Sủng Thê Làm Vinh

Chương 47-2




Editor: quynhbac1997

Tuy đã đoán được xếp hạng của bản thân, nhưng khi trưởng công chúa Thọ Xuân gọi tên mình, Kỷ Thanh Y vẫn có chút sửng sốt mới đứng lên, nàng đứng thứ nhất, thật sự đứng thứ nhất.

Nhận lấy kéo vàng Hoàng hậu ban thưởng, tâm tình của nàng vô cùng kích động.

Kéo vàng giống như là vật thừa nhận, là một loại khẳng định của Hoàng hậu đối với tài nghệ của nàng.

Từ giờ trở đi, nàng không còn là Kỷ Thanh Y vô danh yên lặng như trước nữa, từ lúc trùng sinh đến giờ cũng đã lâu, rốt cục nàng cũng đi bước đầu tiên.

"Ta chỉ có thể nói những tác phẩm cắm hoa ở đây đều rất tốt, tất cả đều đáng được hạng nhất." Trưởng công chúa Thọ Xuân cười nói: "Ba người các con mỗi đứa chọn một lọ đi, còn lại, đều để cho ta, mỗi tác phẩm ta đều rất thích."

Cố Hướng Minh chọn một bình hoa lan, Từ Lệnh Sâm không chút do dự đi đến trước mặt bình hoa sen nói: "Ta thực sự rất thích hoa sen này, cám ơn đại cô cô đã bỏ được thứ người yêu thích."

Trưởng công chúa Thọ Xuân thấy Từ Lệnh Kiểm đứng bất động, biết điệt nhi từ trước đến nay khiêm tốn nội liễm, liền nói: "Lệnh Kiểm sao con còn chưa chọn? Con đừng sợ ta không nỡ, nhìn trúng cái nào, cứ việc mang đi."

"Đại cô cô, không phải ta không chọn mà là ta cũng cực thích bình hoa sen kia, không biết Sâm ca có thể nể mặt đệ đệ này mà nhường cho ta không?"

Từ Lệnh Kiểm nói cực kỳ mềm dẻo, nhưng ý tứ biểu đạt cũng rất cường ngạnh.

Nếu Từ Lệnh Sâm để cho hắn, đây chỉ là mở đầu, có phải về sau mặc kệ là thứ gì, Từ Lệnh Kiểm đều có thể ỷ vào hắn nhỏ tuổi mà cầu xin Từ Lệnh Sâm không?

Nếu Từ Lệnh Sâm không cho, chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ không xuôi tai. Có điều Từ Lệnh Sâm ương ngạnh, không chỉ có coi triều thần như không mà ngay cả đường đệ nhỏ tuổi cũng không để vào mắt, một chậu hoa sen nho nhỏ cũng không cho.

Trong lòng Kỷ Thanh Y giống như nước sôi, trên dưới đều không thể bình tĩnh nổi.

Từ Lệnh Kiểm thật sự là vô sỉ bậc nhất, mặc kệ Từ Lệnh Sâm có cho hắn hay không, quyền nói chuyện nhất định ở trong tay Từ Lệnh Kiểm.

Hơn nữa đó là hoa nàng cắm, dựa vào cái gì mà nàng phải cho tên súc sinh Từ Lệnh Kiểm kia!

Nàng tình nguyện cho Từ Lệnh Sâm, tình nguyện hủy đi nó, cũng không muốn bất cứ thứ gì của nàng rơi vào trong tay Từ Lệnh Kiểm.

Cả đời này nàng không muốn cùng Từ Lệnh Kiểm có bất cứ quan hệ nào.

Trần Bảo Linh thì trực tiếp hơn, nắm chặt tay Kỷ Thanh Y mắng Từ Lệnh Kiểm: "Đê tiện vô sỉ, thủ đoạn xấu xa, cùng Sâm biểu ca cướp này nọ, lịch sự một cách bại hoại, khiến người ta ghê tởm!"

