Phụng Thượng phu nhân chỉ vào tác phẩm của Kỷ Thanh Y, hỏi Từ Lệnh Sâm: "Thế tử, ngươi xem bình hoa này như thế nào?"
Từ Lệnh Sâm khẽ mỉm cười, nghiêm túc xem xét bình hoa.
Thân thể của hắn cao lớn sáng sủa, dung mạo tuấn mỹ vô song, tựa như ánh sao phản chiếu lên châu ngọc quý hiếm, ánh mắt đăm đăm.
Mặc dù chỉ đơn giản là thoáng nhìn về phía đám người nhưng tất cả tiểu thư phía dưới đều cảm thấy Từ Lệnh Sâm đang nhìn mình, từng người đều mặt đỏ tai nóng, trái tim trong ngực nhảy lên không ngừng, định cúi đầu nhưng lại không bỏ được, chỉ đành xấu hổ mang theo e sợ, mặt mày yêu kiều nhìn Từ Lệnh Sâm.
Chỉ tiếc, hắn sẽ không ngẩng đầu, chỉ nghiêm túc nhìn bình hoa kia.
Kỷ Thanh Y đã cảm thấy hơi tức giận, tại sao Từ Lệnh Sâm lại trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, tạm thời trước ghi nhớ sổ sách lần này, đợi tìm được cơ hội, mới dạy dỗ huynh ấy thật tốt!
Đối với bình hoa Kỷ Thanh Y cắm, Từ Lệnh Sâm không hề keo kiệt lời ca tụng một chút nào: "Bố cục ngoài sức tưởng tượng, chất phác lại sinh động như thiếu nữ tuổi trăng tròn, hình thái của tác phẩm rất tự nhiên, mặc dù do người làm nhưng lại giống như thiên nhiên tạo ra. Tốt vô cùng, đây là tác phẩm cắm hoa tốt nhất mà ta nhìn thấy trong năm nay."
Phụng Thượng phu nhân cũng cảm thấy Kỷ Thanh Y cắm rất tốt, nhìn Kỷ Thanh Y một cái, trong mắt đều là tán thưởng.
Những tiểu thư khác vô cùng ghen tị, trong đôi mắt đều muốn rỉ máu, tại sao Kỷ Thanh Y lại tốt số như thế này, lấy được sự ưu ái của Thế tử Ninh Vương và Phụng Thượng phu nhân, thật là quá không công bằng.
Thiệu Minh Châu vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Lệnh Sâm, hi vọng Từ Lệnh Sâm có thể nhìn nàng một cái, chỉ tiếc Từ Lệnh Sâm giống như căn bản không biết nàng.
Hắn còn tán dương Kỷ Thanh Y như vậy!
Rõ ràng là muốn giúp Kỷ Thanh Y, không giúp nàng.
Kỷ Thanh Y này có cái gì tốt? Không phải là xinh đẹp thôi sao? Dung mạo của nàng cũng không thua Kỷ Thanh Y, tại sao Ninh Vương Thế tử lại thiên vị như vậy.
Sắc mặt của Thiệu Minh Châu trắng bệch, nhìn về phía Mạnh Tĩnh Ngọc nhờ giúp đỡ, khuôn mặt của Mạnh Tĩnh Ngọc tỉnh táo, cũng không cho nàng bất kỳ ám hiệu nào.
Thiệu Minh Châu lập tức luống cuống, như thế nghĩa là biểu tỷ mặc kệ nàng hay sao? Chẳng lẽ nàng thật sự sẽ bị đuổi ra khỏi trường nữ Phương Hoa hay sao?
Phụng Thượng phu nhân chỉ vào bình hoa của Thiệu Minh Châu: "Hoa cúc và cây tùng ở chung một chỗ cũng được coi như là tùng cúc duyên niên, phối hợp với cây trúc lại có thêm ngạo khí, thâm ý ‘quân tử luôn đi đường thẳng’, mặc kệ là tạo hình hay là ý nghĩa đều là thượng đẳng."
"Hai tiểu cô nương này, tuổi cũng không lớn, còn chưa nhập học, có thể có tài nghệ cao như vậy, thật khiến cho người ta nhìn với ánh mắt khác. Cái gọi là Trường Giang sóng sau đè sóng trước chính là như thế."
