Biết lão phu nhân Uy Viễn hầu bệnh không nặng, A Uyển và Vệ Huyên đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu phu thê ngồi nói vài lời với lão phu nhân một lát, sợ quấy rầy bà nghỉ ngơi nên cũng không dám ở lâu, chẳng mấy chốc cáo từ rời đi.
Uy Viễn hầu tự mình tiễn bọn họ, nở nụ cười hòa khí nói: "Huyên Nhi nếu không bận thì dẫn cháu dâu tới trò chuyện với ngoại tổ mẫu cháu nhé, bà ấy già rồi, cũng thích nói chuyện cùng tiểu bối, tinh thần cũng tốt hơn."
Vệ Huyên thản nhiên vâng một tiếng, hắn và cữu cữu này không thân thuộc, cữu cữu ở trong ấn tượng của hắn là hạng người nhát gan vô năng, bị mẹ khống chế cả một đời, chỉ biết nghe mẹ và vợ, không có tác dụng lớn. Nhưng mà lúc này ông có thể nói ra những lời này, chứng minh ông cũng là người hiếu thảo.
Vậy nên, Vệ Huyên rốt cuộc cũng cho ông sắc mặt tốt hơn khiến cho Uy Viễn hầu vừa mừng vừa lo.
Trên đường về, bởi vì trời lạnh nên Vệ Huyên cũng ngồi vào trong xe ngựa.
Rảnh rỗi, A Uyển lại bắt đầu suy nghĩ, một hồi nghĩ tới lão phu nhân Uy Viễn hầu bị bệnh, một hồi lại nghĩ tới Đại Trưởng Công chúa Khánh An cùng Mạc Phỉ lúc trước tới thăm lão phu nhân Uy Viễn hầu và thái độ của Mạc Phỉ.
Chỉ cần gặp mặt, Mạc Phỉ luôn quan sát nàng, tuy biểu hiện của nàng ta rất tự nhiên nhưng A Uyển thỉnh thoảng vẫn bắt được ánh mắt của nàng ta. Tuy rằng nàng không biết khi còn bé Mạc Phỉ và Vệ Huyên gặp nhau có chuyện gì xảy ra nhưng xét ngọn nguồn thì khi đó bọn họ chỉ là trẻ con năm, sáu tuổi, thậm chí nam nữ bảy tuổi còn chưa đến tuổi ngồi ghế khác nhau thì có cái gì mờ ám? Trong lòng tuy rằng không nghĩ nhiều nhưng nàng bị quan sát tỉ mỉ như vậy, quả thực có chút khó chịu.
A Uyển tất nhiên không so đo với tiểu cô nương nhưng nhiều lần bị người ta đánh giá như vậy cũng rất bực bội. Chỉ là cô nương này ngoài ngước mắt nhìn người khác ra thì chưa làm chuyện gì quá giới hạn, A Uyển cũng không thể nói cái gì.
Mạc Phỉ cùng tuổi bọn họ, năm nay cũng mười lăm tuổi, mùa hè này Đại Trưởng Công chúa Khánh An tổ chức lễ cài trâm cho nàng ta ở trong phủ, phỏng chừng trong vòng một hai năm nữa sẽ đính hôn...
Đang nghĩ tới xuất thần, ngón tay có vết chai mỏng xoa lên mặt nàng, sau đó gương mặt nàng bị xoay lại, một gương mặt phóng to ra cọ tới sát chóp mũi nàng, hơi thở giao hòa.
"Nàng nghĩ gì thế, nghĩ tới nỗi ngẩn người như vậy." Nam nhân đang ở trong thời kỳ vỡ giọng trầm giọng hỏi nàng.
Âm thanh kỳ lạ có hơi khàn khàn như bị mài nhám, cũng không khó nghe như tiếng vịt đực hồi đầu năm, lại có mấy phần trêu chọc người khiến lòng người nghe run rẩy.
A Uyển bị tiếng nói thì thào giống như tình nhân thủ thỉ với nhau trêu chọc, vô thức nói: "Mạc Thất cô nương."
