Sủng Thê Như Lệnh

Chương 61





 
Chương 61
(Translator: Poinsettia)
 
Sau khi tin tức về Quận chúa Huệ An được Hoàng đế phong làm Thái tử phi lan truyền ra bên ngoài, cả kinh thành ngay lập tức đều náo động.


Từ khi Thái tử lớn lên, hôn sự của hắn cũng được đặt lên triều đình. Triều thần đều biết cơ thể Thái tử yếu kém, nhưng ngoài khuyết điểm này, Thái tử tư duy nhanh nhẹn, tài đức vẹn toàn, thực sự không tìm bới được nhược điểm nào nữa. Bởi vì hắn là đích trưởng tử, tuy rằng sức yếu, nhưng được phong là Thái tử là chuyện đương nhiên, chỉ mong hắn lớn lên chút, dưỡng sức thật tốt, cũng là phúc của giang sơn xã tắc này.

Trước đây, thân thể Thái tử không tốt, Hoàng đế cũng chưa muốn tuyển Thái tử phi cho hắn, điều này khiến các cận thần ủng hộ Thái tử trong triều không yên tâm, nhất là khi các hoàng tử khác cũng dần dần lớn tuổi, thế lực trong triều dần hoành hành, thân phận của Thái tử cũng có chút bấp bênh. Hiện giờ Thái tử phi đã chọn ra rồi, mọi người đều yên tâm, chỉ mong Thái tử phi vào cung thì có thể sinh hạ hoàng tôn càng sớm càng tốt, địa vị của Thái tử càng thêm đáng tin cậy.

Khi biết Thái tử phi là Quận chúa Huệ An, con gái của Trưởng Công chúa Khang Bình, ở kinh thành đã có đủ loại phản ứng như ghen tị, thất vọng hay vui mừng, nhưng bất kể mọi người lo lắng về vấn đề này như thế nào, thì sự lựa chọn về Thái tử phi đã được quyết định, không thể thay đổi được.

Chưa kể đến trong tiền triều, các cung nữ trong hậu cung cũng vì chuyện này mà phản ứng khác nhau.

Ngồi trong Tùy Phong viện, Vệ Huyên uống cạn bát nước ô mai, nhấc chân lên, nheo mắt nghe thuộc hạ báo cáo, không khỏi bật cười.

"Quý phi nương nương không cẩn thận đập vỡ một bộ sứ Thanh Hoa khí? Xem ra có vẻ rất tức giận."

Vệ Huyên ở kiếp trước kiêu ngạo gần 20 năm, hiếm khi để người ta trong mắt, nếu có thì đó là người dì Trịnh Quý phi, đối với hắn nàng cũng chỉ là một nữ nhân khiến hắn hài lòng mà thôi, không để ý tới nàng quá nhiều, cho nên không biết nhiều về Trịnh Quý phi. Đương nhiên, đây cũng là do Trịnh Quý phi giả mạo, cả đời giả vờ như vậy cũng xem như là lợi hại rồi. Nhưng để một nữ nhân ăn mặc đẹp như vậy vô tình làm đổ khí cụ, có thể thấy được nàng ta cực kỳ quan tâm đến việc Mạnh Vân trở thành Thái tử phi. Công chúa Khang Bình tuy chỉ là Công chúa đã gả đi, nhưng rất có tiếng nói trước mặt Thái hậu và Hoàng đế, lại là người trợ lực tốt nhất bên cạnh Thái tử, cũng khiến Trịnh Quý phi tức muốn hộc máu.
 
 
Trịnh Quý phi ban đầu hy vọng rằng tốt nhất người được chọn làm Thái tử phi là người từ ​​phủ Thừa Ân Công, vì vậy mà gần đây nàng ta còn đặc biệt ám chỉ cho Hoàng hậu. Nàng thấy rằng dạo này Hoàng hậu thường xuyên tuyên triệu các cô nương từ phủ Thừa Ân Công vào cung, trong lòng vẫn thầm mừng rỡ, nhưng ai biết Hoàng đế còn không bàn bạc với Hoàng hậu đã quyết định chọn ra Thái tử phi.

