Edit: Hàn Ngọc
Beta: Hằng Lê, Đào Mai
Thụy Vương Thế tử tỉnh lại, mọi người trong viện đều thở phào một hơi, nha hoàn bà vú cùng tùy tùng đều cảm thấy sinh mệnh của bản than đã được bảo đảm.
Cũng không phải sao, nếu là Thế tử chết trẻ ở bên trong quan dịch này, không chỉ Thụy Vương bi thống đánh giết hạ nhân hầu hạ không chu đáo Thế tử, vị thái hậu ở trong cung còn không biết sẽ nổi trận lôi đình ra sao.
Vì lẽ đó Thế tử thoát khỏi cơn nguy hiểm, để cho bọn họ những người luôn phục vụ chủ nhân mà nói, đây là việc vui lớn, làm việc đều lanh lợi hơn mấy phần.
Chỉ hy vọng vị tiểu tổ tông này nhớ kỹ lần giáo huấn này, lần sau đừng tiếp tục giày vò mọi người như vậy. Hơn nữa Thế tử lần này bệnh đến lợi hại, cũng coi như là đã chịu tội.
Phu thê Thụy Vương cũng thật cao hứng, Thụy Vương tự mình dặn dò hạ nhân làm chút đồ ăn dễ tiêu cho nhi tử một ngày một đêm chưa ăn gì của ông.
Nhìn dáng vẻ Vương phi từ ái lau mặt cho nhi tử sinh bệnh suy yếu, trong lòng ông khá là tự đắc,.
Nhìn cảnh vợ con tình cảm như vậy rất dễ dàng làm cho trong lòng nam nhân sản sinh cảm giác thỏa mãn.
Mà để Thụy Vương càng cao hứng chính là, lần này nhi tử bị bệnh thành như vậy, hẳn là rất khó chịu, nhưng nhi tử lại không như dĩ vãng làm ầm ĩ đến khiến mọi người không được an ổn.
Ngoại trừ lúc trước tìm Lộ Bình thì ngữ khí có điểm không đúng ra, thời điểm khác nhưng chỉ là yên lặng ngồi ở chỗ đó.
Đương nhiên, Thụy Vương cảm thấy, hay là nhi tử sinh bệnh suy yếu, nên gây rối không nổi.
Chờ sau khi nhi tử ăn xong, Thụy Vương lại căn dặn vài câu, liền dắt Vương phi rời đi, để nhi tử nghỉ ngơi.
Ra khỏi phòng, Thụy Vương phi liền đem sự tình sáng nay phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi lại đây thăm bệnh báo với ông, trên mặt mang theo áy náy nói:
- "Cũng là lúc đó thiếp quá lo lắng không có chú ý Huyên Nhi, mới để lúc Huyên Nhi đột nhiên tỉnh lại đã đẩy quận chúa Thọ An ngã nhào xuống đất, làm cho quận chúa hôn mê tại chỗ. Tuy rằng người thiếp phái đi qua thăm viếng trở về nói Khang Nghi muội muội cũng không trách tội, thế nhưng quận chúa Thọ An gặp phải đại kiếp nạn này, cũng là Huyên Nhi chúng ta không phải... "
Nói xong lại thở dài.
Tâm tình tốt của Thụy Vương tiêu giảm một chút, cau mày nói:
- "Khang Nghi muội ấy... Quên đi, muội ấy đến cùng chỉ có một nữ nhi bảo bối như vậy, chờ sức khỏe Huyên Nhi khá hơn một chút, dẫn Huyên Nhi tới bồi tội với tiểu cô nương đi. "
Đối với Thụy Vương mà nói, tình huống mấy tỷ muội của ông không một ai giống như Trưởng công chúa Khang Nghi.
Bà là trong hết thảy tỷ muội tối bình thường không có gì nổi bật, so với Trưởng công chúa Khang Bình được tôn vinh vô hạn mà nói thì kém xa, thế nhưng so với các tỷ muội khác lúc trước cuốn vào bên trong tranh đoạt phong vân người thì chết, người thì bệnh, người thì bị giáng chức, bà đúng là bình an lớn lên, sau đó xuất cung lập gia đình, không tốt cũng không xấu.