Lông mày Vệ Huyên lập tức nhướng lên, hơi thở cũng có chút thay đổi nhưng mà tiếng nói lại rất bình tĩnh: "Nàng nghĩ tới nàng ta làm gì?"
A Uyển chớp mắt, vươn tay chạm vào mặt hắn rồi đẩy mặt hắn ra xa một chút, lạnh nhạt nói: "Ta chỉ là đang nghĩ, năm nay nàng ấy cũng cập kê rồi, không biết cô tổ mẫu sẽ chọn vị hôn phu như thế nào cho nàng ấy! Nàng ấy là cô nương tài sắc toàn vẹn, chắc hẳn vị hôn phu tương lai cũng không tồi đâu."
Vệ Huyên cười nhạo: "Nàng ta tìm vị hôn phu nào có liên quan gì tới nàng?"
A Uyển bị bộ dạng quái gở này của hắn làm cho không muốn nói chuyện với hắn nữa, cảm giác tên tiểu tử phản nghịch này, suy nghĩ chưa trưởng thành, cũng không biết chọc vào chỗ nào của hắn mà hắn nổi khùng lên vì chút chuyện nhỏ này, thật sự khó hầu hạ. Vì không muốn cãi nhau với hắn, A Uyển cảm thấy tốt nhất cái gì cũng không trả lời là tốt nhất.
Nàng hai kiếp đều bởi vì sức khỏe không tốt phải khống chế cảm xúc vui buồn giận hờn, dần dần, nàng thích yên lặng, cảm thấy mấy chuyện hờn dỗi, tức giận, cãi nhau đều rất nhàm chán, cho nên cho dù Vệ Huyên khi còn bé trêu chọc nàng như vậy, nàng cũng không tức giận với hắn, bây giờ gả cho hắn, chỉ cần không chạm vào cấm kỵ của nàng thì nàng không muốn cãi nhau với hắn tổn thương hòa khí.
Ai ngờ nàng muốn né tránh, Vệ Huyên lại không chịu buông tha, ở nơi A Uyển không nhìn thấy, lông trên người hắn dựng hết lên, nếu Mạc Phỉ đang ở trước mặt, hắn không gϊếŧ chết nàng ta không được, vậy mà khiến cho A Uyển để ý nàng ta như vậy! Đối với một kẻ chỉ cần chuyện liên quan tới A Uyển là sẽ phát bệnh thần kinh mà nói, luôn giận chó đánh mèo như vậy, nhất là khi hắn biết còn có thứ như bách hợp [*], càng phải phòng, nam nhân nữ nhân đều phải phòng.
[*] Nghĩa gốc của nó là mài gương (磨镜) - chỉ hành động tìиɦ ɖu͙ƈ của nữ với nữ, thường được sử dụng để nói về đồng tính nữ thời cổ đại.
"Một người ngoài mà thôi, nàng không cần để ý, nàng ta và chúng ta không liên quan gì cả."
A Uyển không khỏi nhìn hắn một cái, vậy mà nói là "người ngoài", chẳng lẽ hắn không phát hiện ra Mạc Phỉ khác thường? Hay là đã sớm quên chuyện mình làm khi còn bé?
Thấy A Uyển nhìn mình, Vệ Huyên nhận thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn nhất thiết phải biết rốt cuộc tại sao nàng lại để ý Mạc Phỉ. A Uyển trước giờ là người yên tĩnh, cực ít khi để ý một người không liên quan gì, Mạc Phỉ đối với nàng mà nói, theo lẽ thường hẳn là người chẳng liên quan gì, nếu có thể khiến nàng chú ý, như vậy chứng tỏ Mạc Phỉ có gì đó đặc biệt đối với A Uyển.
Trải qua hai kiếp, tính cách của hắn sớm đã bị bóp méo khiến nàng có tính tình đa nghi tàn nhẫn, lúc ở trước mặt người khác còn có chút tiết chế nhưng đụng tới chuyện đòi mạng, hắn sẽ không khống chế nổi mình.
A Uyển chính là người đòi mạng hắn.