Trịnh Quý phi tính sai một bước rồi, không ngờ rằng vì Hoàng hậu luôn mờ nhạt nên Hoàng đế không tin tưởng vào cái nhìn của Hoàng hậu, cũng vì Hoàng đế cảm thấy không có gì phải bàn bạc với Hoàng hậu nên đã quyết định chọn ra Thái tử phi luôn.

Âm mưu của Trịnh Quý phi không thành, còn tưởng tượng rằng tương lai Thái tử sẽ có một nhạc mẫu quyền thế, làm sao mà nổi cơn thịnh nộ cho được?


Vệ Huyên đương nhiên vui mừng khi Trịnh Quý phi nương nương tức giận như vậy, nhưng sau khi vui mừng, nghĩ đến việc Văn Đức Đế không cho Hoàng hậu chút mặt mũi nào nên không nhịn được mím môi lại.

Sau khi nghe phản ứng của những người trong cung, Vệ Huyên phất tay bảo người lui xuống.

Thái tử phi đã quyết định ra, hôn sự sẽ định là hai năm sau, thời gian vẫn còn nhiều. Ngụy Xuân nhớ lại sức chiến đấu của Mạnh Vân ở kiếp trước, về sau có nàng trấn giữ trong cung, sẽ không dễ để cho Hoàng làm ra chuyện  ngu xuẩn g. Nếu kiếp trước Thái tử không chết, Mạnh Vân không bị Thái tử liên lụy mà bệnh chết trong cung, chỉ e rằng người cười đến cuối cùng lại là Hoàng hậu mới đúng, Trịnh Quý phi nào có phần..

Lúc trước Vệ Huyên nghi ngờ cái chết của Thái tử, mấy năm nay thường xuyên ra vào phủ Công chúa, bởi vì A Uyển nên dần cũng quen thuộc với tỷ đệ Mạnh gia, sau khi cảm nhận được bản lĩnh của Mạnh Vân, Vệ Huyên không cảm thấy Thái tử thực sự không giống như hắn biết ở kiếp trước, phải chết trên người một nữ nhân, hắn sợ có điều gì đang ẩn giấu trong đó.


Nghĩ vậy, Vệ Huyên liền nói với Lộ Bình: "Nói lại với Thường Diễn, bảo hắn để mắt tới Đông cung, chú ý đến những người hầu hạ bên cạnh Thái tử Điện hạ."

Lộ Bình lên tiếng đáp lại.

Vì kiếp này đã chọn Thái tử làm liên minh nên Vệ Huyên sẽ không để Thái tử chết trẻ như kiếp trước, tiện nghi cho Tam Hoàng tử. Hắn vẫn muốn cả đời có thể kiêu ngạo, cho nên tự nhiên phải chọn người có thể dung túng hắn. Thái tử là một người khôn ngoan, hơn hẳn tên Tam Hoàng tử hẹp hòi và tên Ngũ Hoàng tử xảo quyệt kia, với lại có thêm Mạnh Vân, Vệ Huyên có phần tự tin hơn một chút. Về phần các Hoàng tử khác, vì thân phận của họ không cao, nên Vệ Huyên cũng không để trong lòng.

Lẳng lặng nhớ lại sự việc kiếp trước, Vệ Huyên thả chiếc bát trong tay xuống, chỉnh lý lại y phục trên người rồi nhìn trời, chuẩn bị đến phủ Công chúa tìm A Uyển.

Vệ Huyên bị chặn lại ngay trước khi rời đi.

Vinh vương bước tới với nụ cười rạng rỡ, vươn tay ôm vai hắn: "A Huyên, hôm nay thời tiết rất đẹp, đi Vị Trân Trai nếm thử vị trân ngỗng ở đó thì sao?"

Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn hắn, chán ghét nói: "Tiểu hoàng thúc, không phải cháu nói thúc đâu, nhưng gần đây thức ăn quá nhiều rồi đấy, mặt thì tròn, sau này sẽ càng béo đấy."

Nghe xong, Vinh vương sờ sờ khuôn mặt đầy da thịt của mình, cau mày suy nghĩ, cuối cùng lộ ra vẻ công bằng và nhân từ: "Chết dưới đồ ăn ngon, làm ma cũng thỏa mãn! Vì món ngon của thế gian này, trở nên mập mạp thì đã sao! ”Hắn nói rồi bất giác kéo Vệ Huyên đi.

