Khi bộ não con người chìm đắm trong giấc ngủ sâu là khoảng thời gian thư thái nhất, nhưng khi thức dậy ở một nơi xa lạ, chắc chắn sẽ có một số phản ứng trong tiềm thức.
Vào ngày đầu tiên của tân hôn, khi A Uyển đang ngủ lim dim, mở mắt ra đã thấy ở một nơi xa lạ, còn có hai bàn tay đầy lông đang sờ soạng trên người nàng, thật sự quấy nhiễu tới giấc mộng đẹp khiến người ta phải cáu kỉnh. Thế là với một sự kích động như thế, bàn tay đã nắm thành nắm đấm mà đập tới.
“A—!”
Cơn đau từ xương tay khiến nàng tỉnh táo ngay lập tức, hít một hơi, cảm thấy vừa rồi xương tay dường như đã đập mạnh lên thứ gì đó, khi đau đến mức nàng muốn rút tay về để xoa dịu cơn đau, nàng lại bị một bàn tay nhẹ nhàng bắt được, cầm lấy tay nàng thổi vào chỗ xương tay đau nhức.
Tiết trời lúc sáng sớm có chút lạnh, nhưng chiếc màn lớn màu đỏ phủ đầy hoa che kín mít, cũng không cảm thấy mát mẻ bao nhiêu. Cuối cùng A Uyển cũng bị cơn đau này làm tỉnh giấc, đợi tới khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh thì không khỏi ngẩn ngơ, cơn buồn ngủ chưa kịp nguôi ngoai lại ập đến khiến đầu óc nàng có chút chệnh choạng, cả người đều rơi vào trong trạng thái nổi nóng vì bị quấy rầy giấc ngủ.
Nói tóm lại, A Uyển thực ra hay cáu khi rời giường, nếu ngủ không đủ giấc hoặc bị người khác đánh thức, thực sự rất dễ cáu kỉnh.
"Sao lại bất cẩn như vậy? Có đau không?"
A Uyển ngồi dậy, chống đỡ cơn đau đầu, nhìn thấy nắm tay của nàng đang được người vừa thổi vừa xoa. Ánh đèn trong trướng hơi mờ tối, nhưng vẫn có thể nhìn rõ dáng vẻ của thiếu niên đang ngồi dậy, mái tóc dài ngang lưng xõa xuống, khiến khuôn mặt đó trở nên xinh đẹp lạ thường, khi mới nhìn thấy, còn tưởng đó là một cô nương xinh đẹp, chỉ có đôi lông mày rậm đen khí khái kia mới có thể khiến người ta không nhận lầm giới tính của hắn.
“Biểu đệ?” A Uyển ấp úng gọi một tiếng, sau đó nhìn sang màn trướng màu đỏ rực xung quanh mình thì tỉnh táo lại, lí trí cũng trở lại, cuối cùng cũng biết mình đang ở đâu và không khỏi bình tĩnh lại. Sau đó lại nhướng mày nhìn bàn tay mình đang bị hắn nắm, "Được rồi, ta không đau."
"Nói bậy, đỏ hết cả rồi."
A Uyển bó tay, trong lòng tự nhủ đó không phải là do hắn xoa đỏ sao? Vốn dĩ nàng ngủ nên không được tỉnh táo, lúc không chịu nổi sự quấy rầy, sẽ vô thức vung nắm đấm tới, đoán chừng nàng đã vô tình đập vào một cục xương cứng hơn ở đâu đó trên người hắn, vào thời tiết này, khi xương va vào nhau, dù đó chỉ chỉ là cái đụng nhẹ, cũng có thể làm cho người ta đau thắt lại, nhất là A Uyển từ nhỏ chưa chịu khổ bao giờ, tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, kỳ thật đợi một lát là bớt đau hơn rồi.
Vệ Huyên cảm thấy đau lòng, từ nhỏ A Uyển đã là một đứa trẻ ít nói, không giống như những đứa trẻ khác, thêm vào đó, Trưởng Công chúa Khang Nghi lại bảo vệ nàng vô cùng cẩn thận, có lẽ còn chưa từng bị dập đầu hay đụng chạm vào đâu, nhưng không ngờ mới thành thân ngày đầu tiên, chỉ vì nàng dùng nắm đấm đánh vào bả vai hắn trong lúc ngủ mà lại khiến tay nàng bị đau.
Sau khi xoa một lúc, Vệ Huyên mới nói: "Xoa ít thuốc đi."