Kế tiếp sẽ tuyên bố thành tích, trái tim của tất cả mọi người đều dâng lên đến cổ, ngay cả kỷ Thanh Y cũng không tự chủ cảm thấy khẩn trương.
Phụng Thượng phu nhân cười nói: "Nhưng nếu thật sự muốn phân cao thấp, dĩ nhiên là chỉ nhìn một bình thủy tinh và các loại lá cây đã biết được thu trong thiên hạ cao hơn một bậc. Đây là vị tiểu thư nào làm?"
Kỷ Thanh Y đứng lên, không kiêu ngạo không nóng nảy nói: "Tác phẩm vụng về của đệ tự, khiến sơn trường chê cười."
Phụng Thượng phu nhân cười, gật đầu: "Ngươi rất giỏi, đất thiêng sinh hiền tài, nếu như là tác phẩm của ngươi, hi vọng sau khi nhập học, có thể nhìn thấy ngươi có tiến bộ lớn hơn nữa."
Nói cách khác, hành động của Phụng Thượng phu nhân nghĩa là đã đồng ý nàng tiến vào trường nữ Phương Hoa, đây quả thực là tin tức tốt nhất.
Kỷ Thanh Y phấn chấn lên, tươi cười nói: "Tạ Sơn trường dạy bảo, đệ tử nhất định ghi nhớ trong lòng."
Kỷ Thanh Y vừa dứt lời đã nghe được một tiếng “rầm”, thân thể Thiệu Minh Châu mềm nhũn, ngất đi.
"Đây là thế nào?" Phụng Thượng phu nhân nhíu mày, xem thường nói: "Như vậy cũng thật là không có can đảm nhận thất bại."
"Sơn trường." Mạnh Tĩnh Ngọc sai người dìu Thiệu Minh Châu đi xuống, lo lắng trùng trùng nói: "Trước khi Kỷ Tiểu Thư và Thiệu tiểu thư tỷ thí từng nói qua, người thua sẽ phải rời khỏi trường nữ Phương Hoa, cho nên Thiệu tiểu thư mới không chịu nổi như thế. Cũng chỉ là tiểu cô nương tranh cãi, đùa giỡn. Nếu Kỷ Tiểu Thư đã thắng, có thể nhường một bước hay không?"
Câu nói sau cùng cũng là nói với Kỷ Thanh Y.
"Mạnh tiểu thư khách khí, ta tự nhiên nguyện ý coi chuyện này thành một trò đùa." Kỷ Thanh Y cười lạnh, tại sao ngươi muốn như thế nào sẽ là như thế, hôm nay ta cứ không như ngươi mong muốn đấy.
Nàng thật nhanh nhìn Tư Lệnh Sâm một cái, thấy trong mắt huynh ấy toàn bộ đều là khích lệ, lá gan so mới vừa rồi lại lớn thêm mấy phần: "Chẳng qua là trước mặt bao nhiêu người, sao có thể nói không tính toán là không tính toán gì hết như vậy đây?"
"Không ngờ bên trong còn có nội tình này." Phụng Thượng phu nhân dừng một chút, hỏi: "Thiệu tiểu thư thân với ngươi sao?"
Trong lòng Mạnh Tĩnh Ngọc vui mừng, biết đây là Phụng Thượng phu nhân muốn nể mặt nàng một lần, vội nói: "Đúng, Thiệu Minh Châu là biểu muội của ta."
"Thì ra là như vậy." Phụng Thượng phu nhân gật đầu một cái, lại nói: "Lúc bắt đầu tranh tài là nàng tự nguyện hay là vị Kỷ tiểu thư này ép buộc nàng?"
Mạnh Tĩnh Ngọc vội nói: "Hai vị tiểu thư đều là nhân tài mới xuất hiện lần này, mọi người khó tránh khỏi so sánh hai người bọn họ cùng nhau, trước khi tranh tài thật sự có nói ra mấy câu khóe miệng."
Phụng Thượng phu nhân hỏi Từ Lệnh Sâm: "Thế tử, ngươi xem chuyện này xử lý như thế nào đây?"