A Uyển bị hắn hỏi tới nỗi phiền muộn, đành phải nói qua loa: "Chẳng qua ta cảm thấy, nếu đường tỷ của nàng ấy là Tam Hoàng tử phi, không chừng cô tổ mẫu vì giúp đỡ Tam Hoàng tử nên chắc hẳn có sắp xếp hôn sự cho Mạc Phỉ."
Vệ Huyên nhìn nàng thật kỹ.
A Uyển ngửa mặt lên, tỏ vẻ mặt thành thật, trong lòng lại nói thầm, chẳng biết tại sao hắn cứ cố chấp phải biết rõ ràng như thế, chẳng lẽ hắn càng lớn, tính tình cũng lớn theo, bá đạo tới mức muốn khống chế nàng trong tay?
Vệ Huyên cuối cùng nâng mặt nàng lên hôn một cái, quyết định tạm thời tin tưởng nàng. Nhưng mà trong đầu cũng đang nhớ lại, hôn sự của Mạc Thất kiếp trước, nhớ lại một hồi, lại phát hiện ra mình hoàn toàn không có ấn tượng gì với nàng ta. Có điều chuyện này cũng không thể trách hắn, kiếp trước ở tuổi mười lăm hắn là kẻ hồ đồ, lo lắng sức khỏe A Uyển ở nhà chịu tang, suốt ngày chạy tới chỗ ở của A Uyển nhìn trộm, không làm việc gì đàng hoàng cả, Thái hậu và phụ vương nhắc tới hôn sự của hắn, lúc ấy hắn một lòng treo cổ lên người A Uyển, ham muốn vị hôn thê của người ta, tất nhiên chẳng có tâm tình, bèn khước từ, cả ngày không ở nhà, cho nên những chuyện nhỏ nhặt trong kinh hắn càng không để ý.
Một cô nương khuê các, một người chẳng liên quan gì, hắn để ý tới làm gì?
Thế nên, Vệ Huyên cảm thấy, Mạc Thất này hẳn là một người không quan trọng.
Trở lại vương phủ, hai người trước tiên tới chính viện thỉnh an Thụy Vương phi.
Vệ Cẩn cũng ở đây.
Nhìn thấy A Uyển tiến đến, mắt tiểu cô nương sáng rực lên, nhưng mà bởi vì Vệ Huyên ở đây nên cô bé lại cúi đầu, co người lại như bức bình phong, hành lễ với huynh tẩu xong thì không lên tiếng nữa.
Thụy Vương phi hỏi thăm bệnh tình lão phu nhân Uy Viễn hầu, biết không đáng lo ngại, bà chắp tay trước ngực nói Phật Tổ phù hộ rồi nói với hai người: "Chẳng mấy chốc sẽ tới tết, A Uyển nếu rảnh thì tới cùng ta chuẩn bị quà tết thôi, con là con dâu trưởng trong phủ, những chuyện này cần phải học." Lời sau cùng là bà nói với Vệ Huyên, tránh cho con riêng mắc bệnh không nhẹ này cho rằng bà hành hạ con dâu.
Vệ Huyên tất nhiên không muốn để A Uyển quá cực khổ, cảm thấy chuyện chủ trì bếp núc này tốn công tốn sức, tinh lực A Uyển có hạn, cứ để cho mẹ kế quản lý thôi, với tuổi tác của mẹ kế, quản lý thêm ba mươi năm nữa cũng không sao cả, tới lúc đó bọn họ cũng có con dâu rồi, tới lúc đó sẽ để cho con dâu quản lý, bởi vì vậy, tới lúc đó phải cưới một nàng dâu giỏi quản gia vào cửa.
Tóm lại, A Uyển cứ thoải mái sống hết kiếp này, nàng không cần quan tâm chuyện gì cả, dẫu sao có hắn ở đây, cái nhà này cũng chẳng ai dám chèn ép nàng, trong viện Tùy Phong, càng là nàng nói sao thì là vậy, cực kỳ tự tại.
Nhưng ai ngờ A Uyển lại đồng ý, cười nói với Thụy Vương phi: "Con có chỗ nào không hiểu, tới lúc có mẫu phi phải dạy con thêm nhé."
Thụy Vương phi cũng ôn hòa nói: "Tất nhiên rồi."
