Sủng Thê Như Lệnh

Chương 177




Hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị nước ấm rửa mặt, để ma ma mang vào tịnh phòng.

Vệ Huyên đứng đằng xa, chỉ quét mắt nhìn người nàng mấy lần, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, vẻ mặt đằng đằng sát khí, rõ ràng là vừa từ chiến trường về, khí thế kia còn chưa kịp thu lại.

A Uyển đứng nhìn hắn, nói với hắn: “Đi tắm gội trước đã, mấy chuyện khác thì nói sau đi.”

Vệ Huyên nhíu mày, rõ ràng không muốn “Nói sau”, sợ nàng nói mấy lời hắn không thích nghe, tuy vậy, nhưng cũng không có cách nào, đành phải tránh nàng rồi vào tịnh phòng.

Nhìn dáng vẻ như gặp kẻ thù của hắn, A Uyển biết hai lần trước mình nôn không ngừng vì ngửi thấy mùi máu tươi đã dọa đến hắn, khiến hắn không khỏi phản ứng thái quá. Cho nên biết bây giờ trên người mình nồng nặc mùi máu, cũng không dám lại gần nàng, sợ nàng lại phải chịu tội.

A Uyển vốn định vào theo, nhưng lại bị Vệ Huyên ngăn lại, “Đừng vào, đỡ để làm bẩn mắt nàng.”

A Uyển vốn định đi xem vết thương trên người hắn, sau khi nghe vậy cũng lo mình sẽ không chịu nổi mùi đó nên đành từ bỏ, rồi đi phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, tiện thể gọi tới Lộ Vân, hỏi nàng về tình hình của đám người theo Thế tử trở về.

Lộ Vân không biết nàng hỏi chuyện này làm gì, trong lòng hơi khó xử, ậm ờ: 

“Cũng không có gì đáng ngại, chỉ có vài người bị thương ngoài da.”

“Bị thương ngoài da? Vết thương như nào?”

Thấy nàng muốn hỏi cho rõ, Lộ Vân vừa để ý tới sắc mặt của nàng, vừa đáp: 

“Có hai thị vệ bị thương nặng, còn lại chỉ bị thương ngoài da.” 

Vừa nói, vừa khẩn cầu nàng đừng hỏi quá kĩ, nhỡ làm bẩn tai nàng, lại khiến nàng bị nôn nghén gì đó thì không tốt. Bây giờ tình hình của A Uyển rất bình thường, đám hạ nhân đều không dám làm phiền nàng, cũng không dám nói mấy chuyện dơ bẩn bên ngoài trước mặt nàng.

May mà A Uyển cũng không muốn hỏi kĩ về vết thương của mấy thị vệ đó, chỉ hỏi thăm tình hình. Nếu mấy thị vệ đó bị thương nhẹ, chứng tỏ việc họ làm rất thuận lợi, nếu bị thương nặng, chỉ có thể là gặp khó khăn, mới có thể khiến Vệ Huyên cũng bị thương.

Trong lòng không khỏi lo lắng.

Sau khi Vệ Huyên tắm rửa xong, hắn đã thay quần áo sạch sẽ, trên người còn có mùi thuốc thoang thoảng, đúng lúc có thể át đi mùi máu. A Uyển thấy thế, liền biết thương thế của hắn, nhất thời thấy tức giận đến mức muốn mắng hắn, nhưng thấy vẻ mặt hắn đầy mỏi mệt, đành phải từ bỏ.

“Dùng bữa trước đã!”

Vệ Huyên cười tủm tỉm ngồi vào bàn, sau khi hạ nhân bày thiện xong, cũng không vội ăn, mà bắt đầu hỏi nàng về tình huống trong phủ một tháng nay.

“Rất tốt, không xảy ra chuyện gì, chỉ có Triệu phu nhân và A Hân đều có thai.” 