Ánh mắt của các tiểu cô nương trong viện cũng tập trung lên người Từ Lệnh Sâm.
Có người nghĩ: “nghe nói lúc trước Thiệu Minh Châu dốc sức ‘tấn công’ Thế tử Ninh Vương, không biết Thế tử Ninh Vương có thể thương hương tiếc ngọc, anh hùng cứu mỹ nhân, giúp Thiệu Minh Châu một lần hay không đây? Dù sao dáng dấp của Thiệu Minh Châu quá đẹp, là một nam tử chắc chắn cũng sẽ động lòng thôi.”
Cũng có người nghĩ: “Thế tử Ninh Vương cao ngạo lắm, tự nhiên sẽ xử lý mọi chuyện một cách công bằng, tuyệt sẽ không tha ai một lần. Thiệu Minh Châu cũng là đáng đời, ai bảo nàng không có bản lãnh còn chọn đấu với Kỷ Thanh Y chứ?”
Ngược lại Kỷ Thanh Y không có chút lo lắng nào, nhất định Từ Lệnh Sâm sẽ giúp đỡ nàng.
Quả nhiên, ngay cả mí mắt Từ Lệnh Sâm cũng không hạ xuống, lạnh lùng nói: "Nếu đã là tự nguyện tranh tài, cũng không bị người ép buộc, vậy thì có chơi có chịu thôi."
Mạnh Tĩnh Ngọc ngạc nhiên!
Từ nhỏ nàng đã được nuôi dưỡng ở bên cạnh hoàng hậu, thường xuyên gặp mặt Từ Lệnh Sâm, cũng có mấy phần tình nghĩa, nàng không ngờ ngay cả phần tình cảm và thể diện này Từ Lệnh Sâm cũng không cho mình.
Nàng không khỏi nhìn về phía Phụng Thượng phu nhân.
Phụng Thượng phu nhân gật đầu, nói với Từ Lệnh Sâm: "Hai chúng ta đều nghĩ giống nhau rồi."
Bà phân phó với bên cạnh đứng bên cạnh: "Đi, báo kết quả tỷ thí cho nữ tiên sinh phụ trách trúng tuyển, hủy bỏ tư cách nhập học của Thiệu tiểu thư."
Ngay cả nhìn cũng không nhìn Mạnh Tĩnh Ngọc một cái.
Mạnh Tĩnh Ngọc tức giận ngẩng đầu!
Nhưng người ở trước mắt này, thân phận quý trọng, nàng căn bản không đắc tội nổi, không thể làm gì khác hơn là im hơi lặng tiếng, nuốt hận nói: "Sơn trường nói rất phải, Thiệu Minh Châu tài nghệ không bằng người, không trách được người khác."
Tiễn Phụng Thượng phu nhân và Thế tử Ninh Vương đi, Mạnh Tĩnh Ngọc nhìn Kỷ Thanh Y một cái thật sâu: "Kỷ Tiểu Thư, quả nhiên rất lợi hại."
Kỷ Thanh Y mới vừa đánh thắng một trận xinh đẹp, đang vô cùng vui vẻ, nghe vậy cười híp mắt: "Về sau ta sẽ vào trường nữ Phương Hoa, xin Mạnh sư tỷ chỉ giáo nhiều hơn."
"Ngươi yên tâm." Mạnh Tĩnh Ngọc cười lạnh một tiếng: "Sau này sẽ có cơ hội."
Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh đồng thời được trúng tuyển, Thái phu nhân đối với cái kết quả này cực kỳ hài lòng.
Đặc biệt là Kỷ Thanh Y, không hề sợ hãi, nghênh đón khiêu chiến của Thiệu Minh Châu, nhận được sự khen ngợi của Phụng Thượng phu nhân và thế tử Ninh Vương, chỉ cần một hai ngày, danh tiếng sẽ truyền đi, mọi người đều biết.
Thái phu nhân nhìn Kỷ Thanh Y, càng nhìn càng thích, chuẩn bị vật dụng cho nàng và Trần Bảo Linh giống nhau như đúc, rõ ràng chính là xem nàng như một tiểu thư đúng tiêu chuẩn trong phủ Bình Dương Hầu.