Hai người cứ quyết định như vậy, khiến cho Vệ Huyên ở bên cạnh không cách nào chen miệng vào không vui.
Nói xong những lời này, tới lượt muội muội mềm yếu Vệ Cẩn lấy dũng khí tiến lên, đưa băng đô mới làm xong cho A Uyển, ngượng ngùng nói: "Đây là cái hôm trước muội làm xong, tính tặng cho đại tẩu, không ngờ hôm nay đại tẩu đến rồi."
A Uyển cúi đầu nhìn một chút, khen ngợi: "Vẫn là Cẩn muội muội khéo tay, nhìn thôi cũng khiến người ta thích, tới nỗi ta không nỡ dùng."
Vệ Cẩn càng ngượng ngùng hơn, cô bé được nữ thần khen ngợi rất vui vẻ, trong lúc vui vẻ, nghiễm nhiên quên mất sát tinh sống ở bên cạnh, cười nói: "Đại tẩu cứ dùng đi, không dùng được nữa thì lại bảo muội, muội làm cho đại tẩu."
"Ngoan quá!" A Uyển sờ đầu cô bé: "Nhưng mà làm thứ này hại mắt lắm, đừng làm quá nhiều, nếu thật sự muốn làm thì làm cho phụ vương và mẫu phi nữa nhé, chỗ tẩu có nha hoàn rảnh rỗi có thể cho các nàng ấy làm."
Vệ Cẩn vội nói: "Muội làm cho phụ vương và mẫu phi, bọn họ đều nói trong phủ có tú nương, không cần muội làm những thứ này, dẫu sao muội cũng rảnh rỗi nên làm cho đại tẩu." Vệ Cẩn vội vàng nói, cô bé thật sự thích làm những thứ này, làm cho đại tẩu càng thích hơn.
Thụy Vương phi: =. =! Rõ ràng bọn họ là thương con gái nhưng tại sao con gái lại cho rằng bọn họ thật sự không cần? Lại đi làm cho đại tẩu? Thật sự đau xót trong lòng...
Thụy Vương phi lòng đau xót nhìn con riêng đen mặt ở bên cạnh, quyết định không nói gì cả.
Vào lúc Vệ Huyên càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt với muội muội cùng cha khác mẹ này, Thụy vương dẫn theo Vệ Trác tan học từ trong cung trở về tiến đến, nhìn thấy con trai trưởng và con dâu đều ở đây, bèn hỏi: "Sao đều ở đây vậy? Huyên Nhi không phải hôm nay đi thăm ngoại tổ mẫu con sao? Sức khỏe bà ấy thế nào?"
A Uyển và Vệ Cẩn vội vàng đứng dậy hành lễ với Thụy vương, Vệ Trác tiến lên hành lễ với mẹ và huynh tẩu rồi mọi người mới ngồi xuống.
Vệ Huyên trả lời: "Chỉ là bị cảm lạnh thôi, không có gì đáng lo. Thái y nói, bà lớn tuổi rồi, tuy là cảm lạnh nhẹ cũng cần phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được."
Sau khi nghe xong, Thụy vương run lên, sau đó thở dài nói với con trai: "Về sau nếu rảnh rỗi, con cứ đến thăm bà nhiều vào, chuyện khác không cần quan tâm quá nhiều, có bổn vương ở đây."
Ý trong lời nói của Thụy vương, người ở đây đều hiểu, Thái hậu và lão phu nhân Uy Viễn hầu không hợp nhau, liên lụy Vệ Huyên không được gần ngoại tổ mẫu. Nhưng cho dù không gần gũi, cũng là ngoại tổ mẫu ruột thịt, quan hệ máu mủ không cắt đứt được. Mà Vệ Huyên còn bé không hiểu chuyện, cũng không ai ghé vào tai hắn nói hắn còn có một ngoại tổ mẫu, người hầu hạ hắn đều là Thái hậu sắp xếp, tất nhiên sẽ không nói những lời này với hắn, chờ hắn trưởng thành rồi, rốt cuộc cũng biết rồi, ít nhiều gì cũng phải hết lòng quan tâm.
