Tháng bảy năm Văn Đức thứ hai mươi mốt, trời giáng mưa to, nhiều vùng ở Đại Hạ bị vỡ đê, bá tánh bên hai bờ sông trôi dạt khắp nơi, Thế tử Thụy Vương phụng mệnh hộ tống ngân lượng và lương thực xuôi về phía nam đi cứu tế, cũng đốc thúc kiểm tra quan viên các châu phủ cứu tế.
Cùng lắm là mười ngày sau thì trong kinh liền nhận được tin tức, trên đường cứu tế Thế tử Thụy Vương tùy hứng hành sự, đột nhiên chém chết vài tên quan viên, cả triều đều chấn kinh, sôi nổi khiển trách việc này là làm lơ gia pháp của tổ tông, tàn bạo bất nhân.
Tính tình Thế tử Thụy Vương thô bạo, hành sự xử án hoàn toàn dựa vào sở thích, ỷ vào sự sủng ái tín nhiệm của Hoàng đế, lấy mệnh lệnh Hoàng đế đưa ra, gặp được người hay sự việc nào không hợp với tính tình của hắn thì liền tùy hứng làm việc, thậm chí chỉ bằng một ít đồ vật không đủ để tạo thành chứng cứ đã trực tiếp trói một số quan viên địa phương ném vào trong nhà lao, cực kỳ tuỳ tiện, mấy quan viên phản đối hắn càng bị hắn hung bạo chém gϊếŧ, làm cho quan viên địa phương nơm nớp lo sợ, người nào cũng cảm thấy bất an.
Khi Thụy Vương biết được tin tức này thì lập tức cảm thấy trước mặt tối sầm lại, trong đầu hiện lên ý nghĩ "Rốt cuộc cũng đến rồi" .
Quả nhiên đứa con trai quậy phá này không gây hoạ cho hắn thì sẽ ngứa da mà!
Tiếp đó, Ngự sử nghe được tin tức cũng sôi nổi dâng tấu buộc tội Thế tử Thuỵ vương Vệ Huyên, tấu chương chồng chất đầy trên ngự án. Bè cánh của Tam Hoàng tử cùng một số triều thần tự xưng là chính trực càng hưng phấn không thôi, sôi nổi bỏ đá xuống giếng. Chỉ có Thái Tử vì việc này mà mệt mỏi bôn ba, Thụy Vương cũng chống đỡ áp lực của triều thần, cắn răng mà ở đây chống lưng cho con trai, lập tức khắp nơi trong triều đều náo nhiệt.
Văn Đức Đế nhìn tấu chương buộc tội Vệ Huyên của ngự sử trên bàn, ánh mắt thâm trầm, sau đó không động đến nó, lấy ra một quyển tấu chương bí mật khác.
Dương Khánh bưng trà lại đây, cẩn thận mà nhìn quyển tấu chương bí mật kia, rũ mắt xuống đứng sang một bên, trong lòng mơ hồ hiểu rõ, lần này thế tử Vệ Huyên làm việc mạnh mẽ tàn bạo, hẳn là được Hoàng đế phân phó. Tuy rằng mọi người toàn mắng Thế tử Thuỵ vương vô pháp vô thiên, tàn bạo bất nhân, tấu chương buộc tội hắn không ngừng được dâng lên, nhưng hắn biết tất nhiên cuối cùng Thế tử Thuỵ vương vẫn sẽ không sao.
Hơi muộn một chút, Dương Khánh nhìn thấy Thái Tử mắt đầy tơ máu, vội tiến lên thỉnh an hắn.
Thái Tử nâng hắn lên, thấp giọng dò hỏi: "Phụ hoàng có nhìn thấy mấy quyển tấu chương châu phủ Hoãn Hà truyền đến không? Ngài có nói gì không?"