Đương nhiên, Trưởng công chúa Khang Nghi thân thể không được tính là khỏe mạnh, vì lẽ đó từ khi thành thân đến nay, cũng chỉ sinh được một nữ nhi so với bà còn bệnh tật triền miên hơn.
Hơn nữa nghe nói bà lúc đó khó sinh, đại phu nói bà sau này không cách nào lại mang thai nữa, e sợ đời này cũng chỉ có một hài tử.
Có thể tưởng tượng được Trưởng công chúa Khang Nghi coi nữ nhi bệnh tật này như bảo bối.
Nghĩ như vậy, Thụy Vương cũng cảm thấy có chút có lỗi với muội muội này, tiểu tử thúi nhà ông hại đến tiểu nữ oa ốm yếu người ta suýt chút nữa thì không thở được, cũng không biết hiện tại thế nào rồi, liền căn dặn Thụy Vương phi đưa phân lễ tạ tội.
- "Bản vương nhớ tới nơi này của chúng ta có mấy người dưới hiếu kính mấy cây nhân sâm mấy trăm năm? Theo lễ đồng thời đưa tới thôi. "
Thụy Vương phi nghe xong liền đáp ứng, đúng là không ở phương diện này tính toán, miễn cho trượng phu không thích. Bất quá, bà chớp mắt một cái, nhân tiện nói,
- "Vương gia, ngài cũng biết tính khí Huyên Nhi, thiếp cũng không phải nói Huyên Nhi không tốt, chỉ là tuổi tác Huyên Nhi còn nhỏ, tính tình còn không ổn định, đến thời điểm nếu là thấy quận chúa Thọ An... Nghe nói quận chúa Thọ An sáng nay sau khi được ôm trở về, khí tức yếu ớt, nhìn rất là đáng sợ đấy. "
Trên mặt Thụy Vương hiện lên lúng túng, Vương phi nói tới hàm súc, nhưng hắn làm sao không biết tính khí nhi tử này của mình, hoàn toàn chính là được sủng ái mà trở thành vô liêm sỉ.
Đến thời điểm nếu là thấy tiểu cô nương nhà người ta, tính khí hắn lại nổi lên doạ đến quận chúa Thọ An đang bệnh tật thì làm sao bây giờ?
- "Chuyện này... Khụ, khụ, hiện tại chậm lại đã, chờ ngày mai bản vương rảnh rỗi tự mình qua xem một chút thôi."
Thụy Vương phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, như vậy mới phải.
Thành thật mà nói, vì đứa con riêng này, bà đã đắc tội không ít người, nếu như có thể tránh khỏi liền tận lực tránh khỏi thôi.
Lộ Bình khiếp đảm mà nhìn tiểu hài tử đang ngồi trên giường, có chút không dời mắt nổi.
Tuy rằng tiểu hài tử trên giường bởi vì bệnh nặng một trận, màu da trắng xám, vẻ mặt uể oải, trên người cũng chỉ mặc kiện tẩm y màu xanh nhạt thêu ám văn, mái tóc đen dày rối tung, xem ra quả thực lại giống như cái tiểu cô nương quá mức tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, chỉ có giữa hai lông mày, kiêu căng đầy lệ khí không phù hợp tuổi tác, cùng cặp mắt lướt qua vẻ xảo quyệt phá hoại cái hồn nhiên thuộc về hài đồng, tướng mạo quá mức suy yếu biến thành lệ quang u ám không mang theo nữ tính.
Lộ Bình đến cùng tuổi còn nhỏ, kiến thức cũng không nhiều, không quá rõ ràng loại thần thái cùng tuổi tác mâu thuẫn cùng tương phản, chỉ cảm thấy vị chủ tử mới này dung mạo thật đẹp, nhưng lại cho hắn một loại cảm giác rất đáng sợ.