Thụy vương làm con, tuy rằng không biết làm thế nào với mẹ mình nhưng cũng thương con trai, đồng thời còn cảm thấy hổ thẹn với thê tử đã khuất, bèn quyết định tự mình chống đỡ để con trai đi tận hiếu với ngoại tổ mẫu của hắn.
Vệ Huyên nghe xong, liếc mắt nhìn ông rồi nói: "Vậy thì làm phiền phụ vương rồi."
Thằng con khó bảo hiếm khi nói được lời dễ nghe, Thụy vương lập tức vui vẻ.
Thế là, hiếm khi cảm thấy mình vĩ đại, hôm sau Thụy vương đặc biệt tiến cung thỉnh an Thái hậu, nhân tiện nói ra ý nghĩ trong lòng, kết quả có thể đoán được, ông bị Thái hậu đánh cho một trận tơi bời.
Thụy vương là con trai út của Thái hậu, bởi vì chênh lệch tuổi tác khá lớn với huynh trưởng nên được yêu chiều từ nhỏ tới lớn, về sau đi bình định Tây Bắc cho huynh trưởng, ngược lại tự có khí phách oai hùng hung hãn nhưng mà EQ của ông thật sự không cao.
Chỉ là không cao cũng không sao, ai bảo ông nhỏ nhất, là người duy nhất trong thiên hạ có huynh trưởng Hoàng đế và mẹ Thái hậu yêu thương. Cho nên trước kia nhìn trúng biểu tỷ nhà ngoại tổ mẫu, muốn cưới biểu tỷ làm Chính phi, biết rõ mẫu thân và nhà ngoại tổ mẫu bất hòa vẫn làm loạn cầu xin huynh trưởng và mẹ đồng ý, có thể thấy được cũng là người khó bảo, phỏng chứng tình tình khó bảo của Vệ Huyên cũng là di truyền từ ông.
Những năm qua, Vệ Huyên cũng không gặp biến cố gì, ngoại trừ cái chết của Đích phi khiến ông quả thực đau lòng một thời gian ra, về sau bởi vì con trai thê tử để lại mới khiến cho ông tỉnh táo lại. Cho nên, người chưa trải qua biến cố gì, trong một số chuyện vẫn rất ngây thơ, tự thấy là những năm qua mẫu thân và nhạc mẫu đấu đá đủ rồi, hai người tuổi đã cao lắm rồi, hẳn là nên làm hòa trở lại, đừng giày vò tiểu bối nữa.
Ông nghĩ rất hay, cũng cảm thấy có lý nên mới to gan đi cầu xin cho con trai. Nhưng ông không ngờ Thái hậu lớn tuổi rồi, cộng thêm trước kia làm việc trái lương tâm, làm cho mình mắc bệnh tâm thần nhẹ, rất dễ nổi nóng, một chút chuyện thôi cũng có thể khiến bà nổi giận cho nên ông mới bị mẹ đánh.
"Thằng con bất hiếu này, biết rõ ai gia và bà ta bất hòa mà còn dám nhắc tới bà ta ở trước mặt ai gia! Cho dù qua mười năm nữa, ai gia cũng không giao Huyên Nhi cho bà ta, bảo bà ta hết hy vọng đi!" Thái hậu vừa nói vừa cầm đồ đánh thằng con bất hiếu.
Đối với Thái hậu mà nói, tẩu tử nhà mẹ ruột là người đời này bà oán hận nhất, bà đã từng một lần oán hận tới nỗi muốn huynh trưởng bỏ vợ. Nhưng mà huynh trưởng nhu nhược vô năng của bà không chỉ không bỏ vợ, ngược lại còn bị tẩu tử mạnh mẽ trấn áp, khiến bà tức giận tới nỗi suýt ngất đi. Chuyện này còn chưa tính là gì, đứa con gái nữ nhân kia sinh ra vậy là câu hồn cả hai đứa con của bà, nếu không phải lúc ấy Văn Đức Đế mới đăng cơ, thế cục trong triều bất ổn, lại đã có Hoàng hậu trong cung, nói không chừng nữ nhân kia cuối cùng sẽ tiến cung.