A Uyển cảm thấy hắn có phần chuyện bé xé ra to, nhưng nàng cũng không nói gì, bây giờ nàng đã tỉnh táo và cũng hiểu tình huống bây giờ là như thế nào. Dưới sự lưu luyến không rời của hắn, nàng rụt tay lại hỏi: "Bây giờ là giờ nào rồi?"
“Giờ chính Mẹo, còn sớm, nàng có muốn ngủ tiếp một lát không?” Vệ Huyên giúp nàng vén những sợi tóc rối vương trên gò má ra sau tai, tới gần hôn lên môi nàng một cái, giọng nói mềm mại.
A Uyển lắc đầu, “Không cần đâu, lát nữa còn phải kính trà với cữu cữu và mợ đấy.” Hôm nay là ngày đầu tiên nàng gả tới đây, nàng không thể lười biếng mà để lại ấn tượng xấu cho trưởng bối.
Chờ tới khi nàng vén màn xuống giường, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, nhớ tới ban nãy bản thân tỉnh lại, là bị hắn động tay động chân đánh thức, nhìn dáng vẻ của hắn, nàng lại không hề cảm thấy áy náy chút nào.
Công chúa mẫu thân cho rằng giữa phu thê phải khoan dung cho nhau, như vậy thì mới có thể duy trì được tình cảm, giữa hai người luôn có một bên mạnh, một bên yếu, một bên mạnh mẽ thì bên kia phải nhượng bộ, tùy thuộc vào cách kiểm soát điều đó và tạo ra một sự cân bằng. A Uyển cho rằng Công chúa mẫu thân chỉ đúng trên lý thuyết, nhưng trên thực tế, đôi khi nó không phù hợp với bản thân nàng và Vệ Huyên, bởi vì Vệ Huyên thực sự là một người khó lường, đôi khi bá đạo như một thằng nhóc ngỗ ngược, có lúc lại đáng thương như một đứa trẻ, khiến nàng thật sự không thể nói nên lời.
Giống như ngay lúc này, nàng còn chưa xuống giường bị hắn ôm sát lấy, cúi đầu vùi vào hõm vai của nàng, nhẹ giọng nói: "Không sao, nàng có thể ngủ thêm một lát, tới thỉnh an bọn họ muộn chút cũng được. Hôm nay phụ vương được nghỉ, không cần tiến cung, bọn họ có thời gian chờ!”
A Uyển vỗ vỗ đầu hắn, lại xoa nhẹ mái tóc đen mềm mại kia, cảm nhận sự tuyệt vời trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Cái này không được, nào có đạo lý để các vị trưởng lão chờ đợi được?"
Vệ Huyên bĩu môi phàn nàn, chẳng hề có vẻ hiếu thuận nói: "Bọn họ đều biết thân thể nàng không tốt nên sẽ không trách tội nàng. Với lại nếu nàng ngủ không đủ giấc sẽ đau đầu, còn thân thể lão gia tử nhà ta lại khỏe mạnh, để ông ấy đợi một lát cũng không thành vấn đề! "
"Không sao, ta có thể tới kính trà cho bọn họ rồi lại về nghỉ ngơi."
Thấy A Uyển kiên trì, Vệ Huyên chỉ đành miễn cưỡng đứng dậy, cầm bộ y phục sạch sẽ mà tối hôm qua nhà hoàn đã đặt trước trên rương, quay đầu nhìn kỹ sắc mặt của nàng, "Thật sự không thấy khó chịu?"
A Uyển suýt nữa trợn tròn mắt vì thái độ phiền hà của hắn, nhưng biết hắn đang quan tâm đến mình, vẫn hơi cảm động nên cười nói: "Thật sự không khó chịu, trở về nghỉ ngơi là được rồi.” Tuy rằng tối hôm qua bị Vệ Huyên náo loạn tới mức vô cùng xấu hổ, nhưng cũng không phải động phòng thật, sao có thể mệt mỏi được?
Dứt lời, A Uyển nhận lấy y phục mà Vệ Huyên đưa cho, đang định gọi nha hoàn vào phòng để hầu hạ bọn họ thay y phục thì bị Vệ Huyên ngăn lại.
"Ta không thích các nàng tùy tiện đụng vào ta, hiện giờ nàng đã là thê tử của ta, có thể giúp ta thay y phục không?" Vẻ mặt hắn chờ đợi hỏi nàng, ngón tay trong ống tay áo lại run lên, chỉ cần nghĩ tới A Uyển hầu hạ mình như một người vợ nhỏ bình thường, thực sự là quá phấn khích.
