Lịch học của Phương Hoa nữ học là học bảy ngày, nghỉ ngơi ba ngày.
Mấy ngày trôi qua, sự hưng phấn khi mới vừa vào học mất đi, mọi người khó tránh khỏi bắt đầu nhớ nhà.
Dù sao Kỷ Thanh Y là người trùng sinh, tuy thực nhớ mong Thanh Thái, trên mặt cũng sẽ không biểu lộ ra, chỉ là khi không người ngẫu nhiên xuất thần lo lắng hắn mà thôi. Trần Bảo Linh lại không giống, nàng lớn như vậy đây là lần đầu rời nhà lâu đến thế, mấy ngày đầu còn tạm, tới mấy ngày sau, thậm chí nàng còn chạy đến phòng Kỷ Thanh Y khóc vài lần.
Kỷ Thanh Y vừa an ủi vừa cười nàng, rất nhiều lần khiến nàng đỏ mặt.
Rốt cuộc tới trưa ngày thứ bảy, sau khi dùng cơm trưa, mọi người thu thập một chút là có thể rời học viện đi về nhà.
Trần Bảo Linh đã sớm thu thập xong đồ vật, lôi kéo Kỷ Thanh Y, gấp không chờ nổi chạy đến nhị môn chờ.
Hai nha hoàn của nàng thay phiên chạy đến cửa xem xe ngựa của phủ đến chưa, tới khi Trần Bảo Linh chờ đến không kiên nhẫn Lương Thần mới vẻ mặt vui sướng chạy về: “Tới, tới, đại tiểu thư, biểu tiểu thư, đại gia tự mình tới đón chúng ta về nhà.”
“Thật sao? Là đại ca tự mình tới sao?” Trần Bảo Linh cười nhảy dựng, cũng mặc kệ Kỷ Thanh Y, trước tiên chạy ra ngoài.
Chờ lúc Kỷ Thanh Y đi ra tới, nhìn thấy Trần Văn Việt và Trần Bảo Linh đứng nói chuyện bên cạnh xe ngựa, Trần Bảo Linh dẩu miệng, bộ dáng tiểu nữ nhi làm nũng, Trần Văn Việt sủng nịch nhìn Trần Bảo Linh, còn dùng tay xoa xoa đầu nàng.
Hắn cao lớn khôi ngô, tuấn lãng bất phàm, chung quanh thỉnh thoảng có nữ hài tử đỏ mặt đánh giá hắn.
“Việt biểu ca.” Kỷ Thanh Y cao giọng gọi hắn một tiếng, Trần Văn Việt chạy nhanh đi tới, hỏi nàng mấy ngày nay thế nào, có quen hay chưa, ăn ngon hay không, có nhớ nhà hay không linh tinh, Kỷ Thanh Y nhất nhất trả lời, Trần Văn Việt lại cười nói: “Muội nhìn xem trên xe là ai tới.”
Trong lòng Kỷ Thanh Y nhảy dựng, ba bước cũng làm hai bước chạy đến bên cạnh xe ngựa, vừa vén màn xe thấy Thanh Thái ngồi bên trong, đang cười ha ha nhìn chính mình: “Tỷ tỷ, đệ cố ý nói với Việt biểu ca phải cho tỷ một kinh hỉ, tỷ cao hứng không?”
Kỷ Thanh Y lo lắng nhất là không có nàng Thanh Thái sẽ không thói quen, thậm chí sợ hắn sẽ sinh bệnh, giờ phút này thấy hình như hắn cao một ít, béo một ít, khí sắc thực hảo, đôi mắt tròn tròn sáng lấp lánh mang theo vài phần ngây thơ giảo hoạt, vẻ mặt cầu khen ngợi giống tiểu hồ ly đáng yêu, tất cả lo lắng đều tan thành mây khói.
Trong lòng Kỷ Thanh Y ấm áp, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt hắn: “Cao hứng, Thanh Thái của chúng ta trưởng thành, biết tới đón tỷ tỷ về nhà.”
Thanh Thái ha ha cười, vẻ mặt tự hào.
Trần Bảo Linh cũng cười tủm tỉm muốn niết mặt Thanh Thái, Thanh Thái quay đầu, tay nàng véo hụt.
Trần Bảo Linh giả vờ buồn bực: “Thật là không công bằng, sao tỷ lại không có đệ đệ chứ?”
“Muội còn hâm mộ tỷ có ca ca đây này.” Kỷ Thanh Y đẩy đẩy Trần Bảo Linh, nháy mắt nói: “Vừa rồi có thật nhiều cô nương trộm nhìn Việt biểu ca đó.”