Dương Khánh cười nói: "Điện hạ chớ có lo, lúc nãy Hoàng thượng đã đọc rồi, chỉ là Hoàng thượng vẫn chưa có chỉ thị gì, nếu Điện hạ muốn biết sớm thì tự mình đi vào xem xem." Những việc này sớm hay muộn gì Thái Tử cũng sẽ biết, Dương Khánh cũng không dối gạt làm gì, tiện thể bán cho Thái Tử một chút mặt mũi.
Thái Tử cười cười, ôn hòa nói: "Làm phiền công công đi thông truyền một tiếng."
Dương Khánh đáp ứng, xoay người vào điện Thái Cực.
Chờ đến khi Thái Tử đi từ điện Thái Cực ra thì sắc mặt có chút trầm ngâm, lúc trở lại Đông Cung liền thấy Thái tử phi đang ôm Hoàng trưởng tôn chơi đùa trong đại điện.
Giữa điện trải một tấm thảm dệt tay mềm mại, Đại Hoàng trưởng tôn bảy tháng tuổi mặc một bộ y phục nhỏ làm từ vải lụa mỏng thoáng khí, thân mình nho nhỏ bò trên mặt thảm, lộ ra cánh tay cùng cẳng chân trắng nõn, giống như một chú rùa đen nhỏ, hai tay hai chân duỗi ra, nỗ lực dùng bụng và tứ chi bò về phía trước. Đáng tiếc sức lực của bé không lớn, nỗ lực lắm mới bò lên được một chút, đã thế còn khiến cho chính mình đổ mồ hôi đầy đầu, mệt đến mức khuôn mặt nhỏ cũng đỏ hết cả lên.
Mạnh Vân ngồi ở bên cạnh, lấy khăn lau mồ hôi cho con trai, đặt một chiếc bóng cao su nhỏ nạm một viên lục lạc màu sắc rực rỡ ở trước mặt con trai đang lăn lộn, leng keng leng keng hấp dẫn lực chú ý của tiểu gia hỏa. Trẻ con thích đồ vật có màu sắc tươi đẹp, tiếng chuông cũng rất dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của bọn nhỏ, vì thích quả bóng nhỏ mà Hoàng trưởng tôn điện hạ tôn quý của triều Đại Hạ lại tiếp tục thở phì phò bò về phía trước, hai cẳng chân trắng nõn dùng sức từng chút một, nỗ lực muốn bắt lấy quả bóng cao su nhỏ màu sắc rực rỡ kia.
Khi Thái Tử tiến vào thì nhìn thấy một màn này, không khỏi có chút buồn cười, khi hắn mới vừa đi đến trước mặt hai mẹ con, triều phục màu vàng sáng của Thái Tử trên người hắn hấp dẫn lực chú ý của Hoàng trưởng tôn trong nháy mắt.
"A a~~" Hoàng trưởng tôn vui vẻ kêu với phụ thân, đôi tay múa may, hiển nhiên là đã nhận ra nam nhân mỗi ngày đều đến chơi đùa chơi đùa với bé này rồi.
So với mẫu thân tính tình cổ quái thường xuyên thích đùa bỡn con trai, Hoàng trưởng tôn điện hạ tương đối thích phụ thân mỗi ngày đều ôm bé, ôn nhu nói chuyện với bé hơn. Mỗi lần Thái Tử vừa xuất hiện, ánh mắt bé liền sẽ di chuyển theo Thái Tử, duỗi tay muốn hắn ôm. Vì thế, Mạnh Vân rất bình tĩnh, tất nhiên là vì màu sắc quần áo trên người Thái Tử quá tươi đẹp, mới có thể khiến con trai khá thích thân cận với hắn.
Cho nên hiện nay nhìn thấy màu vàng sáng quen thuộc, Hoàng trưởng tôn hưng phấn, vứt bỏ quả bóng nhỏ vĩnh viễn cũng không lấy được, bò về phía phụ thân.