Đây là việc rất bình thường, A Uyển cũng không khó khăn với hắn về vấn đề này, vì vậy nàng cầm lấy y phục của hắn, giúp hắn mặc vào. Sau đó tự lấy quần áo của mình, thong thả ung dung tự mặc lên, trong lúc đó nàng vỗ nhẹ vào móng vuốt mò tới mấy lần của thiếu niên đứng cạnh, không cho hắn động tay động chân.
Thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành rất dễ bị kích động, A Uyển sợ hắn cọ tới đây lần nữa, hắn lại tự mình khó chịu, chút nữa còn phải đi kính trà cho các vị trưởng bối, phải kiềm chế hành vi của hắn.
Tuy nhiên cũng bởi hành động dung túng này mà vô tình khiến lòng tham của hắn càng ngày càng lớn, được voi đòi tiên khiến A Uyển cảm thấy bất lực. Vốn không muốn quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, dù gì cũng đã thành thân rồi, sau này hai người sẽ ở cùng một chỗ với nhau, các loại động chạm là điều không thể tránh khỏi, nếu cứ phải tính toán đến từng chuyện nhỏ nhặt thì sẽ mệt tới hoảng loạn. Nhưng cuộc sống đều được hình thành từ những việc nhỏ nhặt, nàng không màng đến nó nhưng lại nuôi lòng tham của ai đó.
Khi nha hoàn đang đợi ngoài cửa được gọi vào, các nàng đã thấy hai vị chủ tử trong phòng đã ăn mặc chỉnh tề, không khỏi sửng sốt. Cũng may, bởi vì Vệ Huyên vốn có tiếng xấu ở bên ngoài, vậy nên cho dù có nhận thấy được điều gì, cũng không có ai dám lắm miệng, chỉ biết vâng lời chờ hai người rửa mặt xong.
Sau khi rửa mặt súc miệng xong, Thanh Nhã bưng một tách trà thảo dược tới cho A Uyển.
Vệ Huyên thuận tay cầm lấy, ngửi được mùi vị của trà thảo dược, cau mày nói: “Tại sao nàng còn uống thứ này?” Loại trà thảo dược này nghe nói là được một vị danh y nổi tiếng ở Giang Nam phối ra, đặc biệt dùng cho cơ thể hư nhược của nàng, bảo nàng uống trà thảo dược này như dùng trà ẩm bình thường, các vị thuốc được sử dụng chủ yếu là làm ấm và bổ, nhưng mùi vị lại rất khó ngửi.
“Không sao, ta quen rồi.” A Uyển bưng lên uống một hớp, đột nhiên tinh thần khá lên chút, chắc hẳn do bị mùi hương này kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Thanh Nhã nhìn một lúc, mở miệng nói: “Loại trà thảo dược này sinh ra đã giúp nhuận họng, thanh nhiệt giải đờm, chỉ thích hợp để uống vào mùa thu, vậy nên mỗi khi tới mùa thu, Thế tử phi không thể thiếu một chén uống vào buổi sáng.”
Khi Thanh Nhã nói vậy, những nha hoàn kia của phủ Thụy Vương đều mờ mịt nhìn nàng ấy một cái, họ vốn cho rằng nàng nhiều lời, nhưng thấy Thế tử lại không hề tức giận, ánh mắt thâm thúy bèn liếc nhau một cái.
Vệ Huyên cảm thấy Thanh Nhã rất thông minh, thay đổi cách xưng hô thành “Thế tử phi” thật là tốt, hắn đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn.
Tới khi dắt A Uyển ra cửa, Vệ Huyên cũng bắt đầu sửa lại cách xưng hô cho A Uyển, "Chúng ta đã thành thân rồi, nàng cũng không thể gọi ta là biểu đệ nữa, hơn nữa phụ vương của ta cũng là phụ vương của nàng, nàng cũng không thể gọi cữu cữu nữa rồi." Nghe nàng gọi mình là biểu đệ sẽ khiến hắn cảm thấy rằng nàng vẫn đang giữ sự kiêu ngạo của tỷ tỷ đối xử với đệ đệ của mình.
Quả thực là đau lòng.
A Uyển đảo mắt, sau đó cười liếc nhìn hắn, "Không gọi là biểu đệ, vậy gọi là A Huyên nhé?"