Các thị vệ đi theo Vinh vương và Vệ Huyên nhìn nhau, không còn cách nào khác là đi theo.
 

Vị Trân Trai là một tửu lầu lâu đời nổi tiếng trong kinh thành, nghe nói bên trong có bát kỳ, bát kỳ này  là nguyên liệu tụ tập từ khắp nơi, từ trên trời đến bơi dưới nước và chạy trên mặt đất, cái gì cũng có. Đây là tiệm duy nhất, không có chi nhánh khác. Mà nghe nói tay nghề bát kỳ này được là công thức bí mật của tổ tiên Vị Trân Trai để lại, những người khác không thể học được, vì điều này mà khiến Vị Trân Trai có không ít khách.

Khi đến Vị Trân Trai trong kinh, Vinh vương đã có một chỗ ngồi ở đó, không giống như nhưng người khác phải xếp hàng lấy số đợi vào.

Tiểu nhị trong đại sảnh sớm đã biết Vinh vương thường xuyên tới đây ăn, nên tiếp đãi vô cùng ân cần, hắn nhanh chóng bưng một đĩa đồ ăn ngon mà họ gọi, sau đó mang lên một bình rượu hoa điêu.

Sau khi tiểu nhị đi xuống, đóng cửa lại, thị vệ liền canh giữ trước cửa.

Cửa sổ trong phòng hướng ra con sông nội thành, từ cửa sổ nhìn xuống, có thể thấy hồ nước được nối liền với sông nội thành, sóng nước trên mặt hồ lấp lánh, một vài chiếc thuyền đậu, từ xa xa còn có thể nghe thấy tiếng đàn sáo động truyền đến.

Vệ Huyên liếc nhìn xung quanh, quả là một nơi thích hợp để nói chuyện, phòng không chỉ cách âm mà còn không sợ có người nghe trộm bên ngoài.

“Nào, nào, nào, chúng ta ăn cơm đầy đủ trước rồi nói chuyện.” Vinh vương vừa nói xong, cầm đũa lên liền bắt đầu ăn uống thỏa thích, cũng không câu nệ gì đến dáng vẻ trưởng bối của hắn, trực tiếp coi Vệ Huyên là người ngang hàng.
 
Nhìn thấy hắn hùng hục ăn uống như vậy, Vệ Huyên cười nói: "Nếu để người trong cung nhìn thấy thức ăn uống vô phép như vậy, nói không chừng Hoàng tổ mẫu sẽ phái một số cung nữ tới dạy thúc lễ nghi rồi."

Vinh vương ăn miếng ngỗng Vị Trân nướng giòn, bên ngoài giòn rụm, nước thịt béo ngậy bên trong quyện với nước sốt pha chế, hương vị quả thực là tuyệt hảo, hắn đã quá quen với những món do đầu bếp trong cung làm, đương nhiên sẽ cảm thấy miếng ngỗng Vị Trân này cực kỳ chân thực, không hổ danh là Vị Trân Trai, đúng là đệ nhất về ẩm thực, mỗi lần giới thiệu món ăn đều là những món ngon hiếm có.

"Không quan trọng, dù sao ở trong cung, tác phong của ta cũng luôn xuất sắc, tất nhiên sẽ không để bọn họ nhìn thấy. Mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon đâu."

Hai người một lớn một nhỏ đều đang trong giai đoạn phát triển cơ thể,, lại đối mặt với một bàn đồ ăn ngon, quả thực là gió cuốn mây tan, nhanh chóng cuốn bay hết thức ăn. Tuy nhiên so với cách thưởng thức thuần túy của Vinh vương, Vệ Huyên lại ghi nhớ kỹ hương vị của từng món ăn, trong lòng âm thầm tính toán món nào thích hợp cho A Uyển, lát nữa có thể mang cho A Uyển nếm thử một ít.