Thái Tử dùng nước sạch cung nữ bưng tới lau mặt và tay, lại lau hết mồ hôi rồi mới ngồi vào trên tấm thảm sạch sẽ, ôm con trai nhỏ đang gắng sức bò về phía hắn như một chú rùa đen lên, đỡ hắn ngồi vào lòng.
Trẻ con lớn bảy tháng đã có thể ngồi vững rồi, mà Hoàng trưởng tôn điện hạ hiển nhiên một đứa trẻ cực kỳ có chí hướng, còn chưa biết lật đã muốn ngồi, biết ngồi rồi lại muốn bò, chờ về sau khi biết bò rồi chắc lại muốn đi. Vừa đến trước mặt phụ thân, Hoàng trưởng tôn điện hạ đã vô cùng hung tàn mà duỗi móng vuốt, bắt được dải lụa trên quần áo phụ thân, dùng sức lôi kéo, há mồm muốn cắn, khi bị Thái Tử ngăn lại thì càng mạnh mẽ mà đưa một chân đạp lên ngực hắn, khiến Thái Tử vô cùng bất đắc dĩ phải ôm ra xa một chút.
Mạnh Vân thấy hắn chơi đùa với con trai thì tự mình bưng chén nước ô mai đến đút cho hắn, cho hắn uống một chút nước giải nhiệt, rồi nói: "Hôm nay Điện hạ trở về hơi sớm." Đồng thời lại quan sát hắn, phát hiện hôm nay tâm tình hắn không tồi, khác hắn với vẻ ngưng trọng mấy ngày nay.
Thái Tử cười với nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Mới vừa rồi cô đến điện Thái Cực gặp phụ hoàng, nghe phụ hoàng bàn về việc cứu tế ở châu phủ Hoãn Hà, bởi vì có Huyên đệ nên đại đa số bạc và lương thực cứu tế đã phân phát đến tay các bá tánh gặp tai hoạ rồi, phần lớn bá tánh đã được bố trí thỏa đáng, chỉ thiếu một số lương thực và ngân lượng bị một vài quan viên địa phương tham ô, hiện nay Huyên đệ đang xử lý việc này."
Mạnh Vân hơi nhướng mày, không ngờ sẽ nghe được tin tức này. Tuy nói hậu cung không can thiệp triều chính, nhưng tiền triều cùng hậu cung vẫn có một mối liên hệ nào đó, khi triều đình chuyện gì thì cũng sẽ ảnh hưởng đến người ở hậu cung. Mấy ngày này, khi Mạnh Vân ôm con trai đi thỉnh an Thái Hậu, Hoàng Hậu, nghe các phi tần nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên cũng sẽ đề cập đến một chút sự tình trên triều đình, đặc biệt là về việc Vệ Huyên bị buộc tội.
Thời gian trước đây một chút, tin tức truyền đến chỉ nói rằng khi làm công việc cứu tế, Vệ Huyên hoàn toàn làm việc theo tâm trạng, cả gan làm loạn, đa số quan viên đi theo đều bị hắn dạy dỗ, thậm chí khi tính tình không tốt còn trực tiếp gϊếŧ người, làm mọi người đều kêu khổ không ngừng, trừ cái này ra thì không có tin tức gì khác. Hiện nay nghe theo ý của Thái Tử, Mạnh Vân hơi nhận ra một chút, cảm thấy Vệ Huyên làm việc như thế này có điều ẩn ý, gian gian tà tà.
Tham ô bạc và lương thực cứu tế chính là tội lớn, nếu bị tố giác ra, nhẹ thì mất chức quan, nặng thì tánh mạng cũng khó giữ được, nhìn thì như Vệ Huyên đang hồ nháo, thế nhưng lại quậy ra những việc này, sợ là đến lúc đó những triều thần huân quý vì muốn áp chế Vệ Huyên mà buộc tội hắn sẽ bị vả mặt tập thể đây.