A Uyển vân đạm phong khinh nói, “Tất cả đều là công lao của Úc đại phu, đúng như lời chàng nói lúc trước lời, hắn rất giỏi trị loại bệnh này cho phụ nhân.”

Vệ Huyên: “……” 

Đây chắc chắn không phải là mỉa mai chứ?

Lúc trước Vệ Huyên đưa Úc đại phu về Vương phủ, dùng danh nghĩa là giỏi chữa bệnh vô sinh cho phụ nhân, tuy xong việc rồi Úc đại phu lại nghiên cứu một số phương thuốc cổ quái và căn bệnh khó chữa cả ngày trong dược phòng như trạch nam, nhưng cũng không có ai nghi ngờ. Bây giờ Mạnh Hân và Triệu phu nhân lần lượt mang thai, xem như là một minh chứng rõ rệt, sợ là chẳng mấy chốc Úc đại phu sẽ không thoát nổi tên tuổi là bạn của chị em phụ nữ.

Vệ Huyên đành phải im lặng cúi đầu uống canh.

Sau khi ăn xong, Vệ Huyên lại cọ tới cọ lui người A Uyển, muốn nói lại thôi.

Vì có hắn ở đây, A Uyển không làm mấy chuyện giết thời gian như suốt một tháng nay nữa, nên có vẻ rảnh rỗi, chống cằm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thấy hắn nghẹn đến mức khó chịu, bất giác thấy buồn cười, vỗ vị trí bên cạnh, nói: 

“Nếu không vội nói thì ngồi xuống đây trò chuyện đi.”

Vệ Huyên hơi do dự, “Nàng có buồn nôn không?”

“Không.”

Vệ Huyên vừa nghe vậy, lập tức vui vẻ ra mặt, gấp gáp ngồi xuống kháng, đến khi ngồi xuống bên cạnh nàng, còn cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, thấy sắc mặt nàng không có gì lạ, cuối cùng mới đưa tay ôm nàng vào lòng, thỏa mãn thở dài một hơi. Lúc trước vì sợ vết thương trên người mình còn mùi máu sẽ gây mũi nàng, không dám lại gần nàng, nghĩ đến thôi mà tim gan đã cồn cào nhưng cũng chỉ có thể nghẹn lại, bây giờ thấy nàng không sao, đương nhiên muốn ôm nàng vào lòng, thỏa mãn nỗi nhớ một tháng nay không gặp nàng.

Rõ ràng là chỉ mới một tháng, nhưng mà nghĩ đến mà khó chịu.

A Uyển cười tủm tỉm dựa đầu vào vai hắn, nói với hắn chuyện trong nhà một tháng nay, cũng không có chuyện gì đặc biệt, ngoại trừ cái chết của Tam Công chúa được nhắc đến trong bức thư gửi từ kinh thành.

“Nghe nói là chuyện ngoài ý muốn, cũng không biết sau đó thế nào, Hoàng thượng xử lý ra sao.” 

A Uyển thở dài, trong lòng hơi lo, cho dù có đúng là chuyện ngoài ý muốn, không biết Hoàng thượng có vì đau buồn mà giận chó đánh mèo hay không. Nhất là Mạnh Phong, dù hắn không liên quan trực tiếp đến cái chết của Tam Công chúa, nhưng cũng liên quan gián tiếp.

Vệ Huyên cũng nhíu mày, nói: 

“Nàng ta tự bỏ lại thị vệ trong rừng, có liên quan gì đến người khác đâu? Tuy có lẽ Hoàng thượng sẽ vì vậy mà không thích Mạnh Phong, nhưng có cô mẫu Khang Bình ở đó, sẽ không sao đâu.”