"Đang suy nghĩ gì vậy? Nghĩ tới Thọ An của Khang Nghi tỷ tỷ đúng không?" Vinh vương ngồi dựa ở trên ghế bên cửa sổ, trên tay cầm một tách trà, trông rất thoải mái, khuôn mặt có phần anh tuấn như Văn Đức Đế, bởi vì mấy năm nay ăn uống thả cửa, nên trông tròn trịa rất nhiều, thoạt nhìn lại thấy khá gợi cảm.

“Liên quan gì đến thúc?” Vệ Huyên không thích người ngoài bàn tán về A Uyển, thậm chí đén mức nói ra tên của nàng đều cảm thấy như là sỉ nhục.


Vinh vương liếc nhìn hắn, sớm đã thấy sức chiến đấu tàn bạo của đứa trẻ này đối với Thọ An, cũng không đi trêu chọc hắn ta nữa, hắn nói: "Thái tử phi đã quyết định rồi, lại không ngờ đó là Huệ An của Khang Bình tỷ tỷ, lại sắp có kịch hay để xem đây. Hoàng tẩu có vẻ không thích Huệ An, nhưng Thái tử điện hạ lại thích vô cùng, Thanh Ninh nhìn thì tâm trạng rất tốt, nhưng Trịnh Quý phi lại có chút thất vọng. "

Đây là tin tức mà lúc nãy Vệ Huyên nhận được, nên không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

Vinh vương lải nhải với hắn một hồi, thấy hắn ngồi bình tĩnh suốt liền thấy nhàm chán, cuối cùng nói: "Mấy ngày nay Hoàng thượng không đề phòng ta, Thái hậu thì có vẻ dễ chịu hơn, xem ra như ngươi nói, chính xác!"

Lúc này ruốt cuộc Vệ Huyên cũng đắc ý quay mặt ra nhìn hắn một cái: "Đó là đương nhiên! Nghe cháu nói là đúng."

Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, Vinh vương không khỏi xoa đầu cậu bé, bỏ qua vẻ mặt khó chịu của hắn, đắc ý cười nói: "Đúng vậy, ta rất đúng khi nghe lời cháu, kiếp này thúc liền lăn lộn cùng cháu vậy!"

Vệ Huyên đá hắn, không thích hắn lại gần, chỉ có A Uyển mới có thể chạm vào hắn, những người khác đều là lông lá mà thôi!

Khi rời khỏi Vị Trân Trai, Vệ Huyên yêu cầu tiểu nhị gói một vài phần ăn, cho vào hộp đồ ăn, định mang về cho A Uyển nếm thử.

Vinh vương tiếp tục cười nhạo hắn: "Nam nhi tham vọng tứ phía, sao lại có người như cháu quan tâm nhi nữ tình trường như vậy? Mặc dù Thọ An sẽ là tiểu tức phụ của cháu, nhưng cũng không thể chiều chuộng như thế này, cẩn thận sau này nàng sẽ trèo lên đầu cháu đấy. "
 
Ngay cả khi hắn không chiều chuộng A Uyển, kiếp trước A Uyển đã sớm tự leo lên đầu hắn rồi. Hắn thích A Uyển như vậy hơn là thấy nàng lễ phép với hắn và coi hắn như người thân.

Đi được một đoạn, nghe thấy Vinh vương còn nói nhảm, Vệ Huyên đuổi hắn: "Được rồi, cháu đã bao nhiêu tuổi rồi, thúc nói cho cháu biết cái này để làm gì? Cháu chỉ thích nàng thôi, có chết cũng cam tâm tình nguyện chết trong tay nàng . "

“Đúng là không có tiền đồ!”

Cả hai đấu võ mồm cả đường đến tận phủ của Trưởng Công chúa Khang Nghi, Vinh vương đột nhiên hét lên: “Năm ngoái khi ở chùa Khô Đàm ta đã nói rằng ta sẽ tặng một con bạch hạc cho Thọ An như một món quà gặp mặt vào ngày Phật đản, đến bây giờ đã tặng đâu. Bạch hạc đang được nuôi ở Quảng Âm hải trong cung, quên mất phái người gửi nó cho Thọ An. "

“Vậy thì đừng tặng, cháu sẽ cho người làm thịt nấu canh.” Vệ Huyên tỏ vẻ tức giận, hắn không muốn để A Uyển nhận đồ từ những nam nhân khác.