Loại cảm giác đáng sợ này so với lúc trước ở Trấn Nam Hầu phủ gặp phải cái Thế tử quý khí lại táo bạo kia còn sâu hơn, chí ít khi đó Thế tử mang đến cho hắn một cảm giác chỉ là thuộc về cái hài tử bị làm hư, mà Thế tử sau khi sinh cơn bệnh nặng tỉnh lại, rõ ràng nhìn rất suy yếu, nhưng là ánh mắt quét tới thì, để hắn sợ đến đều không dám nói chuyện.
- " Lộ Bình. "
Bởi vì bị bệnh mà giọng trẻ con khàn khàn vang lên, bên dưới Lộ Bình rõ ràng co rúm lại, bất quá vẫn dũng cảm ngẩng đầu nhìn hướng về chủ nhân,
- "Thế tử, Lộ Bình ở đây, ngài có gì dặn dò? "
Lúc này, những nha hoàn ma ma hầu hạ đều bị Vệ Huyên đuổi ra bên ngoài, chỉ để lại một mình Lộ Bình.
Tuy rằng không thích hợp, thế nhưng bởi vì tính khí Vệ Huyên, mọi người cũng chỉ có thể nghe theo phân phó của hắn, may là cũng không phải hắn muốn đi ra ngoài, đoàn người canh giữ ở cửa chờ là được, đúng là không tính là không tuân theo lời hắn.
Chỉ là, ít nhiều có chút kỳ quái, Thế tử mới vừa tỉnh lại hẳn là phải mệt mỏi không tinh thần, lúc này cần nghỉ ngơi mới đúng, Thế tử lưu lại Lộ Bình chẳng lẽ muốn chơi cùng nhau?
Ánh mắt Vệ Huyên thâm thúy, trong mắt lướt qua mấy phần do dự cùng không xác định, thậm chí hoài nghi điều này cũng chỉ là giấc mộng.
Rõ ràng hắn ở trong cái cuộc chiến kia kiên thủ đến cuối cùng, thậm chí bị một mũi tên xuyên tim mà chết, nhưng vì sao sau khi tỉnh lại, đang ở bên trong quan dịch không nói, chính mình cũng đã biến thành dáng vẻ khi còn bé...
Phụ vương rõ ràng trở nên tuổi trẻ, An ma ma cũng ở đây, Lộ Bình càng là dáng vẻ hài tử khi còn bé vừa đen vừa xấu gầy.
Còn có, lúc trước hắn ở trong mơ ngờ ngợ cũng nhìn thấy đồng dạng là A Uyển khi còn bé, nàng xem ra gầy gầy nho nhỏ, chỉ có cặp mắt kia chưa từng thay đổi dù nàng có trưởng thành theo tuổi tác, ánh mắt của mọi người sẽ phát sinh biến hóa, chỉ có nàng, mười mấy năm như một ngày...
A Uyển...
Đột nhiên, hắn lại ngẩn ra, hô hấp bỗng dưng gấp gáp.
Nếu như, đây là một giấc mơ, hắn mộng trở lại khi còn bé, như vậy A Uyển có phải là còn sống?
- "Lộ Bình, A Uyển đâu? "
Lộ Bình nghe được lời của hắn, có chút há hốc mồm, thậm chí không hiểu rõ, nhỏ giọng nói:
- " Thế tử, A Uyển là ai? "
Vệ Huyên sững sờ, lẽ nào trong mộng không có A Uyển? Nếu như không có nàng, mộng này có ý nghĩa gì?
Cổ họng đắng chát, hắn lại hỏi:
- " Lộ Bình, ta hiện tại bao nhiêu tuổi? Tại sao lại ở chỗ này? "
Lúc này Lộ Bình thật sự đã tỉnh táo, lập tức nói:
- "Bẩm Thế tử, ngài năm nay sáu tuổi, tháng trước là ngày mừng thọ của Trấn Nam Hầu phủ đại trưởng công chúa Khánh An, ngài cùng Vương gia, Vương phi đi phủ Trấn Nam Hầu mừng thọ đại trưởng công chúa, nhưng trên đường về kinh, bởi vì ngài mắc mưa, sinh bệnh nặng... "
Hai mắt Vệ Huyên lướt qua liền bừng tỉnh, hắn nhớ lại rồi, khi còn bé xác thực có chuyện như vậy. Bất quá, trong trí nhớ của hắn tựa hồ chính mình không có một màn sinh bệnh chứ?