Trần Bảo Linh nhấp miệng cười: “Đúng nha, cũng không biết lúc nào ca ca mới có thể cưới cho ta một vị tẩu tẩu.”
Trần Văn Việt ho khan một tiếng, gõ lên đầu Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh mỗi người một cái: “Còn không mau lên xe, tổ mẫu ở nhà chờ hai muội đó.”
“U, u, u.” Trần Bảo Linh cợt nhả nói: “Đại ca e lệ kìa.”
Nói xong cùng Kỷ Thanh Y cười hì hì bò lên xe ngựa.
Tâm tình của Kỷ Thanh Y lại có chút trầm trọng, đời trước Việt biểu ca chết trên chiến trường. Thời gian là sáu tháng cuối năm năm sau, trước đó, nàng cần thiết nghĩ biện pháp ngăn cản Việt biểu ca lên chiến trường mới được.
Việt biểu ca tốt với nàng như vậy, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn tuổi xuân chết sớm.
Trở lại Bình Dương Hầu phủ, tới thượng viện của thái phu nhân, tự nhiên lại là cảnh tượng náo nhiệt một phen, thái phu nhân mỗi tay nắm một người các nàng tinh tế hỏi rất nhiều, Trần Bảo Linh ngôn ngữ lanh lẹ, diệu ngữ liên châu, dỗ thái phu nhân cười ha ha không ngừng, cuối cùng nói: “Các con mau trở về nghỉ ngơi, qua một lát lại đến đây, buổi tối chúng ta cùng nhau dùng bữa tối.”
Mọi người ra ngoài, gặp được nha hoàn hầu hạ bên cạnh Nam Khang quận chúa ở cửa, nàng đầy mặt tươi cười chào đón: “Đại tiểu thư rốt cuộc đã trở lại, quận chúa biết hôm nay ngài về, cao hứng vô cùng, sáng sớm liền phân phó phòng bếp chọn mua chuẩn bị, làm mấy món ăn ngài thích……”
Đang nói chuyện, Mỹ Cảnh hoảng hoảng loạn loạn chạy tới: “Đại tiểu thư, không tốt, Nữu Nữu, Nữu Nữu không được.”
Trần Bảo Linh nóng nảy, lập tức hét lớn: “Sao lại không được chứ?” Nói liền chạy nhanh về phòng chính mình.
Nha hoàn của Nam Khang quận chúa còn chưa nói xong, đã bị người làm lơ, sau khi phản ứng lại lập tức đuổi theo: “Đại tiểu thư, ngài chờ nô tỳ với.”
Kỷ Thanh Y cũng không biết Nữu Nữu là ai, nhưng thấy dáng vẻ Trần Bảo Linh lo lắng liền đoán được khả năng thật không phải chuyện nhỏ, cũng đi đến sân của Trần Bảo Linh.
Cả viện nha hoàn đều u sầu đầy mặt, trong lòng Trần Bảo Linh ôm một con chó nhỏ màu trắng nôn nóng đi tới đi lui: “Sao lại bệnh nghiêm trọng như vậy? Ta không phải đã dặn các ngươi phải chăm sóc Nữu Nữu thật chu đáo sao?”
Thì ra Nữu Nữu là một con chó con, chỉ là từ khi nào Bảo Linh dưỡng một con chó con trong viện chứ? Sao nàng lại không biết chút nào.
Nha hoàn của Nam Khang quận chúa liền đề nghị: “Đại tiểu thư, ngài ôm như vậy cũng vô dụng, hay là cầm danh thiếp của quận chúa đi mời thái y tới xem bệnh cho Nữu Nữu đi.”
“Không sai.” ánh mắt Trần Bảo Linh sáng lên: “Ngươi lập tức đi mời thái y.”
“Không được, không được.” Kỷ Thanh Y nhanh chóng tiến lên ngăn cản nàng: “Thái y chỉ xem bệnh cho người, sao có thể xem bệnh cho chó chứ. Chẳng lẽ còn phải bắt mạch cho nó hay sao?”
Thái y cho dù thấp kém cũng là mệnh quan triều đình, ngươi thỉnh người ta tới xem bệnh cho một con chó, không phải đánh mặt người ta sao? Không chỉ chọc giận thái y, lỡ như chuyện truyền ra, ngự sử không thiếu được sẽ buộc tội Bình Dương Hầu phủ tội danh “trêu đùa, xem rẻ mệnh quan triều đình”.
“Vậy…… Vậy muội nói làm sao bây giờ?” Trần Bảo Linh gấp đến độ đôi mắt đều đỏ.
Chó con ghé vào khuỷu tay nàng, một ngụm một ngụm phun nước miếng, hơi thở thoi thóp, vô cùng đáng thương.
