Sủng Thê Làm Vinh

Chương 18




Đảo mắt lại qua mấy ngày, Kỷ Thanh Y đi thỉnh an Thái phu nhân.

Thái phu nhân thấy nàng cùng Thái Tâm mỗi người ôm một chậu hoa lan, liền hỏi: “Đây là hoa lan cháu trồng?”

Hoa lan cùng các loại hoa khác không giống nhau, không có thời điểm nở hoa, không gọi là hoa lan, chỉ có thể gọi là phong lan. Có vài loại phong lan cho đến lúc khô héo cũng không nở được lấy một nụ hoa, chỉ có thể mang phận làm cỏ. Những loại phong lan sau khi nở hoa mới được gọi là hoa lan, mỗi loại lan cũng phải căn cứ vào hình dáng đóa hoa để quyết định chủng loại.

Lúc đầu Thái phu nhân cũng chỉ nghĩ là Kỷ Thanh Y mang về mấy bồn hoa dại, thật không ngờ nó lại có thể nở ra hoa.

“Vâng” Kỷ Thanh Y mỉm cười gật đầu: “Vốn là định lấy nó làm thọ lễ cho ngoại tổ mẫu, ai ngờ trái chờ phải chờ cũng không thấy nó nở, sáng sớm hôm nay cháu xem thì nó đã nở hoa. Hiện tại đưa cho ngoại tổ mẫu, hi vọng lão nhân gia người khỏe mạnh trường thọ, trẻ mãi không già.”

Thái phu nhân là người yêu hoa nên thấy rất vui vẻ, sai nha hoàn đặt một cái bàn trong phòng, sau đó đặt hoa lan lên trên, lại để Đỗ mama đi lấy kính lão, lúc này mới chăm chú quan sát chậu hoa.

Hai gốc hoa lan thanh nhã điểm tĩnh, hương hoa lan tỏa, chỉ cần nhìn cũng đã khiến cho con người ta thoải mái rồi.

Thái phu nhân không khỏi”Ồ” lên một tiếng: “ Cư nhiên là Hán Cung Thu Nguyệt cùng Phi Thiên Tiên Tử*.”

** Đây là tên hai loại hoa lan, Ki mi cũng không biết

Đây là hai loại lan nổi tiếng trong các loại hoa lan, đừng nói là đặt ở trong nhà, ngay cả mang đi tặng người ta cũng vô cùng hãnh diện.

Thái phu nhân càng thêm cao hứng: “Đem hai bồn hoa này đặt vào trong phòng của ta, chờ đến mùa thu, ta sẽ tự mình chia gốc, sang năm chúng ta sẽ có thêm nhiều hoa lan để ngắm.”

Kỷ Thanh Y thấy Thái phu nhân vui vẻ thì tảng đá trong lòng cũng buông xuống, tự mình đỡ Thái phu nhân trở lại phòng trong, sau đó nhu thuận khéo léo nói: “Ngoại tổ mẫu, cháu muốn đi theo Cố nương tử tiếp tục học cắm hoa, người có thể giúp cháu nói tốt vài câu trước mặt Cố nương tử được không?”

Trên dưới Đại Tề ai ai cũng đều yêu hoa, cứ ba năm một lần cả nước lại tưng bừng tham gia hội cắm hoa.

Nam nhân thì thông qua con đường làm quan để thay đổi xuất thân, còn nữ nhân thì thông qua tài nghệ cắm hoa để thay đổi vận mệnh. Những thiếu nữ có tài cắm hoa xuất sắc sẽ được người ta theo đuổi, ở trong nhà cũng không cần xem thái độ của bề trên, việc hôn sự của bản thân thì có quyền được lên tiếng, thậm chí có thể tiến vào Tư Uyển phủ Nội Vụ làm nữ quan. Từ đó về sau có thể làm chủ được vận mệnh của bản thân mình.

Dựa theo kiếp trước, tương lai chỉ trong một năm, phủ Bình Dương Hầu sẽ xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất, Bình Dương hầu bị bỏ tù, Thái phu nhân bệnh nặng liệt giường, Trần Văn Việt chết trận trên sa trường, phủ Bình Dương Hầu cuối cùng rơi vào trong tay Trần Văn Cẩm.

Trước đó, nàng nhất định phải thạo được một nghề mới có thể có tiền có nhà rời khỏi Trần gia. Mà cắm hoa là con đường duy nhất nàng nhất định phải đi.