Vinh vương ngẩn người ra, khuôn mặt tròn quay đầu lại nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ ta cho Thọ An một con hạc cũng cản trở cháu à? Cháu là một nam tử hán, đừng quá keo kiệt vậy."

Vệ Huyên mặc kệ hắn, nhấc chân đi vào phủ Công chúa.

Vinh vương cũng chen vào và đi đến thỉnh an Công chúa Khang Nghi.

Khi Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn thấy Vinh vương, không khỏi có chút kinh ngạc: “Sao đệ lại xuất cung vậy?"

Vinh vương cười khờ khạo nói: "Nghe nói hôm nay Vị Trân Trai cho ra một món ngỗng Vị Trai, đệ thèm quá, nên liền đi cầu xin Hoàng đế ca ca, cùng với A Huyên đi nếm thử chút xem sao."

Trưởng Công chúa Khang Nghi không nhịn được mà bật cười, nhìn đệ đệ này mặt tròn hơn năm trước rồi, từ một thanh niên khôi ngô trở thành một tiểu đệ mập mạp, cũng không biết nói sao về sức ăn của đệ ấy. Không biết bắt đầu từ lúc nào, đệ đệ này bỗng nhiên trở thành một kẻ mê ăn uống, quyết tâm ăn khắp thiên hạ, phòng bếp trong cung nấu nướng ăn chán rồi nên khao khát ra ngoài cung.

Khi Vinh vương đang nói chuyện với Trưởng Công chúa Khang Nghi, Vệ Huyên nóng nảy rời đi, cầm món ăn được gói sẵn ở Vị Trân Trai đến Tư An viện để tìm A Uyển.

Thời tiết giữa tháng 5 vốn đã rất nóng, A Uyển dựa vào trên giường La Hán mà buồn ngủ, mặc quần áo nhẹ, nhưng dù mỏng nhẹ như thế nào cũng đều bị che kín, một lúc sau, trên mặt liền tiết ra một lớp mồ hôi, Thanh Chi lấy khăn cẩn thận lau mồ hôi cho nàng, cầm một chiếc quạt nhỏ quạt cho nàng để nàng ngủ dễ chịu hơn.
 
Nhìn thấy Vệ Huyên bước vào, Thanh Chi định nói, nhưng hắn đã giơ tay ngăn cản. Hắn đặt hộp thức ăn lên bàn, sau đó tự mình đi tới, ngồi lên giường La Hán, cầm lấy cây quạt trên tay Thanh Chi, rồi tự mình quạt cho A Uyển.

Khi A Uyển mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy mình bị rắn quấn vào người gần như không thở nổi, lại cảm thấy mình như cá mắc cạn, nguồn nhiệt cứ đốt vào người, nóng quá đi mất.

Sau khi mở mắt ra, cuối cùng nàng cũng tìm thấy nguồn nhiệt, biết là tiểu shota đó bám riết đã trèo lên ghế của nàng để ngủ tiếp, A Uyển dung sức đẩy hắn ta ra và đứng dậy.

Vừa mới ngồi xuống, phía sau nàng lại có một nguồn nhiệt khác, tiểu shota sau lưng nàng đang dụi mặt vào cổ nàng, A Uyển tát một cái vào đầu hắn, nhưng đánh hắn cũng không đi, cho đến khi nàng đá hắn vài cái. Sau một vài cái cước chân, lớp thạch cao bằng da chó mới bị xé toạc.

Sau khi kêu nha hoàn rửa mặt sạch sẽ, A Uyển có tinh thần hơn chút, hỏi: "Sao đệ lại ở đây?"

“Mang cho nàng một ít đồ ăn ngon.” Vệ Huyên nhảy khỏi giường La Hán, đồng thời ôm nàng xuống, dắt tay nàng đi tới bàn bát tiên.

Thanh Yên và Thanh Chi đã đến lấy bát đũa sạch sẽ và trình bày những thứ bên trong hộp thức ăn.