Ba ngày sắp trôi qua, ngày mai Kỷ Thanh Y sẽ phải đi với Trần Bảo Linh đến trường nữ Phương Hoa học tập cắm hoa, hôm nay lúc ăn cơm tối cảm xúc của Thanh Thái vô cùng sa sút.
Sau khi ăn cơm xong đệ ấy cũng không rời khỏi, đôi mắt trông mong nhìn Kỷ Thanh Y, vô cùng luyến tiếc.
Phải nói người Kỷ Thanh Y luyến tiếc nhất không phải là ai khác mà chính là Thanh Thái. Lần này nàng đi chính là bảy ngày, trừ lần trước đến biệt viện bên ngoài, căn bản hai tỷ đệ mỗi ngày đều gặp mặt, một ngày ba bữa đều dùng cơm chung với nhau.
Hiện tại đột nhiên muốn tách ra, đừng nói là Thanh Thái, chính nàng cũng vô cùng luyến tiếc, vô cùng không quen.
Nhưng đi đến trường nữ Phương Hoa học cắm hoa chính là chuyện nàng đã quyết định từ lâu.
Học xong cắm hoa, có cuộc sống ổn định mới có thể bảo vệ Thanh Thái tốt hơn.
Nàng nắm tay Thanh Thái, nói: "Thanh Thái đừng lo lắng, tỷ đi mấy ngày rồi sẽ trở về. Bảy ngày thật ra thì cũng rất nhanh, lúc tỷ không ở đây, tốt nhất đệ đi theo tiên sinh học tập, phải thường thường đi thỉnh an ngoại tổ mẫu. Nếu như Cẩm biểu ca tới tìm đệ, mặc kệ huynh ấy nói gì, đệ cũng không nên tin, còn có Lê Nguyệt Trừng, đệ cũng nên để ý tỷ ấy. Nếu cảm thấy nguy hiểm, nhất định phải đi tìm ngoại tổ mẫu đầu tiên, biết không?"
Thanh Thái chỉ là đột nhiên phải xa Kỷ Thanh Y nên thấy không nỡ, cũng không phải thật sự không hiểu chuyện, mỗi ngày tỷ tỷ tân tân khổ khổ luyện tập cắm hoa, Thanh Thái nhìn vào trong mắt, thật vất vả hôm nay mới có được cơ hội như vậy, hắn không thể kéo chân của tỷ tỷ.
"Đệ đều đã nhớ kỹ, tỷ tỷ." Thanh Thái bĩu môi, giống như sắp khóc.
Kỷ Thanh Y đang muốn an ủi đệ đệ, đột nhiên vang lên hai tiếng "Chít chít", Từ Mị Mị không biết từ chỗ nào đi ra ngoài, nhảy lên trên bàn, lè lưỡi làm mặt quỷ với Thanh Thái, giống như đang chê cười hắn.
Mặt Thanh Thái đỏ lên, nín khóc mỉm cười, ngắt lỗ tai của Từ Mị Mị: "Bại hoại, lại dám cười lời ta nói."
Từ lúc trước, sau khi đưa tin một lần, Từ Mị Mị thường xuyên quen cửa quen nẻo, chạy đến phủ Bình Dương Hầu. Hạ nhân biết đây là con khỉ của thế tử Ninh Vương, gặp được không những có không sợ, còn cầm đồ ăn trêu chọc nó. Kết quả Từ Mị Mị ăn quá nhiều, không chịu được, bị bệnh. Kỷ Thanh Y cố ý nói với Thái phu nhân, Thái phu nhân ra lệnh, cưỡng chế hạ nhân không cho Từ Mị Mị đồ ăn, Từ Lệnh Sâm mới dám tiếp tục để nó tới.
Nhìn Thanh Thái chung sống với nó tốt như vậy, Kỷ Thanh Y cũng yên tâm, lúc nàng không ở nhà, Thanh Thái cũng không quá mức tịch mịch.