Trên điện có không ít người có tâm tình giống Trần Bảo Linh, cũng có nhiều người đố kỵ nhìn Kỷ Thanh Y, hai vị điện hạ giương cung bạt kiếm, chỉ vì cướp đoạt hoa nàng cắm, quả thực rất đáng giận.

Tất cả mọi người không nói lời nào, đại điện vốn an tĩnh liền ngày càng trở nên an tĩnh hơn.

Từ Lệnh Kiểm đây là có ý gì? Có chỗ dựa là Thái tử cho nên liền muốn cùng Từ Lệnh Sâm đấu sao?

Vốn đều là cháu bà, người nào ngồi lên ngai vàng cũng không sao, nhưng nếu làm to chuyện ở phủ công chúa của bà vậy thì bà không thể ngồi yên không làm gì được.

Từ Lệnh Kiểm đây là cho rằng bản thân được Thái tử coi trọng nên không để ai vào trong mắt rồi.

Trên mặt trưởng công chúa Thọ Xuân liền lộ ra vài phần lạnh thấu xương: "Lệnh Sâm, con thấy sao?" Bà cảm thấy Từ Lệnh Sâm tuyệt không ngồi chờ chết, tùy ý để Từ Lệnh Kiểm hếch mũi lên mặt.

Trên đại điện, nhóm thiên kim tiểu thư cũng nháo nhác nhìn Từ Lệnh Sâm, Kỷ Thanh Y lại càng khẩn trương hơn, bàn tay bất tri bất giác nắm thành quyền, mắt cũng không chớp nhìn Từ Lệnh Sâm.

Từ Lệnh Sâm hời hợt nói: "Một chậu hoa sen thôi mà, nếu ngươi muốn, ta nhường lại cũng không có gì."

Mí mắt Kỷ Thanh Y nhảy dựng lên, không dám tin nhìn Từ Lệnh Sâm.

Hắn quyết định cho đi!

Hắn biết đó là nàng làm, nhưng hắn vẫn cho người ta.

Hôm nay chỉ là một chậu hoa sen, về sau thì sao, về sau có phải hắn cũng sẽ tặng nàng cho người khác không?

Lúc trước Trần Văn Cẩm vì quan to lộc hậu, luôn miệng nói thích nàng, sẽ lấy nàng, kết quả lại tặng nàng cho Từ Lệnh Kiểm.

Từ Lệnh Kiểm nói yêu nàng, thương nàng, lại nhốt nàng trong lồng vàng, không cho nàng ra ngoài gặp người.

Bọn hắn căn bản không coi nàng là người, chỉ coi nàng như đồ chơi, coi nàng như một con chim, một con cá, vui vẻ liền trêu chọc, mất hứng liền bỏ qua, nếu nàng có thể mang lại lợi ích, liền không chút do dự chắp tay tặng người.

Nhưng nàng không nghĩ tới Từ Lệnh Sâm cũng sẽ như vậy, niềm vui đạt được kéo vàng trong nháy mắt liền biến mất không tăm tích.

Lòng của nàng nhất thời trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.

Không ai thật tâm để ý đến nàng, không ai đáng tin cậy.

Nếu nàng muốn được tôn trọng, muốn sống tự do cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Những nam nhân này, không có một người nào tốt.

Từ Lệnh Kiểm vô cùng cao hứng, lập tức nói: "Sâm ca thật tốt quá, tạ ơn..."

"Trước mặt nhiều người như vậy, mở miệng đòi người muốn này muốn kia, thật mất mặt!" Từ Lệnh Sâm không chút khách khí cắt ngang hắn, trên mặt bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, một bộ huynh trưởng răn dạy ấu đệ: "Tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện; không biết, còn tưởng rằng hoàng gia chúng ta đều mang cái đức hạnh giống như ngươi vậy."

Nếu Từ Lệnh Kiểm nói chính mình tuổi còn nhỏ, vậy hắn liền bày ra dáng vẻ huynh trưởng mà giáo huấn hắn.

Từ Lệnh Kiểm tức đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không chịu thua nói: "Thế tới cùng thì Sâm ca có nguyện ý nhường cho ta hay không?"