Thật trên đường về Vệ Huyên cũng nhận được thư từ kinh thành, hơn nữa còn biết rõ hơn A Uyển. Trước hết không nói tới ai là người đứng sau cái chết của Tam Công chúa, nhưng đúng là trong cung phản ứng hơi lớn sau khi biết nàng ta chết. Chưa nhắc tới Trịnh Quý phi vô cùng đau buồn, Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử cũng lần lượt cho người đi điều tra việc này, mà xui xẻo nhất chính là Phò mã của Tam công chúa, bị Ngũ Hoàng tử dẫn người tới cửa, đánh hắn một trận, nghe nói chỉ còn nửa cái mạng.

Vốn dĩ Ngũ Hoàng tử cũng muốn đưa người đi đánh Mạnh Phong một trận, nhưng bị Thái tử ngăn lại. Nói thế nào thì Mạnh Phong cũng là em vợ của Thái tử, nể mặt Thái tử phi, cũng không thể để người khác tùy tiện bắt nạt, với cả việc này đâu liên quan gì tới Mạnh Phong? Hắn cũng không gọi Tam Công chúa tới, ngược lại còn là cái người bị hại, bị cái chết của Tam Công chúa liên lụy.

Ngũ Hoàng tử không thể động đến Mạnh Phong, liền nghĩ ra mấy cách nham hiểm để huỷ hoại Mạnh Phong, báo thù cho muội muội. Trong lòng hắn, nếu Tam Công chúa đã thích Mạnh Phong đến thế, bây giờ Tam Công chúa đã chết, vậy Mạnh Phong cũng nên đi cùng nàng.

Tiếc là mưu kế của hắn đã bị Mạnh Vân đề phòng trước, sau đó hắn muốn tìm người ám sát Mạnh Phong, lại bị Liễu Thanh Đồng dùng roi đánh bay những kẻ đó. Ngược lại Ngũ Hoàng tử đã bị bại lộ, bị Văn Đức Đế bắt lại, hiện giờ đang bị giam ở phủ Ngũ Hoàng tử.

Ngũ Hoàng tử này coi như bị thất thế hoàn toàn, lúc ấy mấy chuyện nham hiểm hắn làm bị đã vạch tội với Hoàng đế, tuy Văn Đức Đế vô cùng tức giận, nhưng cũng không có cách để bảo vệ hắn, đành phải giam hắn lại.

Trịnh Quý phi vốn chịu đả kích vì cái chết của nữ nhi, sau đó lại trải qua chuyện Ngũ Hoàng tử bị phế, bị đả kích đến mức bị bệnh. Tuy Tam Hoàng tử vẫn còn, nhưng vì mùa thu năm ấy Tam Hoàng tử bị thương, còn bị thương ở chỗ hiểm, cũng coi như đời này đã bị huỷ.

Có thể nói, Trịnh Quý phi đã xong rồi.

Vệ Huyên biết mấy chuyện xảy ra liên tiếp trong trong kinh thành, trong lòng rất bình tĩnh, hắn biết người mượn chuyện Ngũ Hoàng trả thù Mạnh Phong thay cho Tam Công chúa mà vạch tội với Hoàng đế, là người của Tứ Hoàng tử và Cửu Hoàng tử.

Có thể tìm ra vài dấu vết ở chỗ Tứ Hoàng tử, vị này cũng là người không an phận, với sự thất thế của Tam Hoàng tử, chắc là hắn cũng có thể đã nhận ra điều gì đó, tâm tư linh hoạt, có suy nghĩ tham lam không nên có. Mà chỗ Cửu Hoàng tử, đã sớm xóa sạch dấu vết mạt, không ai có thể phát hiện ra, nhưng vì hắn đã biết chuyện ở kiếp trước, nên mới biết trong triều ai là người của Cửu Hoàng tử.

Mẹ đẻ của Cửu Hoàng tử là Trần Quý nhân được phong Phi vào mùa thu năm ngoái, tuy được phong Phi muộn hơn kiếp trước mấy năm, nhưng cuối cùng đã có Phi vị, hơn nữa còn là người thông minh ẩn nhẫn, nếu cho bà ta thời gian, chưa chắc bà ta không gây nên sóng gió. Kiếp trước dưới mưu đồ của bà ta, Cửu Hoàng tử từng bước đi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, không đi con đường của đám người Thái tử và Tam Hoàng tử.