"Tỷ rất nhanh sẽ trở lại." Kỷ Thanh Y vuốt cái đầu nhỏ tròn trịa của Thanh Thái, nói: “Nếu đệ nhớ tỷ thì viết thư cho tỷ, chỉ cần nói với Việt biểu ca một tiếng, Việt biểu ca sẽ giúp đệ đem thư giao cho tỷ.”
"Còn có Mị Mị." Thanh Thái nắm tay Từ Mị Mị, nhìn chằm chằm con mắt tròn vo, nói: "Nó cũng có thể giúp đệ truyền tin."
Có lần trấn an này, ngày hôm sau lúc Kỷ Thanh Y đi, quả nhiên Thanh Thái không khóc, lúc Kỷ Thanh Y lên xe ngựa, Thanh Thái còn khoa tay múa chân như đang viết chữ.
Kỷ Thanh Y hoàn toàn yên tâm, cười hướng phất tay với Thanh Thái.
Đến trường nữ Phương Hoa, tất nhiên có phụ trách dẫn Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh đi đến nhà ở tập thể.
Bởi vì nhà ở tập thể là căn cứ vào xếp hạng để phân cho nên Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh cũng không ở cùng một viện.
Sau khi Kỷ Thanh Y thu thập đồ đạc xong, lập tức đi xem Trần Bảo Linh, Trần Bảo Linh cũng không ở trong phòng của mình, thì ra là chạy đi thăm thú xung quanh. Chờ đến khi nàng trở lại, Kỷ Thanh Y dặn dò mấy câu, trở về viện của mình.
Mới vừa vào viện, lập tức nhìn thấy một nữ hài tử mặc váy màu xanh ngọc, đứng ở cửa phòng nàng, đang nói gì đó với Thải Tâm.
Nhìn thấy Kỷ Thanh Y, nàng chưa nói đã cười: "Kỷ tiểu thư, thật không nghĩ tới ta có phúc khí tốt như vậy, có thể làm hàng xóm với ngươi, cuộc thi ngày đó bình hoa ngươi cắm quá đẹp, lúc đó ta đã nghĩ nếu có thể ở cùng một viện với ngươi thì tốt rồi, không thể nghĩ đến mộng đẹp lại thành sự thật."
Vóc người của nàng trung đẳng, mặt trái xoan, mày lá liễu, lời nói chất phác thẳng thắn mang theo vài phần tự quen thuộc.
Thấy Kỷ Thanh Y mím môi nhìn nàng mỉm cười, nàng vội nói: "Nhìn ta này, thật là thất lễ."
Nàng cười khanh khách, tiến lên khẽ nhún người với Kỷ Thanh Y nói: "Ta tên là Quan Khả Nhi, gia phụ hiện đảm nhiệm chủ sự Lại bộ, ta đứng đầu chúng tỷ muội ở trong nhà, năm nay mười lăm tuổi. Không biết trong nhà Kỷ Tiểu Thư có bao nhiêu tỷ muội, niên kỷ (tuổi) bao nhiêu?"
Vừa đi lên đã báo số tuổi, trong tình huống chưa biết một chút gì về Kỷ Thanh Y, đã bày ra một bộ dáng muốn trao đổi khăn tay* với Kỷ Thanh Y.
*Trao đổi khăn tay: trở thành bạn bè thân thiết.
Người như vậy Kỷ Thanh Y rất không thích, trên mặt lại không thể không xã giao, nàng cười nói: "Ta năm nay mười bốn, không có tỷ muội đồng bào cùng mẫu, chỉ có một huynh đệ."
"Vậy thì ta là tỷ tỷ." Quan Khả Nhi vui vẻ nói: "Chậu hồng cúc này tặng cho Kỷ muội muội, hi vọng Kỷ muội muội không chê."
Kỷ Thanh Y cũng không nguyện ý gọi nàng tỷ tỷ, nhận lấy hoa cúc nói: "Quan tiểu thư quá khách khí."
Quan Khả Nhi sửng sốt một chút, trong chốc lát đã khôi phục như thường nói: "Chúng ta ở trong một cái viện, sau này sẽ là hàng xóm, ta so với Kỷ Tiểu Thư, Trần tiểu thư già hơn một tuổi, đáng lý nên chăm sóc mọi người, Kỷ Tiểu Thư có gì cần, cứ nói với ta, ngàn vạn đừng khách khí."