"Nếu ta cho ngươi, vậy ngươi thành cái dạng gì rồi?" Từ Lệnh Sâm cười lạnh nói: "Cờ vây cờ vua tùy ngươi chọn một cái, thắng ta hoa sen ngươi lấy, thua ta thì phải chấp nhận, đừng ở trước mặt ta khóc nhè, bộ dạng này thật khó coi!"

Kỷ Thanh Y bỗng ngẩng đầu, trái tim vốn thít chặt liền thả lỏng, cảm giác trái tim trong giây lát liền sống lại.

Từ Lệnh Kiểm tức giận đến môi phát run.

Hắn không bằng Từ Lệnh Sâm, nhưng hiện tại hắn đã về phe Thái tử, dựa vào tòa núi lớn là Thái tử này, hắn không tin đấu không lại Từ Lệnh Sâm. Từ Lệnh Sâm có kiêu ngạo, cũng không dám làm gì hắn trước mặt mọi người, vừa lúc hắn bắt được đằng chuôi, bắn tên trước mặt Hoàng đế cũng có đích.

Nhưng hắn không nghĩ miệng Từ Lệnh Sâm lại độc như vậy!

"Nếu Sâm ca để cho ta chọn, chi bằng ta chọn ném tên vào bình rượu đi." Từ Lệnh Kiểm được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Cờ vây cờ vua đệ cũng không lành, ném tên vào bình rượu thì miễn cưỡng có thể, không biết Sâm ca có thể đồng ý không?"

Không thể! Ngàn vạn lần không thể đồng ý!

Kỷ Thanh Y ở trong lòng âm thầm hò hét, Từ Lệnh Kiểm người này những cái khác không ra gì nhưng ném thẻ vào bình rượu lại rất giỏi, kiếp trước nàng từng chứng kiến hắn ném thẻ vào bình rượu, vô cùng lợi hại, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn.

Kỷ Thanh Y gắt gao nhìn chằm chằm Từ Lệnh Sâm, mong Từ Lệnh Sâm có thể liếc nhìn nàng một cái, có thể hiểu được ý của nàng.

Ánh mắt Từ Lệnh Sâm chỉ khẽ lướt qua mặt nàng, sau đó ngạo nghễ vung tay lên: "Mang bình, tên lên đây."

Kỷ Thanh Y hô to trong lòng, không xong, đôi lông mày nhíu lại.

Từ Lệnh Kiểm cười lạnh một tiếng, nắm chắc thắng lợi trong tay.

Cái khác hắn không dám nói, ném thẻ vào bình rượu thì từ nhỏ đã luyện, hiện giờ đã lô hỏa thuần thanh, thậm chí đã đạt tới trình độ bách phát bách trúng.

Từ Lệnh Sâm là thần bắn tên,  sẽ giúp ích rất nhiều cho việc ném thẻ vào bình rượu, nhưng mọi người đều biết, hắn bình thường không có hứng thú ném thẻ vào bình rượu, cũng chưa từng có  ai thấy hắn chơi trò này.

Từ Lệnh Kiểm quyết định lớn tiếng doạ người: "Sâm ca, không ngại thì để đệ bắt đầu trước chứ?"

Hắn muốn một lần khiến người đời kinh hãi, để cho Từ Lệnh Sâm biết khó mà lui.

Từ Lệnh Sâm mặt không chút thay đổi, lùi sang bên cạnh một bước.

Từ Lệnh Kiểm cầm tên, nín thở ngưng thần, giơ tay hướng về phía trước ném một cái, "Bang" một tiếng, tên đã vững vàng nằm trong bình rượu.

Cái thứ hai, cái thứ ba... cái thứ mười, không một phát nào chệch.

Thực ra đúng là bách phát bách trúng!

Trên đại điện lặng như tờ, hiển nhiên, tất cả mọi người bị kỹ thuật tuyệt diệu ném thẻ vào bình rượu của Từ Lệnh Kiểm làm cho sợ ngây người.

Sóng mắt Từ Lệnh Kiểm hơi động, vô cùng đắc ý: "Sâm ca, tới phiên huynh rồi."

