Sủng Thê Như Lệnh

Chương 72





 
Chương 72:
(Translator: Poinsettia)
 
Quốc Công phu nhân vừa bước vào nơi ở của con trai, còn chưa kịp thông báo cho bên thủ viện thì đã bị chặn lại.


Thấy cản nàng là Chu Tường luôn hầu hạ bên cạnh con trai, Quốc Công phu nhân nén lại cơn giận trong lòng, hỏi: “Lúc trước không phải nghe nói Thế tử đã trở lại rồi hay sao? Bây giờ Thế tử đang đâu rồi?”

Sau khi Chu Tường thỉnh an Quốc Công phu nhân xong liền đáp: “Thế tử trước đó có nói chuyện với Thế tử phi một chút, bây giờ đang luyện chữ trong thư phòng, người nói nếu phu nhân có qua đây, thì bảo phu nhân qua thư phòng một chuyến, Thế tử có việc muốn nói với phu nhân."

Quốc Công phu nhân suy nghĩ một lúc, nàng cảm thấy hôm nay Quận chúa Thọ An hiếm khi đến gặp con dâu cả, chắc chắn sẽ không về sớm, nên nàng dời bước đến thư phòng của con trai, để xem con trai mình muốn làm gì, và tại sao nó lại nhịn để Quận chúa Thọ An đã làm nhục biểu muội của mình theo cách này. Mặc dù đằng sau Quận chúa Thọ An là Trưởng Công chúa Khang Nghi và phủ Thụy vương không dễ chọc tức, nhưng ngay từ đầu là do Quận chúa Thọ An vô lý, hẳn là do dựa vào thế lực to lớn, đâu cần tùy tiện làm nhục nhã người khác như vậy? Phủ An Quốc Công của họ là công phủ cha truyền con nối, ngay cả Quận chúa cũng không thể kiêu ngạo ở đây.

Sau khi đến thư phòng, Quốc Công phu nhân nhìn thấy con trai mình đang đứng trước án luyện thư pháp, dáng người mảnh khảnh, tuấn tú, quả thật là một người khiến nàng tự hào và hài lòng mỗi khi nhìn thấy con trai. Nếu không phải vì địa vị và thân phận của Trưởng Công chúa Khang Bình trong lòng Hoàng đế, nàng đương nhiên sẽ không đồng ý cuộc hôn sự này. Để con trai trưởng cưới được một Quận chúa vào cửa, tuy rằng có thể dựa vào Trưởng Công chúa Khang Bình, nhưng Quận chúa rốt cuộc cũng không phải dễ nắm chuôi, để cho nàng làm mẹ chồng, cũng khiến nàng vô cùng nghẹn khuất.

Chỉ là mỗi lần nghĩ chuyện này có lợi cho con trai cả, nàng đều nhịn xuống, không muốn con trai mình chịu uất ức, vì vậy muốn để lại đứa cháu gái được nuôi nấng cẩn thận cho con trai của mình, chỉ đáng tiếc ...

Thấy mẫu thân bước vào, Tống Nghiên đặt bút trên tay xuống, bước tới, đỡ nàng ngồi dựa vào bức tường phía nam trong thư phòng, chờ nha hoàn bưng trà lên xong, Tống Nghiên vẫy họ chờ bên ngoài và nói với Quốc Công phu nhân: “Mẫu thân muốn đi tìm Quận chúa Thọ An sao?"

Nhìn thấy ánh mắt rõ ràng của hắn, Quốc Công phu nhân biết hắn trong lòng đã rõ, mím môi: "Chuyện đã như vậy! Sự việc này rõ ràng là Quận chúa Thọ An thô lỗ trước, sao con có thể vì nàng ta mà khiến biểu muội con chịu sự tủi nhục như vậy? Hay là ... con muốn bảo vệ vợ mình?"
 
 
Tống Nghiên cười nhạt, "Mẫu thân nói đi đâu vậy? Là biểu muội tự mình đá hai con ngỗng trắng của Quận chúa Thọ An, nên hai con ngỗng trắng đó mới cắn nàng ấy, chứ liên quan gì đến Quận chúa Thọ An? Muội ấy không có ý xúi giục con ngỗng trắng cắn biểu muội, mẫu thân phải nhớ điều này. Vả lại Nhược nhi là thê tử của con, là người cùng con vui buồn, con tất nhiên là muốn bảo vệ nàng. "

Quốc Công phu nhân nghe vậy sắc mặt tái nhợt, cắn chặt răng, thấp giọng nói: "Nghiên nhi, con nghe mẫu thân nói, con thật sự là muốn bảo vệ thê tử của con sao? Vậy Hinh Vũ thì sao?"