Nhưng tuy rằng nàng ta chưa tiến cung, cuối cùng vẫn câu hồn con trai út của bà, khiến cho con trai út làm loạn muốn cưới nàng ta, quả thật là kẻ gây họa!
Đối với một nữ nhân trước kia ở trong cung không được sủng ái mà nói, con trai chính là niềm an ủi tâm hồn của bà, nhưng mà tim hai đứa con trai đều treo lên người một nữ nhân, tất nhiên là bà hận rồi. Nếu như không bận lòng hai đứa con trai, đối với cháu gái nhà mẹ đẻ, cho dù có chán ghét mẫu thân nàng, Thái hậu cũng có thể coi trọng mấy phần, nhưng mà nàng ta cố ý khiến con trai trưởng nhung nhớ, con trai út muốn cưới nàng ta làm phi, khiến cho hai huynh đệ suýt chút nữa nảy sinh mâu thuẫn, làm sao bà có thể không hận?
Cách Thái hậu hận một người chính là cướp thứ người kia yêu thương.
Số mệnh Đích phi Thụy vương không tốt, sau khi sinh con trai liền buông tay nhân gian, để lại con trai còn chưa đầy tháng. Lúc ấy Thái hậu nghe tin, trong lòng tuy không thích đứa cháu gái này nhưng cảm thấy đứa bé kia vẫn là cháu nội của bà, bèn ôm vào cung chăm sóc, nhân tiện cũng có thể chọc tức tẩu tử nhà mẹ đẻ, trong lòng cũng nghĩ kỹ rồi, về sau sẽ dạy cháu trai nhận Hoàng tổ mẫu bà, không quan tâm tới ngoại tổ mẫu, khiến nữ nhân kia tức giận tới đấm lồng ngực mới tốt.
Nhưng trong lúc chăm sóc, bà phát hiện ra cháu trai càng lớn càng giống đứa con gái từng chết yểu - bản sao của Trưởng Công chúa Khang Gia, vậy nên càng không thể buông tay. Không chỉ không buông tay, thậm chí ở trong giai đoạn cháu trai trưởng thành, bà để cho người ta xóa đi ấn tượng của hắn đối với ngoại tổ mẫu, tới mức Vệ Huyên khi còn bé không hề hay biết mình còn có một ngoại tổ mẫu, chờ sau khi lớn lên mới biết thì ngăn cách đã hình thành, tất nhiên cũng không thân cận nhà ngoại tổ mẫu.
Thái hậu chấp niệm rất sâu, nhất là hiện tại bà mắc bệnh tâm thần không có phát hiện ra, chấp niệm trong lòng càng sâu hơn, càng không cho phép người nào cướp đi Huyên Nhi của bà. Cho nên, lúc này Thụy vương tới nói những lời này, chẳng phải là chọc giận bà sao, vậy nên bà không quan tâm có phải con trai út bà yêu thương hay không, đánh trước rồi hẵng nói.
Thụy vương bị đánh một trận, trong lòng cảm thấy rất oan uổng, lập tức cũng có chút hiểu ra vì sao con trai hôm qua nghe ông nói lời này vẻ mặt bình tĩnh như vậy, thậm chí vẻ mặt nhìn ông còn có chút khinh bỉ và thông cảm, hóa ra là vì thế này.
Thụy vương bị đánh đuổi ra khỏi cung Từ Ninh, sợ Thái hậu đang trong cơn giận giữ sẽ bị chọc tức tới nỗi nguy hiểm tính mạng nên không dám đi vào trêu chọc bà nữa, quay người đi tới điện Thái cực tìm huynh trưởng tố khổ.
Thụy vương và Văn Đức Đế chênh lệch tuổi tác khá lớn, từ nhỏ ông đã rất ỷ lại huynh trưởng chững chạc này, có chuyện gì đều nói với huynh trưởng.
Văn Đức Đế đang phê duyệt tấu chương, nghe đệ đệ tố khổ, trong mắt lướt qua tia sáng khó hiểu, trấn an nói: "Đệ cũng biết mẫu hậu lớn tuổi rồi, không chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ, về sau đừng nói những lời như vậy nữa. Nếu những năm qua đã như vậy rồi thì về sau cứ thế thôi, cứ để Huyên Nhi thiệt thòi một chút."