Nhìn thấy những điểm tâm mờ ảo tinh xảo đó, mắt A Uyển sáng lên, nhưng nghĩ rằng có một tiểu shota ở đây, nên kiềm chế lại chút, kẻo hắn lại nghĩ rằng nàng là một người tham ăn. Thực ra nàng chỉ là do cơ thể không tốt nên không ăn được cái này cái kia mà thôi, thực sự mấy món ăn thanh đạm ấy khiến nàng càng ăn càng cảm thấy nhạt nhẽo, có đôi lúc không tránh được việc sẽ thèm ăn một chút.

“Đệ lại đi Vị Trân Trai cùng Vinh vương à?” A Uyển nói như thường lệ.

Vệ Huyên mơ hồ đáp lại, trong mắt người ngoài, hắn và Vinh vương là một bộ đôi ngốc nghếch khiến người ta đau đầu. Thật ra chuyện không phải như người ngoài nhìn thấy, chỉ là có một số chuyện không hay nên nói với A Uyển.

Chờ A Uyển ăn vài món chay điểm tâm của Vị Trân Trai, nàng liền cảm thấy hơi no, sau khi gắp một vài thứ, nàng dừng ăn, thưởng phần còn lại cho các nha hoàn, nàng cầm một tách trà thảo mộc, ngồi nói chuyện cùng Vệ Huyên, đương nhiên sẽ là nói về chuyện đó.

“Không ngờ Hoàng thượng lại phong Nhị biểu tỷ làm Thái tử phi, yến tiệc ngắm hoa trong tiết hoa triêu cũng không thấy Hoàng thượng có đối xử khác biệt gì với Nhị tỷ.” A Uyển không khỏi thở dài, cũng không biết tại sao Hoàng đế lại chọn Mạnh Vân.

"Chuyện này có gì kỳ lạ? Có lẽ là Hoàng bá phụ lại quan tâm đến dì Khang Bình? Thái tử vẫn còn yếu thế, cho nên Thái tử phi nhất định phải chọn bên nhạc gia không có gì nổi bật, nhưng thân phận mẫu thân lại cao quý, mới có thể giúp được." Vệ Huyên nói: "Còn Mạnh Vân thì cũng khá thích hợp vào cung, không ai có thể làm tốt hơn nàng ấy đâu."

A Uyển quay lại nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại nói như vậy: "Tại sao?"

Vệ Huyên sẽ không bao giờ nói quá rõ ràng với nàng, có một số chuyện rất khó giải thích, vì vậy hắn nói: "Sau này nàng sẽ biết thôi."

Không nhận được câu trả lời từ Vệ Huyên, A Uyển có chút không vui, kể từ khi biết rằng Mạnh Vân sẽ trở thành Thái tử phi, A Uyển đã rất lo lắng cho nàng ấy. Xét cho cùng, Mạnh Vân giống như mẫu thân Công chúa của mình, rất ủng hộ một vợ một chồng, tuyệt đối không thể chịu đựng được chuyện chồng mình về sau sẽ như nam nhân khác trái ôm phải ấp, tiểu thiếp đầy phòng. Nhưng thân phận Thái tử tuyệt đối không thể chỉ có một nữ nhân trong lòng được, cho dù Thái tử không muốn, e rằng các vị trưởng lão về sau cũng sẽ chọn cho hắn.

Đến lúc đấy Mạnh Vân sẽ phải làm sao?

Ngoài ra, điều khiến A Uyển tiếp tục lo lắng là Thái tử và Mạnh Vân thực sự là biểu huynh muội, có quan hệ huyết thống, vậy tại sao lại có rất nhiều ví dụ về việc biểu huynh muội thành thân xung quanh nàng vậy? Nhưng Vệ Huyên đang đối mặt với nàng, đột nhiên nàng không nói ra được.

Nhìn thấy giữa lông mày nàng có chút lo lắng, Vệ Huyên khẽ cong môi, Mạnh Vân không cần lo lắng, nên lo lắng mới chính là Thái tử thì đúng hơn, nếu Thái tử không thích nàng, Mạnh Vân nhất định có thể quăng Thái tử đi, không dám sai khiến.

Sau đó, Vệ Huyên cuối cùng cũng rời đi.