“Mẫu thân chớ nói những điều như vậy.” Tống Nghiên nhướn mày nói: “Biểu muội chỉ vì mẫu thân yêu quý nên mới giữ lại bên cạnh thôi. Bây giờ biểu muội đã lớn rồi, cũng nên tính đến chuyện đại sự của muội ấy, mẫu thân có rảnh thì liên lạc với cữu cữu xem, thương lượng với cữu cữu và mợ về việc cưới xin của biểu muội.”

Nói đến đây Tống Nghiên mới nhớ ra mẫu thân của Lạc Hinh Vũ đã qua đời từ ​​khi còn nhỏ, mẫu thân mình thương xót nàng vì sợ nàng bị mẹ kế bắt nạt, qua hai ba ngày sau sẽ nhận nàng về nuôi nấng, cữu cữu căn bản là không đoái hoài gì đến đứa con gái này nên cứ để nàng sống ở đây. Nghĩ đến cữu cữu cũng thấy mơ hồ, cho nên nếu nạp biểu muội làm thiếp, hẳn là sẽ không nói gì, lại càng không cảm thấy xấu hổ, vì vậy không khỏi thầm lắc đầu.
Quốc Công phu nhân nghe được mà sững sờ, môi run run, nàng nói: "Con biết rằng ta không nỡ bỏ Hinh Vũ, muốn giữ lại đây, mà con lại nói ra lời lẽ như này..." muốn trách móc cái gì? Nhìn bộ dạng lãnh đạm của con trai nàng, rốt cuộc có chút phiền muộn nói: "Lúc trước con rõ ràng không từ chối, sao lần này..."

"Mẫu thân nói cái gì vậy? Biểu muội trước kia còn nhỏ, nhưng bây giờ lớn rồi, tất nhiên cũng khác." Tống Nghiên nhìn thấy mẫu thân thất thần, liền nói, "Nếu mẫu thân thật sự vẫn luyến tiếc biểu muội, thì để muội ấy ở nhà cũng được, Tam đệ tình cờ cũng tương phòng với biểu muội, để biểu muội và Tam đệ hứa hôn cũng nên ”.
 

“Câm miệng!” Quốc Công phu nhân tức giận nói: “Tam đệ của con cũng chỉ là con vợ lẽ, làm sao sánh được với biểu muội của con? Ta thà để Hinh Vũ làm thiếp của con, còn hơn là để biểu muội thành thân mới mấy tên đệ đệ của con!”

Quốc Công phu nhân tuy không phải là mẹ kế độc ác nhưng thật sự nàng không hài lòng với những con trai của những người thiếp đó, nàng đã nuôi nấng một đứa cháu gái, bao năm nay lại trở nên sủng ái nên muốn giữ bên mình, nhưng đáng tiếc là hôn sự của hai người con trai của nàng đều không phải nàng làm chủ, nàng chỉ cảm thấy có lỗi với đứa cháu gái này. Còn chuyện gả cháu gái cho mấy con vợ lẽ kia thì khỏi phải nghĩ!
 
Tống Nghiên gật đầu, không để ý đến lời nói của nàng, nói tiếp: "Nhưng con hiện tại không muốn nạp thiếp, về sau mẫu thân chớ nói đến chuyện này nữa. Được rồi, lần này là biểu muội không đúng, mẫu thân có đi tìm Quận chúa Thọ An nói gì đi chăng nữa, cũng đừng nói gì với Nhược nhi. Nàng ấy là người dễ mềm lòng, sẽ không nói cái gì, chỉ là những người khác tính cách không giống nàng ấy mà thôi. "

Quốc Công phu nhân quả thực tức chết bởi người con trai này, hắn ta từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng có chủ ý, chính mình cũng không làm gì được quyết định của hắn. Hơn nữa làm sao nam nhân lại có thể không nạp thiếp được? Nhìn vào kinh thành, nàng chưa thấy phủ nào ở hậu viện lại có ít nữ nhân, giống như tình cảm nồng hậu của Thụy vương cùng Thụy vương Đích phi, không phải hậu viện còn có bao nhiêu nữ nhân nữa sao?