Kỷ Thanh Y duỗi tay sờ sờ thân chó nhỏ nói: “Hình như Trần bà tử quản nhà ấm trồng hoa biết trị bệnh chó mèo, chúng ta đi tìm bà ấy đi.”
“Được, được, được. Chúng ta đi mau.” Trần Bảo Linh ôm chó con muốn đi.
Kỷ Thanh Y lại giữ chặt nàng: “Tỷ xem nó phun dơ người của tỷ rồi, tìm cái gì bao lại đi.”
Trần Bảo Linh nóng vội như lửa: “Lúc nào rồi, làm sao tỷ còn lo lắng cái này.”
Kỷ Thanh Y cũng không có cách, chính mình theo sau, lại phân phó Lương Thần nhanh chóng lấy miếng vải đuổi theo.
Trần bà tử ôm chó con nhìn một hồi, hỏi: “Hình như là ăn nhầm thứ gì hỏng rồi, mấy hôm nay có ăn cái gì không nên ăn không?”
Trần Bảo Linh lập tức mắt hạnh trừng to, hỏi người trong phòng nàng: “Sao lại thế này? Các ngươi cho Nữu Nữu ăn cái gì?”
“Không đút gì cả.” Hai tiểu nha hoàn phụ trách chăm sóc chó con đều luống cuống: “Chính là buổi sáng Nữu Nữu chạy ra, ngậm một khối xương cốt có cả thịt sống trở về gặm nửa ngày, chúng nô tỳ thấy nó gặm cao hứng cho nên tùy nó.”
“Các ngươi là người chết sao.” Trần Bảo Linh lập tức nổi trận lôi đình: “Nữu Nữu nhỏ như vậy, làm sao có thể ăn thịt tươi? Ta phân phó các ngươi như thế nào, chỉ cho nó ăn chín, uống sữa bò ấm, đầu óc các ngươi đi đâu rồi hả!”
Nha hoàn còn nhỏ, vẫn là lần đầu thấy Trần Bảo Linh phát giận lớn như vậy, một đám run bần bật, gần như khóc lên: “Nô tỳ biết sai rồi.”
Trần Bảo Linh hãy còn chưa hết giận, ánh mắt trừng hai tiểu nha hoàn gần như có thể tuôn ra lửa.
Kỷ Thanh Y thấy bộ dáng nàng phát giận có vài phần giống Nam Khang quận chúa, nếu truyền ra thanh danh không tốt liền hỏng rồi, tiến lên đẩy đẩy cánh tay nàng: “Được rồi, Bảo Linh, phát giận cũng vô dụng, vẫn là ngẫm lại bây giờ nên làm gì thì tốt hơn.”
“Làm sao bây giờ?” Trần Bảo Linh mang theo khóc nức nở nói: “Nếu Nữu Nữu không khỏe lại, bán hai nha hoàn này ra phủ cho ta.”
Kỷ Thanh Y liền cảm thấy có chút đau đầu.
Tuy Bảo Linh náo loạn chút, nhưng rốt cuộc là người thông tình đạt lý, sao lại vì một con chó con mà táo bạo như vậy chứ.
Có lẽ con chó con này rất quan trọng với nàng, nếu Từ Mị Mị bị bệnh, tám phần là Từ Lệnh Sâm còn sốt ruột hơn nàng đi.
Nàng đành phải nói: “Chúng ta trước hết nghe Trần bà tử nói như thế nào đã.”
Trần bà tử cảm thấy một con chó có đáng gì đâu, cũng chỉ có tiểu thư nhà giàu mới có thể xem chó mèo quý giá hơn con người, liền nói: “Đại tiểu thư đừng nóng vội, chó con là do ăn đồ sống nên tiêu hoá không được, nhổ ra ngược lại là chuyện tốt. Trước làm nó phun, không cần cho ăn nữa, cho uống nước sôi để nguội, bỏ đói một đêm, ngày mai nhìn lại. Nếu không phun ra, đút chút nước canh dễ tiêu hoá. Lại chờ một ngày, nếu chó con ăn đồ vật, bài xuất ra thành hình, không phải dạng lỏng, liền không có việc gì.”
“Nghe xem, Trần bà tử nói không có việc gì, tỷ đừng lo lắng gào to, tới mức chúng ta run sợ trong lòng, chó con không có việc gì, tỷ lo lắng thành bệnh thì phải làm sao bây giờ!”
Kỷ Thanh Y tiếp nhận bố từ tay nha hoàn, bao lại chó con ôm lên: “Chúng ta trở về thôi, bên ngoài quá lạnh, chó con chịu không nổi.”
Trần Bảo Linh lại không yên tâm, tiếp nhận chó con chính mình ôm.