Hắn ta mười phát trúng mười, nếu Từ Lệnh Sâm lên trận, đó chính là tự rước lấy nhục, hắn  ta vui vẻ chế giễu.

Nếu Từ Lệnh Sâm sinh lòng khiếp đảm, không đánh mà chạy, vậy thì càng tốt rồi.

Hắn nhìn sắc mặt Từ Lệnh Sâm ngưng trọng, trong lòng dâng lên một cỗ khoái cảm trước nay chưa từng có. Từ Lệnh Sâm có lợi hại đến đâu cũng có lúc té ngã trước mặt hắn ta!

Đây chỉ là bắt đầu, một ngày kia, hắn nhất định phải giẫm Từ Lệnh Sâm dưới chân, để cho hắn cúi đầu xưng thần với hắn ta.

Tất cả mọi người nhìn về phía Từ Lệnh Sâm, thay hắn toát mồ hôi. Trưởng công chúa Thọ Xuân thầm tự trách, lúc trước bà nên đánh vòng tròn bỏ qua chuyện này.

Từ Lệnh Sâm liếc nhìn Từ Lệnh Kiểm một cái, không chấp mỉm cười nói: "Những trò chơi nhỏ như thế này, ngươi rất có bản lĩnh."

Từ Lệnh Kiểm cười lạnh nói: "Sâm ca muốn đổi ý sao?"

Từ Lệnh Sâm không có trả lời, nhận tên từ trong tay người hầu, lui lại mấy bước, sau đó xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía bình đồng.

Trên đại điện có người nhịn không được kinh hô ra tiếng: "Chẳng lẽ Thế tử Ninh vương muốn quay lưng lại để ném?"

Theo tiếng kinh hô kia, mũi tên thứ nhất đã ném trúng, mọi người còn chưa kịp phản ứng, mũi tên thứ hai cũng đã vào bình, tốc độ kia quá nhanh, mọi người còn chưa thấy rõ hắn nèm vào thế nào thì mười mũi tên đã nằm gọn trong bình.

Sắc mặt Từ Lệnh Kiểm thay đổi, mọi người hít vào hai ngụm khí lạnh, đại điện lâm vào một mảnh tĩnh lặng, sau đó là tiếng vỗ tay vang trời.

Cố Chí Minh lại càng lớn tiếng ủng hộ: "Thế tử Ninh vương văn thao vũ lược, không nghĩ tới ném tên vào bình rượu cũng có thể chơi giỏi như thế!"

Sắc mặt Từ Lệnh Kiểm trắng xanh, không dám tin những gì chính mình thấy, không thể tin được kỹ thuật hắn kiêu ngạo bấy lâu đều không chịu nổi một kích của Từ Lệnh Sâm.

Hội thưởng hoa lần này để cho  mọi người được chứng kiến kỹ thuật ném tên vào bình cao siêu của Thế tử Từ Lệnh Sâm.

Ngoài ra cò có Kỷ biểu tiểu thư phủ Bình Dương Hầu chẳng những đứng thứ nhất giành được kéo vàng mà hoa nàng cắm còn khiến cho hai vị thế tử không ai nhường ai, cuối cùng chọn phân thắng bại trong trò ném tên vào bình rượu để quyết định, chuyện này đã khiến cho thanh danh Kỷ Thanh Y lan xa. Nhắc tới phủ Bình Dương Hầu, mọi người sẽ không nghĩ đến quận chúa Nam Khang hung hãn mà là Kỷ biểu tiểu thư với kỹ thuật cắm hoa điêu luyện.

Thái phu nhân vô cùng cao hứng, gọi Kỷ Thanh Y qua, dặn nàng không được vì thế mà sinh lòng kiêu ngạo, ba tháng tới nhất định phải theo Khúc tiên sinh chăm chỉ học cắm hoa, tranh thủ tháng 10 năm nay có thể tiến vào Học viện nữ tử Phương Hoa.

Kỷ Thanh Y cũng rất để ý đến khảo hạch nhập học Học viện nữ tử Phương Hoa, ngoại trừ ăn cơm đi ngủ chăm sóc Thanh Thái, gần như tất cả thời gian đều dùng để học cắm hoa.