Vệ Huyên cân nhắc trong lòng, nếu lúc trước không muốn để Thái tử quá nổi bật, phạm vào đại kỵ của Văn Đức Đế, sợ là chuyện này sẽ không kết thúc như vậy, sẽ cắn nhiều người hơn.

Nhưng mà, lúc này hắn đã ở biên cương xa xôi, kinh thành có thế nào thì cũng không liên luỵ đến người, sau khi thấy vậy thì cũng không nghĩ gì, cũng rất bình tĩnh với cái chết của Tam Công chúa, từ khi biết được tin cũng có thể đoán ra được người đứng đằng sau, nhưng cũng không liên quan tới hắn.

A Uyển còn đang lải nhải, nhưng đã chuyển đề tài từ Tam Công chúa sang Úc đại phu, hai người đều để việc ở kinh thành lướt qua, cũng không muốn quá để ý tới.

Nếu đã không ở kinh thành, nghĩ nhiều quá cũng không có ích gì, không thì cứ kệ đi.

“Vết thương trên người chàng sao rồi?” 

A Uyển hỏi, đưa tay cảm nhận sự thô ráp qua lớp tay áo, liền biết chỗ này đang quấn băng.

Vệ Huyên dời tay, vòng qua người nàng, để nàng dựa vào người hắn, cười nói: 

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao đâu.” 

Nói rồi, hắn thân mật hôn lên mặt nàng, “Nàng chỉ chuyên tâm lo giữ sức khỏe, bình an là tốt rồi, không cần lo mấy chuyện khác.”

A Uyển nghi ngờ nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng chỉ gật đầu, thúc giục hắn mau nghỉ ngơi.

Hôm sau, sáng sớm Vệ Huyên đã tới quân doanh, hôm qua quân địch đến mau đi cũng đến mau, nghe nói bây giờ kỵ binh của Địch tộc đang đóng quân ở chỗ cách thành Minh Thủy trăm dặm, tuy không phát động công kích, nhưng tình hình chiến đấu cũng chạm vào là nổ ngay, Vệ Huyên vẫn cần tới quân doanh tọa trấn.

Sau khi ăn sáng, Thẩm Khánh hộ tống Mạnh Hân tới đây, hành lễ sau với A Uyển xong liền lui xuống.

Sau một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt Mạnh Hân trở nên hồng hào, đuôi mày khóe mắt đều ngập tràn niềm vui, cười nói với A Uyển: 

“Tối qua ta đã thương lượng với Tử Trọng rồi, sau khi thai nhi ổn định ta sẽ về thành Dương, trong khoảng thời gian này hắn sẽ ở thành Minh Thủy với ta.”

A Uyển nhìn dáng vẻ hạnh phúc của nàng ấy, trong lòng cũng vui cho nàng ấy, cười nói: 

“Tử Trọng thật có tâm.”

Mạnh Hân cười hì hì gật đầu, gặm một quả mặn rất ngon lành.

Sau khi Vệ Huyên trở về, chạy tới quân doanh mấy ngày liền, sau đó liền canh giữ ở nhà. A Uyển nhìn mà buồn bực, tại sao vẫn không đánh? Những kỵ binh của Địch tộc đó canh giữ ở đó làm gì? Dường như đang đợi Hoàng triều Địch tộc bên kia đáp lại, chẳng lẽ Hoàng triều bên kia xảy ra chuyện gì?

Không chỉ A Uyển buồn bực, mà rất nhiều người cũng buồn bực, đến nửa tháng sau, cuối cùng cũng biết hoa ra đúng là bên Địch tộc xảy ra chuyện thật.