Sau khi Vệ Huyên rời đi, Trưởng Công chúa Khang Nghi đến gặp con gái, thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào sân ngoài cửa sổ, nàng chỉ cảm thấy có điều gì đó không ổn ở con gái mình, nàng nhớ lại dáng vẻ của con gái mình khi nghe tin Mạnh Vân được phong làm Thái tử phi, Trưởng Công chúa Khang Nghi tự hỏi, chẳng nhẽ con gái mình lại bận tâm về vấn đề thành thân với biểu huynh muội hay không?

Mặc dù Trưởng Công chúa Khang Nghi không biết con gái mình làm sao lại có ý nghĩ quái gở đến mức thành thân với biểu huynh muội là kỳ lạ và không thể chấp nhận được, nhưng Trưởng Công chúa Khang Nghi vẫn cảm thấy hiện tại biểu hiện của Vệ Huyên đang rất tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không chừng về sau Vệ Huyên cũng chỉ cưng chiều mình A Uyển, đương nhiên nàng sẽ không muốn phá hỏng hôn sự này, dù thế nào đi nữa cũng phải khiến A Uyển thích Vệ Huyên mới được.

Trưởng Công chúa Khang Nghi suy nghĩ một lúc, và rất nhanh đã có ý tưởng.

Vào buổi tối, trước khi Trưởng Công chúa Khang Nghi và Phò mã đi ngủ, Công chúa Khang Nghi đã nói với La Diệp: "Cơ thể của A Uyển giờ đã tốt hơn trước rất nhiều, thiếp cảm thấy có lẽ là đã do đi theo Liễu Tiêu luyện quyền, chàng thấy đó thiếp tập luyện với A Uyển cũng được một thời gian rồi, thiếp cũng thấy khỏe hơn rất nhiều. "

La Diệp nhìn khuôn mặt thanh tú của thê tử, bị ánh mắt trìu mến kia nhìn mà động lòng, hắn không nhịn được hôn lên khuôn mặt trơn bóng đó rồi mỉm cười: "Nước da của A Uyển quả nhiên đã tốt hơn trước nhiều."

Trưởng Công chúa Khàng Nghi khinh bỉ không cho hắn đè lại, nói tiếp: "Trời nóng thế này, thiếp định đưa A Uyển đi thôn trang ở tiểu thanh sơn tránh nóng. Nơi đó không chỉ mát hơn mà còn sạch sẽ hơn kinh thành, có thể khiến A Uyển yên lặng tu luyện. Hiện tại không có việc gì phải làm ở trong thành, thiếp dự định chúng ta sẽ ở đó một thời gian, nếu không có chuyện gì xảy ra thì không cần hồi kinh. "

La Diệp kinh ngạc nhìn nàng: "Làm sao vậy? chẳng lẽ trong kinh không thoải mái sao?" Hắn nói, hắn cũng cảm thấy ở trong kinh không có gì thú vị, mỗi ngày đối mặt với kinh thành, thật sự rất nhàm chán. Nếu không phải vì thê tử và con gái, hắn đã sớm rời kinh đi du ngoạn rồi.

“Chàng nghĩ đi đâu vậy?” Trưởng Công chúa Khang Nghi biết trượng phu mình muốn quanh co, bèn nói: “Dù sao thiếp chỉ nghĩ rằng kinh thành không phải là nơi thích hợp để tu luyện, vì vậy thiếp muốn đưa A Uyển đến thôn tràng, để con có được sức khỏe tốt, tu dưỡng bản thân, như vậy cũng đỡ cho Huyên nhi ngày nào cũng đến tìm A Uyển. Giờ chúng đã lớn rồi, không thể như hồi còn bé được nữa, dù hai đứa có hôn ước cũng không được như vậy. Mà sau khi đến thôn trang, chỗ đó thì gần Bàn Long sơn, thích hợp để chàng đi thăm bạn bè, không phải cả hai chúng ta đều có lợi sao? "
 
Sau khi La Diệp nghe xong, hắn cũng cảm thấy thê tử mình nói đúng, sau khi thảo luận với nàng một lúc, hắn quyết định đến sống ở thôn trang ở tiểu thanh sơn.