“Nếu cháu muốn tiếp tục học cắm hoa, đây đương nhiên là chuyện tốt, ta sẽ nói một tiếng với Cố nương tử.” Thái phu nhân nói: “ Nhưng chỉ có ta ra mặt thì không được, cháu cũng phải tự mình cố gắng thuyết phục Cố nương tử nhận cháu. Ta nhớ không nhầm thì Cố nương tử cũng rất thích lan, sao cháu không tặng cho bà ấy một chậu?”

“Dạ, đa tạ ngoại tổ mẫu đã chỉ bảo, cháu sẽ mang đi.”

Kỷ Thanh Y cảm thấy chủ ý này cũng rất được, trở về nàng sẽ mang một chậu lan đã nở hoa đưa cho Cố nương tử.

Cố nương tử nhìn thấy hoa lan đương nhiên rất vui vẻ, cả đời nàng đều tiếp xúc với hoa cỏ, liếc mắt liền nhìn ra đây là một loại lan rất nổi tiếng– Ngọc Hồ Điệp.

“Đây là ai mang tới? Một gốc lan đẹp nhường này sao có thể dùng cái chậu thô như thế được, thật là phí của trời.” Cố nương tử dùng tay khẽ vuốt cánh hoa kia, hương thơm dịu nhẹ của hoa lan như có như không lượn lờ quanh quẩn trước mũi bà.

“Là biểu tiểu thư.” Nha hoàn hầu hạ Cố nương tử trả lời.

Cố nương tử sửng sốt: “Biểu tiểu thư? Biểu tiểu thư nào?”

“Chính là Kỷ biểu tiểu thư khuê danh gọi là Thanh Y.” Nha hoàn bị bà hỏi bỗng cảm thấy bất ngờ, trên dưới Trần gia không phải chỉ có một vị biểu tiểu thư sao?

Không đúng, ngày trước khi Kỷ biểu tiểu thư chưa tới, mọi người chỉ gọi mỗi Trừng cô nương là biểu tiểu thư, sau Thái phu nhân lại sợ hai vị biểu tiểu thư gọi sẽ lẫn lộn, nên bảo mọi người đổi cách gọi, một người gọi là Trừng cô nương, một người gọi là biểu tiểu thư.

Cố nương tử nhướng cao mày: “Ngươi không có nhìn lầm chứ, là Kỷ biểu tiểu thư mà không phải là Trừng cô nương sao?”

Đây chính là một loại lan rất nổi tiếng, nếu mua ở bên ngoài giá cả vô cùng đắt đỏ. Còn nếu là tự mình nuôi thì vô cùng hao tâm tốn sức. Kỷ Thanh Y làm sao có thể trồng được một gốc lan tốt như thế này.

“Không nhìn lầm, là Kỷ biểu tiểu thư tự mình đưa tới, nô tỳ còn mời nàng ấy vào trong nhà ngồi, nói người rất nhanh sẽ đến. Nàng ấy nói còn có việc, tặng hoa xong liền rời đi.” Nha hoàn cười nói: “Kỷ biểu tiểu thư biết ngài thích hoa lan nên đã cố ý tặng cho ngài, thật là một người có lòng.”

“Ta hỏi ngươi một câu, sao ngươi lại nói nhiều thế.” Sắc mặt Cố nương tử lập tức chìm xuống.

Nàng tổng cộng dạy ba học trò, thích nhất chính là Lê Nguyệt Trừng. Đứa nhỏ này không chỉ có phần khéo léo cùng thiên phú trong việc cắm hoa, mà còn hết sức chịu khó, mặc kệ bà có sắp xếp cho Lê Nguyệt Trừng nhiều giờ học hơn nữa, nàng ấy vẫn luôn hoàn thành mọi việc.

Học trò vừa nghe lời lại thông minh như thế, có tiên sinh( thầy dạy học) nào lại không thích?

Về phần hai người Trần Bảo Linh cùng Kỷ Thanh Y, một là cây kim, một là cái râu, ở trước mặt bà liền giống như hai con gà trọi lúc nào cũng đấu đá nhau, căn bản là không đặt tiên sinh như bà vào trong mắt.

Thu năm vừa rồi, chiếc bình sứ thanh hoa của bà bị đánh vỡ, sau nhiều lần tra xét, hiềm nghi cuối cùng rơi vào trên người Trần Bảo Linh cùng Kỷ Thanh Y. Hai người còn đùn đẩy cho nhau, lăng mạ chửi rủa nhau, Kỷ Thanh Y còn bị nghi ngờ là đẩy Trần Bảo Linh vào trong hồ, làm hại Trần Bảo Linh mất đi nửa cái mạng.