Có tổng cộng hơn một chục bộ lạc lớn nhỏ trên thảo nguyên Bắc địa, vốn dĩ Địch tộc cũng chỉ là một trong những bộ lạc đó, lúc Tiên đế còn tại vị, bộ lạc này bị đánh một trận, dập tắt tâm tư, làm theo ý mình, chung sống hòa bình. Mà mỗi năm Địch tộc sẽ thay đổi sẽ có Tộc trưởng mới thượng vị, vị Tộc trưởng mới là người có dã tâm, có năng lực, tổ chức một đội kỵ binh, dùng bạo lực chinh phục mấy bộ tộc quy thuận, nhanh chóng trở thành bộ lạc lớn nhất thảo nguyên, thiết lập Hoàng triều, như hổ rình mồi với Đại Hạ giàu có. Cuối cùng, nhân trận tuyết rơi dày trên đồng cỏ mùa đông trước đã gi/ết chết vô số trâu ngựa, lấy cớ phát động chiến tranh với Đại Hạ.

Mặc dù đã phát động chiến sự để đoạt lấy tài nguyên của Đại Hạ, nhưng bên trong Địch tộc không phải thùng sắt, những bộ tộc quy thuận cũng có tâm tư riêng, đây không phải là vì chút chuyện mà cãi vã sao?

Cho nên, vì thảo nguyên bên này xảy ra nội chiến, nhất thời không thể để ý tới chiến sự của Đại Hạ, khiến quân đội cũng chỉ có thể nghỉ chân ở biên cương, tạm thời hình thành cục diện hai quân giằng co.

“Một khi đã vậy, sao không nhân lúc thảo nguyên bên kia nội loạn, diệt luôn bọn chúng?”

Chu Thành thủ hưng phấn nói, hắn ở thành Minh Thủy hơn mười năm, rất hiểu tình hình ở thành Minh Thủy, cũng rất hận những kỵ binh như lang tựa hổ trên thảo nguyên, không ít bá tánh tướng sĩ Đại Hạ đã chết trong tay chúng, thê tử ly tán, chôn vùi quốc thổ.

Tuy Triệu Tướng quân cũng động lòng, nhưng lại lắc đầu nói: 

“Nói dễ hơn làm, nếu tùy tiện động thủ, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của bọn chúng, dồn chúng tới cùng, vặn thành dây thừng, một lưới ra ngoài.”

Tuy nói là vậy, nhưng Triệu Tướng quân vẫn tới tìm Vệ Huyên bàn bạc, cuối cùng Vệ Huyên đã bí mật báo tin về kinh.

Những người dân ở thành Minh Thủy không biết tâm tư của người phía trên, lúc đầu thì kinh ngạc xong cũng dần chấp nhận, nên sống thế nào thì sống thế đó.

Đối với A Uyển mà nói, cuộc sống vẫn như thường, không ảnh hưởng gì lớn tới nàng, nên an thai thì an thai, nên ăn thì ăn, nên ở thì ở.

Lúc nàng mang thai ba tháng, rốt cuộc nhận được phản ứng ở kinh thành về việc nàng mang thai, đầu tiên là mấy xe thức ăn chờ đồ bổ tới thành Minh Thủy, đều là bạn bè thân thích trong kinh đưa tới, như là sợ A Uyển ở biên cương thiếu thốn, ngay cả tã lót, quần áo trẻ con cũng được gửi tới, khiến A Uyển cạn lời.

Mạnh Hân cười hì hì chạy tới tiếp kiến quản sự và hộ vệ từ kinh thành cùng A Uyển, cũng cùng xem danh sách hành lý, rồi nói với A Uyển: 

“Có lẽ bây giờ mẹ ta cũng nhận được thư của, không chừng đến lúc đó cũng sẽ tiếp tục đưa mấy thứ này tới đây.”

A Uyển cười nói: 

“Đương nhiên là vậy.”

