Vệ Huyên nói vài câu đã dỗ dành bà vui vẻ, sau đó kéo tay hai người hỏi thăm lúc nào mới có tin tốt.

Vẻ mặt Vệ Huyên ôn hòa, ung dung nói: "Chuyện này không vội được ạ, chúng con còn trẻ, muộn thêm mấy năm nữa cũng được."

Thái hậu thở dài: "Ai gia già rồi, mấy năm nữa không biết có thể nhìn thấy con của Huyên Nhi không."

"Không đâu, Hoàng tổ mẫu sẽ sống lâu trăm tuổi mà." Nụ cười trên mặt Vệ Huyên càng ôn hòa hơn.

Thái hậu bị lời của hắn làm cho bật cười.

A Uyển lại thấy nụ cười của Vệ Huyền cực kỳ ôn hoà nhưng lại ẩn chứa ý vị không rõ, chỉ cảm thấy toàn thân không dễ chịu, cảm giác trong lòng hắn như đang che giấu một con thú dữ, đang ngủ đông, bất cứ lúc nào cũng có thể thả con mãnh thú đó ra nuốt sống người khác, làm hại muôn dân.

Đang nói chuyện thì thấy Đại cung nữ Thúy Nga tới bẩm báo: "Nương nương, Tam Công chúa không khoẻ."

Thái hậu không vui nói: "Sao lại không khoẻ? Thời tiết hôm nay thế này mà không khoẻ, nói ra người ta lại tưởng nó yếu ớt, không thể như vậy được, nếu thanh danh của cô nương gia truyền ra như vậy thì không tốt..." Nói xong thì cho người đi mời Thái y tới.

Vệ Huyên thấy chỗ Thái hậu có việc, bèn ân cần cùng A Uyển cáo từ rời đi.

Người đưa hoh rời khỏi cung Nhân Thọ là một thái giám thanh tú, nụ cười cực kỳ nhiệt tình, trên đường đưa họ tới cửa cung Nhân Thọ, nói với Vệ Huyên: "Thế tử điện hạ, hôm qua Minh Minh cô cô ở cung Triêu Dương tới nói mấy câu với Thúy Trúc cô cô, không biết nói thế nào mà để Thái hậu nương nương nghe thấy."

Sau khi Vệ Huyên nghe xong, sắc mặt hơi tối lại, để Lộ Vân đi theo thưởng cho thái giám rồi kéo A Uyển lên kiệu liễn [*].

[*] Kiệu có bánh xe.

Mãi tới khi ra ngoài cung, sắc mặt lạnh lùng của hắn mới tốt hơn một chút.

"Là Ngũ Hoàng tử cho người nói với Thái hậu biết chuyện chúng ta về phủ Uy Viễn Hầu sao?" A Uyển hỏi.

Vệ Huyên không vui nói: "Bây giờ hắn bị Hoàng bá phụ chán ghét vứt bỏ, không làm được gì, chỉ biết nhìn chằm chằm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi rồi bám lấy không buông, uống công hắn là một vị Hoàng tử, thế mac lại tiểu nhân như vậy!" Giọng điệuvô cùng khinh thường.

A Uyển thở dài, nghĩ tới Ngũ Hoàng tử phi Hà thị luôn vui vẻ, nhiệt tình với mọi người, trong lòng lại tiếc cho nàng ấy vì gả sai người.

***

Lúc này Ngũ Hoàng tử phi mà A Uyển thấy tiếc vì gả sai người đang tái mét mặt nghe hạ nhân bẩm báo, sắc mặt không tốt.

"Tiểu thư..." Nha hoàn Tú Vân ở bên cạnh muốn nói lại thôi.

Ngũ Hoàng tử phi bấu một bóc bàn, ngón tay

dùng sức, khớp xương trắng bệch ra. Rất lâu sau mới nuốt được cục tức kia xuống, bỗng đứng dậy nói: "Đi, chúng ta đi xem điện hạ."

"Tiểu thư!" Tú Vân sợ hãi: "Nếu đúng như lời Thường ma ma nói, bây giờ ngài không thể qua đó được!"

Trên mặt Ngũ Hoàng tử phi nở nụ cười như thường ngày: "Ta là thê tử đã cưới hỏi đàng hoàng của điện hạ, sao không được đi? Gần đây trời lạnh, ta cần phải đi đưa canh cho điện hạ." Nàng rũ mắt cười yếu ớt, lộ ra vẻ xinh đẹp, dịu dàng điềm tĩnh.

Nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh.

Tuy đã sớm chuẩn bị, nhưng chính tai nghe được việc này, trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng.

Nàng hít sâu một hơi, vẫn mang theo vài phần hy vọng: "Đi."

Tú Vân đành phải lo lắng chạy theo, trong lòng có mấy phần luống cuống, nam nhân nuôi dưỡng luyến đồng cũng không phải là chuyện quá lạ, rất nhiều công khanh quý tộc đều có sở thích này, thậm chí rất nhiều phu nhân còn hy vọng nam nhân có sở thích này, chí ít như vậy thì sẽ không tạo ra nghiệt chủng. Nhưng tiểu thư nhà nàng lại không thích chuyện này, trong lòng vẫn hy vọng Ngũ Hoàng tử nhã nhặn, tự phụ, uyên bác như lời đồn.

Chứ không phải... hoang dâm vô độ như thế này.