Sau Kỷ Thanh Y bị đưa đi, Trần Bảo Linh cũng biết nghe lời cố gắng hơn, trong lớp cũng không quấy rối, điều này làm cho bà càng thêm khẳng định bình hoa là do Kỷ Thanh Y làm vỡ. Hại người còn dám làm thì nàng ta còn cái gì không dám làm?

Người như vậy tặng hoa cho bà sẽ làm bẩn thanh danh của bà.

“Mang hoa này đi.” Cố nương tử ghét bỏ nói.

Cố nương tử bình thường rất dễ nói chuyện, đột nhiên lại sa sẩm mặt mày khiến nha hoàn bị dọa không nhẹ: “Nương tử, mang đi đâu ạ?”

“Nơi nào cũng có thể, chỉ cần là nơi ta không nhìn thấy là được.”

Buổi chiều, Thái phu nhân mời Cố nương tử qua, cố ý hỏi thăm ý tứ của bà nói muốn để Kỷ Thanh Y tiếp tục theo học.

Sắc mặt Cố nương tử thật không được tốt cho lắm, trong lòng càng thêm cười lạnh.

Vô sự mà ân cần, không phải gian trá cũng là trộm cắp.

Bà cũng biết Kỷ biểu tiểu thư không yên lòng, nàng ta muốn quay trở về học, chẳng lẽ lại không thể tự mình ra mặt mà còn phải mời Thái phu nhân tới áp chế mình, rõ ràng không có đặt tiên sinh như bà vào trong mắt.

Cố nương tử bà còn muốn lưu truyền danh tiếng cho đời sau, nếu dạy ra đệ tử như vậy, đi ra ngoài chẳng phải là sẽ làm cho bà muối mặt sao? Bà tuyệt đối sẽ không đồng ý.

“Hầu Gia bỏ ra nhiều tiền mời ta tới phủ, dạy các tiểu thư tài cắm hoa là trách nhiệm của ta, ta không nên từ chối, nặng bên này nhẹ bên kia.” Cố nương tử không che giấu chán ghét của mình đối với Kỷ Thanh Y: “Chỉ là kỷ biểu tiểu thư luôn ở trong lớp học làm loạn, có nàng ta ở đấy, đại tiểu thư chỉ lo cãi nhau với nàng ta, thật sự là không có cách nào có thể tập chung học cắm hoa được.”

Vai vế Cố nương tử cũng giống như bậc cha chú trong nhà, tính tình thẳn thắn cương trực, không chịu vì miếng cơm mà khom lưng cúi người. Bình Dương hầu Trần Ung chính là coi trọng cái cốt khí trong con người bà nên mới cố gắng mời bà về phủ dạy học.

Thái phu nhân không dám làm mất mặt mũi Bình Dương hầu, cho nên mới nể bà.

“Thì ra là Cố nương tử lo lắng điều này, vậy bây giờ người có thể yên tâm được rồi.” Vẻ mặt Thái phu nhân hết sức ôn hoà nói: “ Ngày trước hai nha đầu này ở cùng một chỗ, không hiểu chuyện, tự nhiên sẽ có cãi vã tranh chấp với nhau. Tách ra mấy tháng mới hiểu được kể ra đối phương cũng là người tốt, Kỷ Thanh Y vừa trở về, Bảo Linh cùng với nàng liền bắt tay giảng hòa, nói cười ríu rít. Trẻ nhỏ mà cũng cần phải trưởng thành, chúng ta làm trưởng bối, cũng nên cho bọn chúng ít cơ hội.”

Cố nương tử đương nhiên là không hài lòng, nhưng Thái phu nhân cũng đã nói đến nước này rồi, bà biết nếu mình còn cự tuyệt nữa thì có vẻ không tốt cho lắm.

Nhưng nếu để cho bà cứ như vậy mà thu nhận con sâu làm rầu nồi canh Kỷ Thanh Y này thì bà rất không cam lòng.

Bà ngừng một chút mới nói: “Tài nghệ cắm hoa của Kỷ biểu tiểu thư cũng… không được tốt lắm, hơn nữa lại mất đi nửa năm học nghệ, không chắc có thể theo kịp hay không.”

Trên mặt Thái phu nhân liền có chút nặng nề, Cố nương tử nói đúng lắm, học viện nữ tử Phương Hoa cứ 10 năm lại chiêu sinh một lần, nếu bởi vì Kỷ Thanh Y mà làm trễ nải việc nhập học của Trần Bảo Linh cùng Lê Nguyệt Trừng thì thật là mất nhiều hơn được.