Nàng đắm chìm trong học tập, nhoáng cái liền qua một tháng, Từ Lệnh Sâm có chút đứng ngồi không yên.

Trịnh Tắc trở về Sơn Tây một chuyến, cùng người trong lòng Diêu Tiên Huệ gặp mặt, chính lúc đang đắm chìm trong ngọt ngào, lại gặp phải vẻ mặt buồn bực của Thế tử nhà mình liền nói: "Điện hạ, nếu không ta bồi người đến phủ Bình Dương Hầu một chuyến."

"Nàng hiện tại bận học cắm hoa." Khóe miệng Từ Lệnh Sâm hơi hơi mấp máy: "Dù ta có đi, cũng không có khả năng nhìn thấy mặt nàng."

"Vậy thì dùng bồ câu đưa tin cho Tuệ Tâm, để nàng giúp người gửi lời nhắn cho Kỷ tiểu thư."

"Nói thế thì chuyện Tuệ Tâm liền bại lộ, bây giờ còn chưa tới lúc."

Từ Lệnh Sâm nghĩ một lát, liền cười nói: "Ta có thể để Mị Mị thay ta tuyền tin."

Từ Lệnh Sâm cảm thấy chủ ý này của hắn rất được, hắn không chút do dự liền viết một phong thư, nhét vào túi áo Từ Mị Mị, để cho nó đi truyền tin, cầm hai trái lựu làm vật khen thưởng, còn nói nhiệm vụ hoàn thành sẽ tặng cho nó một bộ áo mới.

Từ Mị mị vô cùng cao hứng, ôm hai quả lựu sôi nổi lên xe ngựa, dưới sự che chở của Trịnh Tắc, từ bờ tưởng sau vườn hoa phủ Bình Dương Hầu lẻn vào.

Từ Lệnh Sâm đứng ngồi không yên chờ hồi âm của Kỷ Thanh Y, hắn viết rất nhiều lời trong lòng tố nỗi khổ tương tư, nàng sao còn chưa trả lời? Khó xử, tức giận, hay là ngọt ngào? Trong thư sẽ mắng hắn, hay là sẽ đáp lại nỗi tương tư của hắn?

Lấy hiểu biết của hắn về nàng, tám phần là nàng sẽ mắng hắn một trận.

Đương nhiên hắn sẽ không cam lòng bị mắng, hiển nhiên muốn phản bác, như vậy thì sẽ có thư từ qua lại rồi.

Rốt cục đợi đến lúc Từ Mị Mị trở về, Từ Lệnh Sâm lật tới lật lui trên người nó mấy lần, cũng không tìm được một tờ giấy.

Hắn không tin, ôm Từ Mị Mị mò mẫm hồi lâu, tức giận đến mức khiến Từ Mị Mị kêu oai oái, cuối cùng cũng không thể không chấp nhận sự thật, nàng không hồi âm, một chữ cũng không có.

Làm sao có thể!

Trong lòng Từ Lệnh Sâm bùng lên một đốm lửa nhỏ, ba ngày tiếp theo, mỗi ngày một phong thư.

Đáng tiếc, ba phong thư này đều như muối bỏ biển, một đi không trở về.

Tiểu nha đầu nhẫn tâm này! Vậy mà không đáp lại thư của hắn, hiển nhiên là quên sạch hắn rồi. Hắn còn không cho nàng nhìn sắc mặt hắn, chỉ sợ nàng sẽ không biết hắn là Từ Lệnh Sâm đấy.

"Trịnh Tắc, xe lăn làm đến đâu rồi?"

"Hồi điện hạ, làm xong rồi, sáng nay quét sơn, hiện tại trời nắng cháy da, phơi nắng đến giờ ngọ liền có thể dùng."

"Vậy là tốt rồi." Hắn nhanh chóng viết một tờ giấy giao cho Trịnh Tắc: "Truyền cho Tuệ Tâm, bảo nàng làm cho thỏa đáng."