Nghe thấy hai chữ “A Huyên” này, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Vệ Huyên thoáng chốc hơi đỏ ửng lên, nhưng giọng nói lại rất vui vẻ, “Ừm được, cứ gọi như vậy đi!”
A Uyển bị hắn làm cho dở khóc dở cười, đêm qua còn táo bạo ở trên giường như thế, bây giờ lại ra vẻ ngây thơ, trước đó nàng cũng từng bị bộ dạng như vậy của hắn lừa gạt rồi.
Khi hai người đến chính viện, đã thấy Thụy Vương và Thụy Vương phi đợi sẵn ở sảnh đường rồi, hai đệ muội cùng cha khác mẹ của Vệ Huyên là Vệ Trác và Vệ Cẩn cũng đã đến đây từ sớm, ngồi ở dưới chỗ phụ mẫu hai người, vừa nhìn thấy huynh tẩu tiến vào, hai người vội vàng đứng dậy hành lễ với bọn họ, cả hai đều sáng mắt lên nhìn A Uyển đang đi vào.
A Uyển không khỏi mỉm cười, rồi mỉm cười với họ, sau đó cùng Vệ Huyên bước lên hành lễ thỉnh an với Thụy Vương và Thụy Vương phi.
Hôm nay là ngày đầu tiên con dâu A Uyển vào phủ đến kính trà cho cha mẹ chồng, ngay sau đó đã có nha hoàn đặt một chiếc đệm bồ hương trước mặt nàng và bưng một tách trà lên.
A Uyển quỳ trên đệm bồ hương, nhận lấy tách trà, giơ hai tay lên và nói với Thụy Vương: “Mời phụ vương uống trà.”
Đầu tiên Thụy Vương liếc mắt nhìn trưởng tử đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm mình, thằng nhóc ngỗ nghịch kia lại nhìn ông một cách nguy hiểm, dường như chỉ cần ông chần chờ một lát khiến con dâu hơi lúng túng thì hắn sẽ không cho lão tử ông chút mặt mũi nào, khiến ông rất hậm hực. Càng bực mình hơn là vừa nãy khi hai người bước vào, tuy rằng ông không thể nhìn kỹ con dâu, nhưng ông cũng thấy rõ, thấy khí sắc của A Uyển khá tốt, điều này càng chắc chắn thêm suy đoán của ông tối hôm qua.
Tối qua hai đứa quả thực không động phòng!
Thụy Vương chợt thấy chua xót trong lòng khi nghĩ đến điều này, nuôi con trai trưởng thành như vậy, hóa ra lại là một đứa không cứng được, lúc nào cũng nghĩ cho thằng con ngỗ nghịch của ông, lại còn bức hôn con gái của muội muội mình vào phủ, cho dù ông có là lưu manh thì cũng là một tên lưu manh có lương tâm, về sau làm sao có thể đối mặt với muội muội Khang Nghi đây? Rõ ràng là thằng con ngỗ nghịch này nhìn cũng tuấn tú lịch sự, sao lại là một đứa không cứng được chứ?
“Phụ vương.”
Thụy Vương mới chỉ thất thần trong thoáng chốc đã nghe thấy tiếng nhắc nhở của thằng con ngỗ nghịch bên cạnh, tỏ vẻ bất mãn lườm ông một cái, ông vội vàng nhận trà từ tay con dâu uống một hớp, nhưng trong lòng ông vẫn đang suy nghĩ, làm thế nào để tìm một đại phu tới điều trị bệnh kín của thằng con ngỗ nghịch này đây. Bệnh kín không cứng được này thật sự quá tổn thương tới lòng tự tôn của nam nhân, ông phải suy nghĩ thật kỹ, để tránh về sau thằng con ngỗ nghịch này mất mặt, mọi người cũng không ai dễ chịu được.
Vệ Huyên bị ông lườm vô thưởng vô phạt, dù sao kiếp này hắn đã được nhận định là quỷ đòi nợ, có đôi khi làm phụ thân tức giận tới mức mặt đỏ bừng lên là chuyện thường tình, cũng không có chuyện gia phụ nghiêm khắc con hiếu thuận.
A Uyển lại kính trà cho Thụy Vương phi, Thụy Vương phi với nụ cười dịu dàng và đoan trang trên khuôn mặt, nhận lấy trà nhấp một ngụm.