Ban đầu không có tin tức gì truyền về, hẳn là mọi người cũng không muốn làm ầm ĩ như thế, toàn gạt không báo, nhưng rốt cuộc quan viên có thể được phái đi cứu tế đều không phải người ngu ngốc, sự tình bên trong loanh quanh lòng vòng, đại đa số người được phân đến đây đều muốn vớt chút nước xương, chỉ là nhiều hay ít mà thôi, loại chuyện này nhìn mãi cũng quen mắt, chỉ cần vẫn giữ vẻ ngoài thì thật ra sẽ không có vấn đề gì lớn.
Lại không ngờ tên Vệ Huyên sát tinh này lại không nhận lấy lợi ích được dâng lên trước mặt, ngược lại còn chỉ sợ thiên hạ không loạn, thích gì làm đó, ỷ vào sự sủng ái của Hoàng đế, ngay từ đầu đã hồ nháo, chờ đến khi mọi người phát hiện ra mục đích của Vệ Huyên thì đã không còn kịp rồi.
Mạnh Vân đột nhiên ngẩn ra, nhìn về phía Thái Tử.
"Làm sao vậy?" Thái Tử đỡ dưới nách Hoàng trưởng tôn, dạy hắn đứng thẳng, thấy bé luôn muốn lấy hai chân bay lên đá mình thì nhịn không được vỗ vỗ mông thịt nhỏ của hắn. Thấy Mạnh Vân nhìn về phía này, thần sắc kỳ lạ, Thái Tử hỏi một tiếng.
Mạnh Vân lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn không mở miệng dò hỏi có phải Vệ Huyên đang giúp Hoàng đế làm việc hay không. Tục ngữ nói pháp không trách trọng, từ trước đến nay sự tình bên trong chuyện cứu tế như thế này đều rất loanh quanh lòng vòng, Vệ Huyên không thể không biết, nhưng hắn vẫn lựa chọn tố giác ra, đắc tội cũng không ít người, chỉ sợ chuyện này không phải chủ ý của chính hắn.
Nếu thật là ý của Hoàng đế. . . Mạnh Vân âm thầm hít một hơi trong lòng, có hơi lo lắng cho A Uyển. Loại chuyện đắc tội với người khác như thế này, Vệ Huyên làm càng nhiều thì về sau sợ là sẽ không được chết già, tương lai A Uyển phải làm sao bây giờ?
Nghĩ mãi, nàng lại nhìn về phía trượng phu đang chơi đùa với con trai, mím môi.
*****
Từ sau khi Vệ Huyên rời đi, trong lòng A Uyển liền bắt đầu bất ổn, cho dù mỗi ngày đều bị mẹ Công chúa nương xoay đến đến chóng mặt nhưng vẫn không thể làm cho nàng ngừng lo lắng.
Thật ra cách mấy ngày Vệ Huyên sẽ cho người truyền đến chút tin tức cho nàng, đáng tiếc đều là mấy thứ kiểu "Yên tâm, đừng nhớ mong" linh tinh, căn bản không ý nghĩa gì, ngược lại còn làm A Uyển càng lo lắng thêm.
May mắn mà còn có Mạnh Hân thường xuyên lảm nhảm, truyền tin tức bên ngoài về cho nàng. Thời gian này A Uyển thật sự là yêu chết cô bé nhiều chuyện thích tìm hiểu bát quái nơi nơi này, nói là có thể đào ra tin tức, có tin chuẩn xác, biết được hắn vẫn mạnh khỏe, so với việc không biết gì vẫn tốt hơn.
Nhưng mà, Mạnh Hân lại không vui, đặc biệt là khi biết được tin thế mà Vệ Huyên thật sự sẽ gϊếŧ người, tiểu cô nương sợ tới mức mặt mày đều trắng bệch, âm thầm an ủi chính mình, nỗ lực hồi tưởng trước kia mình có chỗ nào đắc tội Vệ Huyên hay không, nàng muốn nhanh chóng bồi thường cho hắn, trách việc một ngày nào đó bị Đại ma vương kia lôi lại chuyện cũ, muốn gϊếŧ nàng, chết như vậy thì oan quá.