Thụy vượng nghe xong khó chịu trong lòng, nói: "Hoàng huynh, mợ lớn tuổi rồi, năm đó Miểu Nhi chết khiến bà ấy vô cùng đau khổ, bởi vì mẫu hậu, những năm qua cũng chịu đựng không gần gũi Huyên Nhi. Bây giờ bà ấy lớn tuổi rồi, thời gian tính theo từng ngày rồi, vì sao không để Huyên Nhi đi tận hiếu với bà ấy? Cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của Huyên Nhi với mẫu hậu mà."
Miểu Nhi là nhũ danh của Đích phi Thụy vương.
Nghe đệ đệ gọi thẳng lão phu nhân Uy Viễn hầu là mợ, Văn Đức Đế biết đệ đệ để ý chuyện này. Ông thở dài, nói: "Trẫm cũng biết mợ không dễ dàng gì, chỉ là cũng không thể không quan tâm tới mẫu hậu. Như vậy đi, về sau lúc để Huyên Nhi đến phủ Uy Viễn hầu, đừng quá khoa trương là được, trong cung để Hoàng hậu theo dõi, ngăn truyền quá nhiều tin vào, mẫu hậu không nghe thấy là được rồi."
Trong lòng Thụy vương càng không thoải mái, cảm thấy con trai đi thăm ngoại tổ mẫu lại phải trốn tránh giống như ăn trộm, còn không bằng không đi. Nhưng mà Hoàng thượng nói cũng có lý, ông cũng không thể chọc tức mẹ ruột của mình được?
Văn Đức Đế không muốn nhiều lời, thấy ông ở đây, tiện tay rút ra một phần tấu chương cho đệ đệ nhìn.
Thụy vương nhìn xong, hóa ra là Tây Bắc đưa sổ con tới, bên trong nói trên con đường buôn bán đi về hướng Tây Vực ở Tây Bắc đoàn buôn bán một năm nay liên tục bị trộm cướp tập kích, đoàn buôn bán tổn thất nặng nề, thậm chí ngay cả Trấn An hầu trấn thủ ở Tây Bắc vào tháng trước đi tiêu diệt bọn giặc cướp cũng bất cẩn bị thương rồi chết.
Sau khi xem xong, Thụy vương mẫn cảm ngửi được mùi khác thường, năm đó ông từng ở Tây Bắc một khoảng thời gian, cũng từng quen biết lũ mọi rợ bên kia, tất nhiên biết lũ người Man là hạng người gì, chỉ sợ những bọn trộm cướp kia không hề đơn giản.
"Đệ thấy thế nào?" Văn Đức Đế hỏi.
Thụy vương gãi đầu, hỏi: "Để thần đệ dẫn binh đi trừng trị bọn trộm cướp kia nhé?" Nhân tiện thăm dò luôn hang ổ bọn mọi rợ nghỉ ngơi dưỡng sức hơn mười năm trời kia.
Văn Đức Đế lại lắc đầu, không khỏi thở dài, đệ đệ này vô cùng trung thành, cũng có bản lĩnh dẫn binh đánh trận nhưng lại không giỏi về mưu mô quỷ kế, hoàn toàn không biết nghĩ sâu, chỉ biết nhìn bản lĩnh bên ngoài. So sánh ra, cháu trai Vệ Huyên lại là người có tài có thể bồi dưỡng hơn, cũng coi như có chút an ủi.
Văn Đức Đế trước giờ không ôm hy vọng gì với đệ đệ, nói với đệ đệ: "Sắp tới tết rồi, trong khoảng thời gian này nếu rảnh rỗi thì ở lại quân doanh đi."
Thụy vương lại sờ đầu rồi khẽ gật đầu.
Tuy không giỏi mưu mô quỷ kế nhưng sống hơn nửa đời người, độ mẫn cảm về chính trị ông vẫn có, rất nhanh hiểu ý trong lời nói của Hoàng thượng.
Sợ rằng, sắp có biến động ở vùng đất Bắc kia.