- "Ngươi có biết A Uyển... Không, quận chúa Thọ An ở nơi nào không? "
Vệ Huyên ánh mắt sáng quắc hỏi, cái tên đó từ đầu lưỡi trượt ra, để trái tim hắn bỗng căng thẳng, đầu lưỡi hơi tê dại cùng đau đớn, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng.
Cái tên đó, đặc biệt nắm giữ ma lực, mỗi khi kêu to, thì đều cảm thấy mang theo một loại ý nghĩa đặc thù cùng dư vị mỹ vị.
Đáng tiếc, Lộ Bình nhưng vẫn là một mặt mờ mịt, thẹn thùng nói:
- " Thế tử, nô tài vẫn theo phu xe trong phủ, những chuyện khác không biết, cũng không biết quận chúa Thọ An là ai, chắc là do nô tài vẫn luôn ở Giang Nam, vì lẽ đó chưa từng nghe nói tới thôi. "
Điều này cũng không thể trách Lộ Bình, chỉ là Vệ Huyên ở phủ Trấn Nam Hầu thì gặp hắn bán mình làm hạ nhân vào phủ Trấn Nam Hầu, thậm chí vẫn còn con nít.
Thụy Vương phi quản hạ nhân lý hét sức nghiêm, lúc đó Thụy Vương Thế tử bệnh nặng, đoàn người đều bận bịu lo lắng, nơi nào có tâm tình sẽ cùng cái tiểu hài tử nói chuyện?
Lộ Bình lại không dám tùy ý đi lại, vì lẽ đó cái gì cũng không biết.
Vệ Huyên tỏ ra rất thất vọng, hiện tại Lộ Bình không phải là Lộ tổng quản sau khi lớn lên có thể vì hắn giải quyết bất cứ chuyện gì, chỉ là cái hài tử cái gì cũng không hiểu.
Nhưng là, hắn bức thiết muốn biết, A Uyển hiện tại ở nơi nào, nàng vẫn khỏe chứ? Nàng nhất định không có chết, mà là cẩn thận mà sống trên thế giới này, chỉ cần hắn đi tìm nàng, nhất định có thể tìm ra nàng...
Vệ Huyên không thể kiềm được, trực tiếp gọi An ma ma ở ngoài cửa vào.
An ma ma nghe được chủ nhân gọi, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đi vào nhìn, thấy Lộ Bình đứng ở bên giường bình yên vô sự, mà tiểu chủ nhân ngồi ở trên giường, sắc mặt rất tồi tệ, để trong lòng bà liền hồi hộp.
- "Ma ma, quận chúa Thọ An ở đâu? "
Khóe mắt An ma ma giật một cái, cho rằng Thế tử nhớ tới chuyện hồi sáng ngày hôm nay, nghĩ đến lúc trước Thụy Vương phi dặn dò, cẩn thận mà nói:
- "Thế tử, quận chúa Thọ An lúc trước bị ngài đẩy ngã xuống đất, nghe nói cái ngã này làm cho nàng bị thương, hiện tại còn nằm trên giường không dậy nổi, ngài... " vẫn là buông tha nàng đi.
Ý tứ của An ma ma là, để tiểu tổ tông này chớ trêu chọc cái tiểu cô nương đáng thương kia, người ta ngày hôm nay bị ngã như vậy, nguyên bản thân thể bệnh tật thật không dễ dàng, nhìn rất đáng thương.
Nhưng ai biết hài tử trên giường nghe đến đó thì, sắc mặt thay đổi, ánh mắt hung lệ, liền giẫy giụa muốn xuống giường.
- "Ta muốn đi tìm nàng! "
Hắn muốn đi tìm nàng, sau đó vĩnh viễn giam cầm nàng ở bên mình cả đời, để cho nàng dù chết cũng không thể rời khỏi tầm mắt của mình!