Thấy mẫu thân không hiểu quan điểm của mình, Tống Nghiên bất đắc dĩ không còn cách nào khác là tiễn mẫu thân ra ngoài.

Nhìn thấy mẫu thân tức giận rời đi, Tống Nghiên nhíu mày suy nghĩ một hồi, liền gọi một nha hoàn đến dặn dò một lúc.

Sau khi Quốc Công phu nhân rời khỏi thư phòng, nàng liền đi đến phòng khách, chỉ bị con trai ngắt lời như vậy, trong lòng nàng cũng dịu lại một chút, nhưng nàng vẫn rất tức giận, không khỏi cảm thấy bực bội với Mạnh Nhược, đặc biệt là khi nghe con trai bênh vực nàng ta như vậy, là mẫu thân làm sao mà thoải mái được?

Nghe tin Quốc Công phu nhân sắp đến, Mạnh Nhược khẽ cau mày, nhưng không nói gì, liền đứng dậy đón.

Khi Quốc Công phu nhân bước vào, nhìn thấy con dâu đang tiến lại gần, vẻ mặt có chút lạnh lùng, ánh mắt quét qua, an vị trên người tiểu cô nương đang ngồi yên lặng trên giường, nàng mới để ý thấy hai con ngỗng trắng đang ngồi ở phía trước của giường, chính là hai con ngỗng trắng đã làm cho Hinh Vũ của nàng bị thương.

Khi thấy hai con ngỗng trắng có người lạ đi vào, chúng liền hướng về phía nàng cạp cạp mấy tiếng, nhưng lại không đứng dậy tấn công.

“Tại sao nương lại đến đây?” Mạnh Nhược bước tới, đỡ nàng vào ngồi xuống, cười hỏi.

Quốc Công phu nhân nói với một nụ cười mà như không cười: “Hiếm khi có hai vị Quận chúa đến đây. Ta đã bảo Hinh Vũ mang một ít trà đến, nhưng ta lại thấy Hinh Vũ khóc và quay trở lại, nghe nói là bị hai ngỗng trắng của Quận chúa Thọ An cắn.”

Mạnh Nhược có chút ngượng ngùng khi đang định nói gì đó, giọng của Mạnh Hân đột nhiên vang lên, "Bá mẫu, chuyện này cũng không thể trách Đại Bạch và Nhị Bạch được, là do Lạc biểu tỷ đá chúng nó trước, nếu không thì chúng nó đã yên ổn trong sân rồi, mới không đuổi theo mọi người một cách vô cớ chứ, vì thế mà cháu phải tốn bao nhiêu lâu để rửa chân cho chúng nó đấy.”

Giọng của tiểu cô nương lanh lợi, nói nhanh và gấp gáp, hơn nữa lời lẽ đầy phàn nàn trách móc khiến Quốc Công phu nhân không thở nổi.

Thấy nàng thở hổn hển, Mạnh Nhược nhanh chóng nói: "Nương, Hân nhi vẫn còn nhỏ, xin nương đừng trách móc muội ấy."

Quốc Công phu nhân hít một hơi nói: "Thì cho dù có là Hinh Vũ đá trước, nhưng con vật này làm sao có thể so sánh với con người được? Làm sao có thể mặc kệ người vì hai con thú chứ?"

Lúc này A Uyển mới nói: "Đại biểu tỷ phu không phải đã nói rồi sao? Là do Lạc gia biểu tỷ mắt không tốt nên sẽ gọi người tìm đại phu đến chữa mắt cho biểu tỷ."

“Đúng vậy, đúng vậy, Đại biểu tỷ phu cũng đã nói, chính là do Lạc biểu tỷ mắt có vấn đề, cần nhờ đại phu đến xem cho biểu tỷ, chứ không hai con ngỗng trắng to như vậy mà biểu tỷ lại không nhìn thấy.” Mạnh Ngôn ngắt lời.

A Uyển gật đầu, nói: "Hơn nữa, Lạc gia biểu tỷ, một cô nương còn chưa xuất các, lúc nào cũng có thể chạy vào trong viện của biểu ca biểu tẩu? Bá mẫu xem, như thế không phải sẽ xảy ra chuyện gì sao?"