Cố nương tử thấy Thái phu nhân dao động, liền cười nói: “Ta ngược lại có một chủ ý, không bằng trước cứ để cho Kỷ biểu tiểu thư cùng hai vị tiểu thư trong phủ tranh tài, cho dù tài nghệ của Kỷ biểu tiểu thư không thể thắng, nhưng chỉ cần không kém quá nhiều thì vẫn có thể tiếp tục cùng hai vị tiểu thư học tập. Nếu là chênh lệch quá lớn vậy thì phải khiến Kỷ biểu tiểu thư lùi lại một năm, chờ cho năm nay hai vị tiểu thư thi vào học viện Phương Hoa xong, ta sẽ tự mình giảng bài cho Kỷ biểu tiểu thư.”

Nói thì nói thế nhưng chủ ý trong lòng đã định, chờ đến tháng 10 Lê Nguyệt Trừng cùng Trần Bảo Linh nhập học, bà sẽ lập tức rời đi. Tóm lại, tuyệt không thể cho hạng người như Kỷ Thanh Y làm bẩn thanh danh của bà được.

Thái phu nhân cảm thấy cũng được, liền đem lời này nói lại cho ba vị tiểu thư, bảo các nàng hai ngày này đều không cần tới đây thỉnh an, lấy”Xuân” làm chủ đề, cắm một bình hoa, hai ngày sau đưa đến An Vinh viện, đích thân do Thái phu nhân cùng Cố nương tử đánh giá chấm điểm.

Lê Nguyệt Trừng nghe được tin này xong liền cung kính tiễn Đỗ ma ma, xoay người lại liền nở nụ cười.

Cố nương tử không thích Kỷ Thanh Y, rõ ràng là không muốn dạy cho Kỷ Thanh Y, cho nên tìm cơ hội này tới chặn miệng Thái phu nhân.

Trong ba người các nàng kỹ thuật cắm hoa của nàng đương nhiên là tốt nhất, mà Kỷ Thanh Y căn bản chỉ là hiểu được một chút da lông. Mấy tháng này nàng đã tiến bộ rất nhiều, mà Kỷ Thanh Y một chút cũng không học, tình huống kéo dài như thế, Kỷ Thanh Y nhất định sẽ bại trận thê thảm.

Ngày trước Kỷ Thanh Y cái gì cũng không hiểu, tuy dễ dàng đùa bỡn nàng ta nhưng không hề có cảm giác thành tựu. Hôm nay bọn họ đã trở mặt, lần này, nàng nhất định phải hung hăng giẫm Kỷ Thanh Y ở dưới chân, nàng không thể chờ đợi được mà muốn nhìn cảnh Kỷ Thanh Y không cam lòng nhưng vẫn phải cúi đầu nhận thua, nhất định sẽ rất là đặc sắc.

Lê Nguyệt Trừng hẹn Trần Bảo Linh đi nhà kính chọn hoa, Lê Nguyệt Trừng chọn mười mấy loại, Trần Bảo Linh bị nàng ta giật dây cũng chọn hơn 20 mấy loại.

Thành phẩm làm ra có thể chỉ cần mấy loại hoa, nhưng chọn nhiều mới có thể phối hợp tạo ra được nhiều thành phẩm tốt, đạo lý này hai người đương nhiên đều biết.

Lê Nguyệt Trừng nhìn trong phòng hoa không còn dư lại mấy loại, trong lòng thấy vô cùng hài lòng.

Nàng gọi Trần Bảo Linh tới mục đích cũng chính là vì muốn cho Kỷ Thanh Y không có hoa để dùng.

Hai người vừa nói vừa cười ra khỏi nhà kính trồng hoa, ở cửa ngã ba chia tay, Lê Nguyệt Trừng cười nói: “Bảo Linh, tỷ choáng đầu rồi sao, ngay cả đường về cũng đi nhầm.”

“Ta sao có thể không biết đường về, ta đây là đi tới Xuân Hòa Viện, mang hoa đã chọn được phân cho Thanh Y một nửa.” Trần Bảo Linh nói: “Chẳng lẽ muội không thấy mỗi loại hoa ta đều chọn hai phần sao?”

Nói xong nàng liền xoay người rời đi.

Nụ cười trên môi Lê Nguyệt Trừng lập tức cứng đờ.