Sự tình Vệ Huyên làm trên đường cứu tế truyền về, người ở kinh thành không nói được một lời nào hay về hắn, đều khiển trách hắn tàn bạo, tùy hứng làm bậy linh tinh, liên luỵ đến người sẽ gả cho Vệ Huyên là A Uyển cũng bị người ta mang ra nói tới nói lui một hồi, người đồng tình với nàng, người cười nhạo nàng đều có, khiến A Uyển đang trốn ở nhà yên lặng chờ gả trở thành đề tài cho các nhân sĩ tại kinh thành.
A Uyển rất bình tĩnh đối với sự tình bên ngoài, mặt ngoài nàng nhìn rất bình tĩnh, chỉ có khi đêm khuya tĩnh lặng nàng mới nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, vô cùng dày vò.
Nàng biết Vệ Huyên từng gϊếŧ người, khi hắn mới mười ba tuổi, có một lần hắn đột nhiên biến mất một tháng, khi trở về, A Uyển cảm nhận được mùi máu tươi nồng đậm trên người hắn, còn sát khí lạnh băng còn lưu lại, A Uyển cũng đã đoán ra. Cho nên lúc này nghe được chuyện hắn gϊếŧ người, trái tim A Uyển lại run lên, nhưng không có phản ứng quá lớn.
Nàng vẫn phải tin tưởng hắn.
May mắn, lần này Vệ Huyên không cô phụ sự tin tưởng của nàng.
Trước trung thu, triều đình lại nhận được tin tức truyền đến, lần này đoàn cứu tế bị lộ ra chuyện tham ô bạc lương, chuyện Vệ Huyên gϊếŧ chết người có liên quan tới việc này, hơn nữa còn đưa một phần danh sách kỹ càng tỉ mỉ về lại kinh thành. Văn Đức Đế xem xong thì lập tức tức giận, liên tục xử lý những quan viên kia, cách chức, xử tử, lưu đày. . .
Việc này ổn định rất nhanh, chỉ có điều là thanh danh của Vệ Huyên lại càng xấu hơn, thậm chí thanh danh của hắn trong giới tôn thất cùng huân quý so với trước kia còn kém hơn. Nguyên nhân của việc này không gì hơn ngoài chuyện người bị liên luỵ trong lần tham ô bạc lương cứu tế này quá nhiều, lợi ích của rất nhiều người đã chịu tổn hại hoàn toàn vì Vệ Huyên, có người thích hắn mới là lạ đấy.
Mạnh Phong nhìn tin tức cấp dưới truyền đến, khẽ thở dài một cái.
Từ xưa người làm đại sự đều không câu nệ tiểu tiết. Văn Đức Đế tất nhiên là một minh quân, lại cũng là một vị Đế vương, Vệ Huyên lựa chọn trở thành một thanh lợi kiếm trong tay Hoàng đế, sợ là cả đời này sẽ chỉ càng đi càng mệt, lại không biết sau khi chết sách sử sẽ bình luận như thế nào về hắn, sợ là tiếng xấu nói mãi không hết.
"Đại ca, khi nào Huyên biểu ca mới trở về?"
Mạnh Phong che lại thư tín trong tay, thấy muội muội ghé vào bên cạnh nhìn mình, không khỏi cười nói: "Muội hỏi chuyện này làm gì? Mấy ngày trước không phải muội vẫn còn rất sợ hắn hay sao?" Nói rồi duỗi tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của muội muội.
Mạnh Hân hất tay hắn ra, trề môi nói: "Còn không phải vì muội lo lắng cho A Uyển sao? Huynh xem xem, còn năm ngày nữa là phải tổ chức hôn lễ rồi, đến lúc đó hắn không kịp trở lại, chẳng phải là sẽ khiến cho A Uyển bị người ta chê cười à?"