"Đúng đó, bá mẫu, sao Lạc biểu tỷ lại không về nhà vậy? Chẳng nhẽ tỷ ấy không phải con gái Lạc gia mà là con gái của Tống gia sao? Vậy thì nên đặt là họ Tống mới đúng." Mạnh Hân vỗ tay cười: "Nhưng mà kể cả có là muội muội ruột thịt rồi, lại thỉnh thoảng chạy vào phòng huynh trưởng là điều không tốt chút nào, đúng không? Bá mẫu thấy đấy, cháu đã lớn vậy rồi còn không dám chạy tới viện ca ca của cháu để chơi, mẫu thân của cháu không cho phép cháu làm vậy.”

Quốc Công phu nhân: “……”


Bị hai tiểu nha đầu nói chèn ép như vậy, Quốc Công phu nhân gần như muốn nổ tung, lúc này nàng mới mặc kệ con dâu đang lo lắng bên cạnh, nói với A Uyển: “Hinh Vũ đã được ta nuôi nấng từ nhỏ, ta xem nàng ấy như con gái mình, hai vị Quận chúa chớ có nói bậy. Vậy đừng nói chuyện này nữa, sự tình lần trước là Quận chúa vô trạng, cháu thân là một tiểu cô nương, sao có thể nói là nàng ấy mắt có vấn đề? Nếu truyền ra ngoài là nàng có tật về mắt, về sau Hinh Vũ phải làm sao? Nàng ấy còn chưa có hôn ước nữa ... "

Nhìn thấy Quốc Công phu nhân bất ngờ lau nước mắt, vừa khóc vừa nói chuyện, Mạnh gia tỷ muội đều trợn tròn mắt..

Đây là lần đầu tiên Mạnh Nhược nhìn thấy mẹ chồng mình khóc trước mặt người khác, bỗng có chút chân tay luống cuống. Mạnh Hân còn nhỏ, mặc dù cảm thấy bất bình cho Đại tỷ tỷ của mình, nhưng không ngờ trưởng bối lại khóc như vậy, nhìn vậy nàng chỉ ngạc nhiên không biết phải làm sao.

“Vậy, vậy bá mẫu nói xem phải làm sao?” Mạnh Hân nói trong tiềm thức.

A Uyển cau mày, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Quốc Công phu nhân lau nước mắt nói: “Đều là họ hàng, hai vị Quận chúa cũng là con ngoan, đừng để bụng một mình tiểu cô nương ấy nữa, quên đi những chuyện trước đây, chỉ hy vọng hai vị Quận chúa đừng nói những lời như vậy nữa, để khỏi phải ... ”

“Khỏi phải làm sao?” A Uyển mở miệng hỏi

Quốc Công phu nhân dùng khăn che lại đôi mắt, nghe thấy giọng nói của nàng liền dời tay đi, vô thức nhìn qua, thấy khuôn mặt nàng lạnh lùng, ánh mắt không ngừng nhìn chính mình, tim đập loạn, nhưng nàng vẫn nói: "Hai vị Quận chúa đều là Hoàng thượng sắc phong, các nàng nên để ý lời nói, để tránh không phạm quy, khiến người khác nhìn vào lại cười cho."

“Bá mẫu nói cho cẩn thận!” A Uyển đứng lên cười mỉa mai: “Bá mẫu nói câu này thật là nực cười. Hôm nay Lạc gia biểu tỷ làm như vậy cháu không biết là có quy củ gì? Hay là bá mẫu vẫn không biết, vậy để cho mọi người nói cho biết, là cháu vô lý hay là Lạc biểu tỷ vô lý. "

“Cháu, cháu……”

A Uyển hờ hững nói: "Bá mẫu nghĩ thế nào?"

Mạnh Hân lúc này cũng có phản ứng, lập tức cau mày nói: “Bá mẫu, bá mẫu đang muốn nói gì vậy? Cháu đương nhiên rất có kỷ luật. Mẫu thân từ nhỏ đã cho cháu học cùng ma ma trong cung, mọi người đều khen cháu cơ.” Nàng nói, gật đầu đầy tự hào," Ít nhất thì cháu chưa bao giờ đến gần ca ca và biểu ca của mình. "

Quốc Công phu nhân: “……”

Nhìn thấy bộ dạng không nói nên lời của mẹ chồng, Mạnh Nhược rốt cuộc cũng không chịu nổi, vừa định nói thì bị A Uyển ngăn lại.