Sau khi A Uyển kính trà cho hai người họ xong, hai vị trưởng bối cũng thưởng đồ vật cho nàng, lại nói với bọn họ mấy lời về việc chung sống cho tốt, sinh nhiều con cháu cho Vệ gia thì kết thúc kính trà.
Sau đó, hai tỷ đệ Vệ Trác và Vệ Cẩn đến bái kiến tẩu tẩu mới rồi đến lượt A Uyển tặng quà cho họ.
Đối với hai tỷ đệ Vệ Cẩn, cũng có thể nói là A Uyển đã nhìn bọn họ lớn lên, hơn nữa hai nhà thường xuyên qua lại nên cũng không xa lạ gì với nhau, Vệ Trác thích chạy theo vị huynh trưởng Vệ Huyên này, cũng là một tiểu thúc ít phải lo lắng, nhưng Vệ Cẩn lại rất sợ huynh trưởng của mình, vì vậy nàng ấy tương đối thân thiết với A Uyển hơn nên cũng bớt lo. Khi nói chuyện với A Uyển, nàng ấy còn nhỏ giọng hỏi liệu nàng ấy có thể đến viện Tùy Phong để tìm A Uyển nói chuyện không.
A Uyển cười nói: "Nếu Cẩn muội muội muốn đến thì đến, người một nhà không cần khách sáo như vậy."
Vệ Cẩn liếc nhìn huynh trưởng mình trước, thấy hắn nhìn qua hờ hững, cúi đầu, khẽ đáp.
Khi Thụy Vương phi nhìn thấy điều này, bà cảm thấy rằng con gái mình gần gũi với tẩu tử là A Uyển cũng tốt, kể từ bây giờ, cả phủ Thụy Vương sẽ được giao cho Vệ Huyên, A Uyển cũng sẽ là nữ chủ nhân của phủ này trong tương lai, nếu con gái có thể thân thiết được cũng tốt cho tương lai của nàng.
Khi đến bữa sáng, theo quy định, nàng dâu A Uyển sẽ phục vụ mẹ chồng. Nhưng làm sao Thụy Vương phi lại dám ngồi một mình và để A Uyển đứng bên cạnh chờ đợi bà? Đến lúc đó, Vệ Huyên chắc chắn sẽ lật hết bàn ăn lên– Thụy Vương phi nắm rất rõ tâm tư của đứa con riêng này. Ngay cả khi Thụy Vương nhận trà muộn một chút lúc kính trà cũng đã bị tên tiểu bá vương trừng mắt nhìn, hắn chắc chắn sẽ không để mặt mũi nào cho người mẹ kế này đâu.
Cũng may Thụy Vương phi cũng rộng lượng, cũng không để khiến mất mặt, nên mời A Uyển ngồi xuống dùng bữa.
Sau khi cả nhà dùng bữa sáng, Thụy Vương gọi hai con trai vào thư phòng theo quy củ, để cho mấy nữ nhân nói chuyện. Vì vậy, A Uyển nhân cơ hội ngồi xuống với Thụy Vương phi, nói chuyện với Vệ Cẩn để làm quen với nàng, nhưng lại không ngờ nha hoàn đến và nói rằng Vệ Huyên qua đón nàng.
A Uyển không ngờ Vệ Huyên lại qua loa như vậy, lúc đang đau đầu thì không ngờ Thụy Vương phi lại rất tự nhiên nói: “Huyên Nhi đã đến đón con rồi, con cũng nên cùng Huyên Nhi về nghỉ ngơi đi.”
A Uyển : =. = Có phải bà ấy quá bình tĩnh không?
Khi đang nói chuyện, Vệ Huyên bước vào chào Thụy Vương phi và nói: “Mẫu phi, A Uyển từ trước đến nay thân thể đều không tốt, khiến người lo lắng nhiều, con trai đưa nàng về nghỉ ngơi vậy.”
Thụy Vương phi nghe là biết ý, quan tâm nói: “Nếu đã như vậy, ta sẽ không giữ con lại nói chuyện nữa.” Ngừng một chút, bà lại nói: “Sau này không cần ngày nào cũng đến đâu, cứ theo lệ vào ngày mười lăm là được, nhớ dưỡng sức nhé.”
Vệ Huyên rất hài lòng với mẹ kế thức thời, cuối cùng nụ cười trên khuôn mặt của hắn mới trở nên rõ ràng hơn rồi kéo A Uyển trở lại viện Tùy Phong.