"Vậy thì ta cám ơn Quan tiểu thư trước rồi."
Tiễn quan Khả Nhi đi, Thải Tâm lập tức vỗ ngực vui mừng nói: "Thật may là tiểu thư trở lại, Quan tiểu thư này thật sự là quá nhiệt tình, nô tỳ thật sự chống đỡ không được."
Đâu chỉ là Thải Tâm, ngay cả nàng cũng không biết làm sao chung đụng với người như thế.
"Đúng rồi, tiểu thư, lúc người không có ở đây, Trần tiểu thư cũng tới."
"Trần tiểu thư?" Kỷ Thanh Y nhớ tới, mới vừa rồi Quan Khả Nhi cũng nhắc tới Trần tiểu thư liền hỏi: "Cũng ở trong viện này với chúng ta sao?"
"Đúng vậy. Trần tiểu thư này chính là người lần trước ở phủ Trưởng công chúa cắm hoa được hạng ba, Trần tiểu thư." Thải Tâm thở dài một hơi, nói: "Thật may là tính tình của Trần tiểu thư đặc biệt xấu hổ, còn chưa nói chuyện mặt đã đỏ, nàng tới đây chỉ chào hỏi một tiếng lập tức rời khỏi, mỗi người đều cùng Quan tiểu thư như vậy, nô tỳ thật sự là không chịu nổi."
Đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên bắt đầu mưa.
Thải Tâm vội vàng chuyển chậu hoa cúc Quan Khả Nhi tặng vào nhà, Tuệ Tâm nói khẽ nói với Kỷ Thanh Y: "Tiểu thư, Điện hạ nói tối hôm nay người đừng ngủ sớm như vậy, Điện hạ sẽ sang đây gặp người."
Tuệ Tâm nói rất nghiêm túc, mặt Kỷ Thanh Y không tự chủ được đỏ lên, lại mạnh mẽ chống đơc nói: "Khụ, ta biết rồi."
Chờ đến khi Tuệ Tâm tránh ra, nàng không khỏi dùng đôi tay bưng kín mặt của mình, trong lòng lại mắng Từ Lệnh Sâm cẩu huyết lâm đầu.
Cả một buổi chiều, trong lòng nàng đều có chút không yên.
Dùng xong cơm tối, Thải Tâm tới giúp Kỷ Thanh Y đổi áo ngủ, nói : "Tiểu thư, tối hôm nay là nô tỳ trực đêm hay sao?"
Kỷ Thanh Y nhắm mắt lại, nói: "Không cần, tối hôm nay ngươi và Tuệ Tâm đều ngủ bên ngoài đi, không cần trực đêm."
Lúc trước kỷ Thanh Y cũng sẽ có lúc không cần người trực đêm, cho nên Thải Tâm cũng không hoài nghi.
"Vậy bây giờ tiểu thư đi ngủ sao?"
"Không cần, đổi một chỗ mới, ta có chút không quen, ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ đọc sách một lát."
Chờ đến khi Thải Tâm và Tuệ Tâm đều đi ra ngoài, Kỷ Thanh Y vội vàng đặt sách xuống, mở hộc tủ ra, chọn một cái váy màu hồng đào trăm bướm vờn hoa cùng màu với vải bồi đế giầy, chọn một cái quần màu trắng mặc vào. Sau đó búi lại mái tóc đã gỡ ra, cài một cây trâm có đính bướm vàng ở đỉnh, lại đeo hoa tai hình hoa mai lên.
Soi gương một lúc lâu, nhìn thấy khuôn mặt trắng tinh mộc mạc, vội thoa son lên môi. Thấy nữ hài tử trong kính, mắt to long lanh, da thịt vô cùng mịn màng, trong đoan trang mang theo vài phần kiều mị, lúc này mới hài lòng mỉm cười.
Chính nàng nhìn cũng thấy xinh đẹp, nghĩ Từ Lệnh Sâm chắc cũng sẽ thích.
Nàng cười, mặt càng đỏ.
Mưa tí tách từng giọt, đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến mấy tiếng gõ cửa.