"Sẽ không đâu." Mạnh Phong Vô cùng tự tin, dựa vào tính tình của Vệ Huyên thì có phải bò cũng phải bò về trước kịp trước hôn lễ. Tuy rằng cảm thấy rất bất đắc dĩ với tính tình của hắn, nhưng Mạnh Phong ít nhiều gì cũng khá hiểu, thậm chí cảm thấy cả đời này dù cho Vệ Huyên có ngông cuồng khắp nơi, cũng chỉ có A Uyển mới có thể trở thành ma chướng của hắn, khiến cả đời hắn vạn kiếp bất phục.
Mạnh Hân thấy dáng vẻ vô cùng tự tin của hắn, cao hứng hỏi: "Đại ca nhận được tin tức gì sao?"
"Đâu có?"
Mạnh Hân giận dữ, cảm thấy bản thân bị huynh trưởng nhà mình đùa bỡn ác ý, đạp hắn một cái, lại làm mặt quỷ rồi nói: "Muội muốn nói cho A Uyển, huynh không có đạo nghĩa, thế mà lại đùa bỡn sự tín nhiệm của bọn muội." Nói xong thì nhanh chóng xách váy chạy đi.
Mạnh Phong: ". . ."
*
Sau khi Mạnh Hân chạy đi liền đến phủ Công chúa cách vách tìm A Uyển, thuận tiện nói lời của ca ca nàng cho A Uyển nghe, an ủi: "Ngươi đừng lo lắng, nhất định Huyên biểu ca sẽ trở về cưới ngươi đúng giờ."
A Uyển: ". . . Ta không lo lắng."
"Còn gạt ta, mắt ngươi đen hết cả lại rồi kìa, nhất định là lo lắng đến mức không ngủ được." Mạnh Hân rất sắc bén mà chỉ ra.
A Uyển xoa xoa trán, bất đắc dĩ mà nói: "Không phải đâu, là do gần đây mẫu thân dạy ta quá nhiều thứ, không dễ tiếp thu hết được, đến cả trong lúc ngủ mơ cũng nhìn thấy gương mặt nghiêm khắc của mẫu thân, quá khích thích nên ta mới không ngủ ngon."
Mạnh Hân nghe xong thì che miệng cười không ngừng: "Ngươi thật là thảm, nếu dì mà biết ngươi dám nói ra những lời như thế nhất, nhất định dì sẽ phải dạy dỗ ngươi một phen."
A Uyển nhún nhún vai, quyết định không thèm so đo chuyện này với nàng.
Ngày cử hành hôn lễ càng gần, phủ Công chúa cùng phủ Thụy Vương đều khẩn trương chuẩn bị hôn lễ, tuy rằng Vệ Huyên không ở trong kinh thành nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng gì.
Đương nhiên, đối với bên ngoài thì xem như là không có ảnh hưởng gì, nhưng thật ra Trưởng Công chúa Khang Nghi lại rất lo lắng Vệ Huyên không trở lại kịp, đến lúc đó con gái sẽ bị trở thành trò cười, vì thế nàng sầu lo đến mức tóc sắp bạc trắng hết rồi. Ngược lại, thế mà La Diệp lại khá lạc quan cho rằng, nếu Vệ Huyên không trở lại kịp thì hôn kỳ liền phải hoãn lại, nếu có thể hoãn đến hai năm sau thì càng tốt, đến lúc đó con gái lại có thể ở nhà lâu thêm một chút thời gian.
A Uyển và Trưởng công chúa Khang Nghi đều bị tinh thần lạc quan của cha Phò mã làm cho dở khóc dở cười, sau đó trực tiếp làm lơ hắn, khiến La Diệp không khỏi có chút uể oải, cảm thấy bản thân mình là một nam nhân thất bại, về sau không bao giờ uống rượu nữa.
Có thể là vì đối nghịch với La Diệp, trước hôn lễ ba ngày, rốt cuộc Vệ Huyên cũng phong trần mệt mỏi trở về.