Mấy ngày kế tiếp, nàng vẫn luôn tự mình chăm sóc chó con, chờ đến buổi chiều ngày thứ ba, các nàng chuẩn bị đi Phương Hoa học viện, chó con Nữu Nữu mới tính hoàn toàn khỏe lại.
Trần Bảo Linh lại không yên tâm, không màng đám người Kỷ Thanh Y khuyên can, khăng khăng mang theo chó con đi Phương Hoa nữ học.
Kỷ Thanh Y chưa bao giờ thấy Trần Bảo Linh khẩn trương để ý đối với người nào chuyện gì như vậy, thật sự kinh ngạc: “Bảo Linh, khi nào thì tỷ bắt đầu nuôi chó? Nữu Nữu là từ đâu ra?”
Trần Bảo Linh ấp úng nói: “Tỷ dưỡng đã hơn một tháng, trước khi nhị ca thành thân đã dưỡng. Nữu Nữu rất ngoan, mỗi lần nhìn thấy tỷ đều sẽ vẫy đuôi, cực kỳ đáng yêu.”
Nàng nói, ôm chó con đặt trên đùi chính mình, nói gần nói xa: “Tỷ nghe người khác nói, ba tháng sau học viện sẽ có một lần khảo hạch, người được đệ nhất có thể trực tiếp thăng cấp bái sư, không cần chậm rãi học một năm với mọi người, muội biết chuyện này chưa?”
Không đợi Kỷ Thanh Y trả lời nàng liền cười nói: “Kỳ thật tỷ cảm thấy căn bản không cần so, khẳng định là muội đoạt đệ nhất. Ai, Thanh Y, nếu muội bái sư, có phải sẽ dọn đến chỗ Mạnh sư tỷ các nàng bên kia hay không? Đến lúc đó tỷ muốn đi tìm muội sẽ càng không thuận tiện.”
Kỷ Thanh Y biết nàng không muốn nói lai lịch chó con, liền theo nàng: “Đây đều là chuyện không xác định, tỷ nghĩ quá nhiều.”
Trần Bảo Linh thấy nàng không hề hỏi lai lịch chó con, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
……
Tuy rằng chủ đạo chính là học cắm hoa, nhưng các môn khác cũng phải học không bỏ sót.
Mỗi ngày có một nửa thời gian học cắm hoa, một nửa thời gian khác học tập thi thư lễ nghi, thời gian biểu mỗi ngày đều an bài phi thường phong phú.
Buổi sáng hôm nay, sau khi chấm dứt chương trình học, tiên sinh cắm hoa liền nói việc ba tháng sau tiến hành tuyển chọn, tin tức lập tức truyền ồn ào huyên náo.
Trong hơn năm mươi học sinh chọn ra sáu người tiến hành tỷ thí, cuối cùng tuyển chọn ra một, quả thực quá hà khắc. Nhưng nếu trở thành người may mắn kia, liền có thể trực tiếp thăng cấp, sớm lướt qua chương trình học, thậm chí có thể đi theo các sư tỷ tiến cung cắm hoa trước mặt Hoàng Hậu, nếu có thể được Hoàng Hậu tán thưởng một hai câu, hoặc là được ngự tứ đồ vật, vậy không bao giờ cần sầu việc hôn sự.
Vốn dĩ học đường tốt tốt đẹp đẹp lập tức trở nên giương cung bạt kiếm, không phải ngươi hãm hại ta, chính là ta đến trước mặt tiên sinh cáo trạng ngươi, Kỷ Thanh Y chính mình không tham dự, còn luôn mãi dặn dò Trần Bảo Linh không cần giảo đến bên trong.
Trần Bảo Linh vẻ mặt hoảng hốt, Kỷ Thanh Y gọi nàng vài lần, nàng mới phản ứng lại.
“Bảo Linh, gần đây tỷ làm sao vậy?” Kỷ Thanh Y kinh ngạc nói: “Luôn mất hồn mất vía, nói chuyện với tỷ tỷ cũng không nghe thấy, rõ ràng người ngồi ở chỗ này, hồn lại giống như bay đi mất. Cho dù tỷ có tâm sự, cũng đừng biểu lộ trắng trợn táo bạo như vậy, bị người khác thấy được, không tốt.”
Nàng nói thực hàm súc, không biết Trần Bảo Linh có nghe hiểu hay không.
Không nghĩ tới Trần Bảo Linh lập tức đỏ mặt, đôi mắt cũng né tránh không dám nhìn Kỷ Thanh Y, nàng cắn môi, qua nửa ngày mới nói: “Muội đi về trước đi, chờ tỷ ăn cơm trưa xong lại đi tìm muội nói chuyện.”