Quốc Công phu nhân cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy dáng vẻ không ăn dầu cũng không ăn muối của A Uyển, đây là lỗi của Lạc Hinh Vũ, nhưng hai vị Quận chúa này không nên quá khích như vậy, thậm chí còn nặng lời, nàng chỉ dùng Lạc Hinh Vũ như một bài văn chương để ép buộc nàng ta bỏ qua cho Lạc Hinh Vũ, quả nhiên là một biện pháp tốt, chẳng trách Thế tử Thụy vương lại bị nàng mê hoặc đến vậy.

Bây giờ nàng cuối cùng cũng biết những lời của con trai trước đó có ý nghĩa gì, chắc hẳn nó đã bị Quận chúa Thọ An chèn ép trước đó, vì vậy mới nói rằng không muốn nạp thiếp.

Quốc Công phu nhân không ngốc, tuy rằng yêu thương đứa cháu gái, nhưng không phải muốn trở mặt với Trưởng Công chúa Khang Bình, cũng không muốn bị A Uyển cáo trạng, liền nói: "Lời của Quận chúa ta đã hiểu rồi, hôm nay Quận chúa tới đây thật hiếm thấy, không bằng ở lại dùng bữa cơm rồi hẵng đi?”

A Uyển lộ ra vẻ mặt tươi cười, trông nàng hoạt bát hơn rất nhiều, không còn già nua như trước nữa, giọng nói cũng có chút thanh tú, "Đạ tạ ý tốt của bá mẫu, lúc nãy chúng ta có ăn nhiều điểm tâm, sợ giờ không ăn được nữa. Ở nhà còn có các trưởng lão của cháu cũng đang đợi chúng cháu về nhà dùng bữa nữa ạ. "

Quốc Công phu nhân nói: "Nếu đã như vậy, thì ta cũng không giữ Quận chúa lại nữa."

"Vâng, bá mẫu không cần khách sáo như vậy."

Nghe được lời nàng nói, Quốc Công phu nhân lại thở dài, liếc con dâu cả ngồi sang một bên không biết làm gì, nói thêm vài câu rồi khoác tay nha hoàn rời đi.

Quốc Công phu nhân nắm tay nha hoàn rất chặt, nha hoàn đó chỉ biết nghiến răng chịu đựng, không dám kêu la.

Hôm nay nàng mới biết Quận chúa bệnh hoạn nổi tiếng kinh thành có đức tính như thế nào, hung hãn dữ tợn như vậy, bảo sao được tên ma vương đó sủng ái đến vậy, thật sự là một đôi phản cảm!

Sau khi Quốc Công phu nhân rời đi, Mạnh Nhược bước tới với một chút tội lỗi và ôm lấy A Uyển, chạm vào mặt nàng và nói: “Tỷ xin lỗi, là do tỷ không biết cố gắng, khiến các muội cho ra lộ diện.” Nàng không muốn mẫu thân mình biết, mẫu thân nàng là một người tính cách bạo dạn, tuy rằng quan tâm đến nàng nhưng lại dễ dàng bỏ qua những suy nghĩ tâm tư của nàng, nhưng không ngờ hai muội muội của nàng lại nhìn thấy điều đó.


A Uyển cười nói: "Đại biểu tỷ nói cái gì vậy? Muội không có tỷ tỷ ruột thịt, Đại biểu tỷ và Nhị biểu tỷ giống như tỷ tỷ của muội vậy, muội không thích nghe những lời nói như vậy đâu."

Lúc này Mạnh Hân cũng đến ôm bọn họ, cười nói: "Đúng vậy, Đại tỷ có tâm tư, có một số chuyện không dễ nói, chúng ta không nói gì. Còn A Uyển thì lợi hại rồi, muội ấy có lý, người khác nghĩ nếu bắt nạt muội ấy thì phải xem đại ma vương có đồng ý hay không. Hứ, tỷ nhìn đi, nếu Huyên biểu ca biết có người bắt nạt A Uyển, nhất định sẽ rất tức giận. "

Mạnh Nhược cười: “Huyên nhi là đứa trẻ lễ phép, đừng nói bậy.”

“Muội mới không nói bậy gì.” Mạnh Hân lẩm bẩm, sự kinh hãi của Vệ Huyên đối với nàng đã rõ.