Sau khi xem xong danh sách hành lý, A Uyển liền hỏi kĩ càng quản sự về việc trong kinh thành, ai ngờ vẻ mặt Từ quản sự lại khó xử nói với nàng: 

“Nghe nói sau khi Thế tử phi có thai, Trưởng Công chúa nói muốn cùng Phò mã tới thăm ngài, nhưng họ đi chậm, lại mang theo rất nhiều đồ, chắc là khoảng nửa tháng nữa sẽ tới.”

A Uyển cũng lắp bắp kinh hãi, lập tức cho người đi tìm Vệ Huyên.

Vệ Huyên đang so chiêu với Thẩm Khánh ở phòng luyện công, thấy A Uyển phái người tới tìm hắn, tưởng là xảy ra chuyện gì, vội lau mồ hôi rồi thay quần áo, nhưng không ngờ hóa ra người từ kinh thành tới.

“A Huyên, cha mẹ thiếp sắp tới đây.” 

A Uyển kéo tay hắn, vẻ mặt hoảng loạn, “Đường xá xa xôi, tặc phỉ hoành hành, nhỡ họ……”

Vệ Huyên lại rất bình tĩnh, chỉ cần không phải nàng xảy ra chuyện, hắn sẽ rất bình tĩnh. Mà nghe nói Trưởng Công chúa Khang Nghi tới đây, Vệ Huyên ngẩn ra, sau đó trong lòng nghĩ, Trưởng Công chúa Khang Nghi đã từng sinh nở, với tình yêu của bà dành cho A Uyển, có bà ở bên cạnh trông nom, đến lúc A Uyển sinh cũng sẽ an toàn hơn.

Nghĩ vậy, trong lòng hắn rất vui, vội nói: 

“Nàng không cần lo, ta lập tức phái người tới trạm dịch đón họ, sẽ không để họ xảy ra chuyện.” 

Nói rồi, trong lòng đã có chủ ý, vội đi kêu Lộ Vân tới.

Khi Lộ Vân tới đây, hắn liền phân phó trước mặt A Uyển: 

“Ngươi lập tức báo với Lộ Bình, bảo hắn đưa người đi đón Trưởng Công chúa, không được để họ gặp bất cứ nguy hiểm gì.”

Lộ Vân nghe xong thì liếc nhìn A Uyển, thấy nàng lười biếng ngồi ở đó, mặc hạ sam rộng thùng thình, ánh mắt trầm tĩnh, liền đáp lời, xoay người ra báo với Lộ Vân ở bên ngoài.

A Uyển vô cùng bình tĩnh đón nhận cái nhìn của Lộ Vân, việc Vệ Huyên để lộ việc này trước mặt nàng, trong lòng nàng cũng không nổi sóng, thậm chí cảm thấy biết cũng được, mà không biết cũng không giận, cũng không quan tâm. Mà xưa nay Vệ Huyên sẽ không giấu nàng chuyện gì, để nàng biết những việc này cũng không sao.

Bất quá A Uyển vẫn là từ giữa phỏng đoán đường ra bình bị Vệ Huyên phái ra đi làm sự tình không đơn giản, chỉ sợ cùng bắc địa có lớn lao quan hệ. Nàng trong lòng đột nhiên phát lên nào đó ý tưởng.

Chẳng lẽ là lần này Hoàng triều Địch tộc xảy ra chuyện, có liên quan tới hắn?

Mạnh Hân nghe nói Trưởng Công chúa Khang Nghi sắp tới đây thì vô cùng vui vẻ, sau đó lại hơi hâm mộ, trong lòng cũng không khỏi nhớ tới ở bạn bè, người thân ở kinh thành.

Nhưng mà rất nhanh sau đó nàng đã không còn hâm mộ nữa, vì qua mấy ngày nữa, thư từ kinh thành cũng gửi tới, nói là Trưởng Công chúa Khang Bình và huynh trưởng Mạnh Phong sắp tới đây thăm nàng.