A Uyển biết Đại biểu tỷ là một người tốt bụng, ai cũng cảm thấy tốt bụng nên cho dù bị ức hiếp cũng không muốn quan tâm nhiều, nếu có sai thì tỷ ấy cũng không chủ động nói ra, miễn không phải chuyện gì lớn. Nhưng nếu không quan tâm nữa, chồng lại sẽ bị lây nhiễm bởi một người phụ nữ khác. Chuyện ngày hôm nay, là nàng cũng muốn kiểm tra lại con người của Tống Nghiên, thật là trầm tư, không biết hắn còn trầm đến lúc nào nữa.

Sau khi ở lại phủ An Quốc Công một thời gian, A Uyển và Mạnh Hân rời đi.

Ngày hôm sau, Mạnh Hân đến nói với nàng rằng Quốc Công phu nhân đã gửi cháu gái về nhà mẹ đẻ.

“Thật sự quá tốt rồi, không có nữ nhân đó mỗi ngày đến gặp Đại biểu tỷ phu, Đại tỷ cũng không nên lo lắng quá.” Nàng nằm trên bàn gặm trái cây, miệng lẩm bẩm: "Đại tỷ tỷ chính là tính tình này, không có cách nào cứu được, chẳng trách Nhị tỷ tỷ muốn ta tới thăm Đại tỷ tỷ nhiều hơn. Cũng không biết Đại biểu tỷ phu nghĩ như thế nào, mong hắn đừng phụ lòng Đại tỷ, nếu không do hắn nhìn anh tuấn ..."

A Uyển chỉ nhướng mày về điều này, trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ Tống Nghiên khiến Lạc Hinh Vũ bị đuổi đi, trong lòng Tống Nghiên có mưu mô tham vọng, tính toán không ít. Hai con ngỗng trắng lại gây rối ở đó, chêm thêm lời nói của nàng, cũng khiến hắn hiểu rằng bây giờ hắn chỉ có thể tốt hơn khi Mạnh Nhược tốt, nếu không nàng và Mạnh Hân nhất định có thể tới đó lần nữa, và đợi đến lần đó, không phải trẻ em mà sẽ có cả người lớn vào cuộc.

Mạnh Nhược cuối cùng cũng đã định hình lại được, nếu làm cho nàng đứng lên, nhưng thâm trầm như Tống Nghiên, nàng cũng không khống chế được. Bằng cách này, không bằng để nàng tranh đua một ít cho bên mẹ đẻ, cho nàng ấy có một chỗ để nàng có thể dựa vào, như vậy sẽ không bị bắt nạt.

Chỉ là, nếu Trưởng Công chúa Khang Bình mất đi quyền lực, Tống Nghiên chắc chắn sẽ trả lại nỗi xấu hổ lần này.

A Uyển đôi mắt hơi chìm xuống, nàng nhìn lên hướng cung điện.
    *****

Khi A Uyển và Mạnh Hân đang nói về chuyện của phủ Quốc Công, Quốc Công phủ nghênh đón một vị khách quý.

Tống Nghiên nhìn thiếu niên mặc áo choàng gấm màu đỏ son trước mặt, tay cầm chặt tách trà, trấn tĩnh lại, hỏi: “Không biết Thế tử tới đây có gì dặn dò?”

Thiếu niên đang ngồi trên ghế thản nhiên giơ chân lên nói: “Hôm qua Thọ An đến chơi, nghe nói có người bắt nạt hai con ngỗng trắng!” Hắn liếc nhìn rồi chế nhạo, “Hai con ngỗng trắng đó là ta đã đưa cho Thọ An chơi, ai bắt nạt chúng chính là khinh thường ta! ”

Quả nhiên vì sự tình lần trước mà đã triệu hồi tên này tới, Tống Nghiên đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Hắn đã nói rồi, mặc dù thê tử của hắn hiền lành và đức hạnh, nhưng nàng lại có ba người em dâu hung dữ, và một người trong số đó còn dính vào một quỷ vương hung dữ hơn, điều này đơn giản là không thể động tay vào được.

“Đương nhiên là, bắt nạt hai con thú kia thì không sao, nhưng nếu làm cho Thọ An không vui, thì sẽ khiến ta không vui!” Hắn nói, trên mặt mang theo ý cười, nhưng trong mắt người khác lại lạnh lùng và kinh khủng như Tu La, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tống Nghiên gần như cho rằng người trước mặt không phải là một đứa trẻ, mà là một Tu La chiến đấu trên chiến trường, đầy máu và sát khí, khiến người ta run sợ.
 
Tống Nghiên hít sâu một hơi hỏi: "Không biết ý của Thế tử như thế nào?"