Edit + beta: Linxu
“Gây khó dễ cho ta?” Hương Chỉ Toàn trả lại bằng một nụ cười thật ngây thơ: “Nơi này không phải Hương gia, tình hình giữa ta và ngươi cũng chả phải là dạng ngày trước.”
“Ta rất rõ so ra ngươi nay đã hơn xưa.” Hương Khởi Toàn cười nhạt: “Trước kia có khi nào ngươi có tư cách tỏ vẻ cao cao tại thượng như vậy?”
“Lời này không đúng rồi.” Hương Chỉ Toàn nghiêm túc nói: “Bỏ chuyện ngươi là con thiếp sinh sang một bên không nói, phẩm hạnh của ngươi không xứng để ta tranh dài luận ngắn ta với ngươi, chỉ là trước kia ta không hiểu chuyện, cứ nhất định đấu tranh nội bộ với ngươi suốt mấy năm nay.” Nàng than thở lắc đầu: “Tới giờ mới biết không nên vậy, nhưng lão thái thái không làm chủ cho ta, ta cũng không thể để ngươi bắt nạt được.”
“Quả nhiên là có chỗ đứng, nói chuyện lại càng ác độc hơn trước kia mấy phần.” Hương Khởi Toàn cắn cắn đôi môi hồng tươi, “Ta là thiếp sinh, là Cổ di nương sở sanh, ta sẽ không quên, ngươi cũng không chớ có quên. Luôn có một ngày Cổ di nương tới tìm ngươi lấy mạng!”
“Ta chờ đây, vẫn luôn đợi.” Hương Chỉ Toàn mỉm cười: “Một mình Cổ di nương thì hơi ít, ta càng hy vọng đến lúc đó là các ngươi cùng đi quấy nhiễu thanh tĩnh của ta.”
Hương Khởi Toàn hận không thể dùng ánh mắt lăng trì Hương Chỉ Toàn: “Ác độc như ngươi, sau này hẳn nên đày xuống địa ngục rút lưỡi!”
Nụ cười của Hương Chỉ Toàn càng thêm sâu sắc: “Nhìn xem, ta lại tái phát bệnh cũ, lại tranh chấp với ngươi rồi. Gần mực thì đen, không gì hơn cái này.” Ngay sau đó tố thủ chỉ ra cửa: “Lần này bước ra, thì đừng có trở lại. Chuyện bảo ta hạ mình, ta không muốn làm tiếp.”
Nếu nói tới xuất thân, Hương Chỉ Toàn không phải để ý, bởi bản thân nàng đã bị nó hại nặng nề, hơn ai hết nàng biết rõ xuất thân là chuyện không do ngươi chọn lựa. Chỉ là nàng không nhìn nổi cái phẩm hạnh không đứng đắn của Hương Khởi Toàn, đầu óc ngu ngơ còn làm bộ càn quấy nàng. Trước khi nàng nổi giận, thì kết thúc cục diện này mới là việc sáng suốt nhất.
Đã bị lão thái thái, Hương Khởi Toàn kéo vào vũng bùn đấu tranh quá lâu, nàng tuyệt không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Hương Khởi Toàn tức không nhịn được, còn muốn nói gì nữa, Hà ma ma lại có ánh mắt, mạnh mẽ lôi người ra ngoài, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tội tình gì mà người phải như vậy? Tứ nãi nãi còn chưa đứng vững trong phủ, nhưng lời nàng lại có tác dụng lớn trong cái viện này, chẳng lẽ người muốn bị đuổi ra ngoài? Mặt mày xám xịt về biệt viện Thành gia thì biết nói sao?”
Đâu phải Hương Khởi Toàn không biết Hà ma ma nói có lý, chỉ là tức tối quá mức, rất muốn tìm một người rồi phát tiết lên đó. Rời khỏi Tập phủ, ngồi trên xe ngựa mướn, nước mắt của nàng rớt xuống từng giọt.
Hà ma ma ngồi ở một bên, than thở. Thực là... Cũng không nói nhị tiểu thư có điều gì không tốt. Nhưng khi gặp phải đại sự, mới có thể chân chánh hiển lộ sở trường hoặc khuyết điểm của một người.
Ban đầu trong mắt Hà ma ma, nhị tiểu thư, Tam tiểu thư đều không biết nặng nhẹ, không đúng mực như nhau, nhưng tới lúc này đây, cao thấp ưu khuyết đã thấy rõ ràng.
Nhị tiểu thư không làm việc lớn được, chỗ chết người nhất chính là ngay cả nhìn người cũng nhìn nhầm. Đây là còn may Thành lục gia vẫn có mấy phần thật lòng với nàng, nếu hoàn toàn không coi nàng ra gì... Bây giờ không biết đã luân lạc tới tình cảnh nào.
Hương Khởi Toàn nức nở nói: “Ta thật không nghĩ ra, sao lại bị người kia lừa lâu như vậy?”
Suýt nữa thì mắt Hà ma ma trợn trắng, lòng nói có gì mà không hiểu? Không phải là quỷ mê tâm khiếu? Để vị kia tạo cho ảo giác rằng giấc mơ vinh hoa dễ như trở bàn tay, mà nói cho cùng nguyên nhân là vì không có kiến thức chưa từng gặp qua phú quý chân chính, thấy chỗ tốt một chút, lập tức bị lừa tới nỗi đầu óc choáng váng. Không chỉ nói Hương Khởi Toàn, tới cả bà, chẳng đã làm một giấc xuân thu đại mộng lâu như vậy sao?
Hương Khởi Toàn lấy ra một xấp ngân phiếu trong tay áo, ném sang người Hà ma ma: “Hắn cho ta. Thật ra hắn đã sắp đặt nơi ở tốt cả rồi, nhưng ta không muốn lại bị hắn nắm mũi dẫn đi, tránh cho ngày sau tới một đường lùi cũng không có. Ngày mai ngươi đi cửa hàng bạc Hương gia mở ở kinh thành quan sát tình hình, tốt nhất hãy để cho người ở đó giúp chúng ta dàn xếp lại, nếu không một người thế mỏng bị người ta bán cũng chẳng hay. Không phải vạn bất đắc dĩ, không được tìm tới Hữu Mai, cần gì để nàng chê cười ta.”
Hà ma ma thấy nàng rốt cuộc đã chịu nhìn thẳng vào tình cảnh, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hương Khởi Toàn hít sâu một hơi: “Cái lão độc phụ kia, nếu không vì bà ta không có chút nhân tình nào, sao ta lại phải... Tốt nhất bà ta nên cầu thần bái phật cho nhiều vào, đừng cho ta một ngày nổi danh. Chỉ cần ta đắc thế, người đầu tiên ta muốn trả thù chính là bà ta!”
Nếu cái bà già gọi là tổ mẫu kia có chút chỗ đáng tôn kính tin tưởng, thì thời khắc định ra chuyện quan hệ thông gia với Tập gia, nàng sẽ nói ra chuyện mình cùng Thành Lâm. Nếu như vậy, lời nói dối của Thành Lâm cũng tự sụp đổ, nàng sẽ không trở thành trò cười; nếu như vậy, nàng sẽ cam tâm tình nguyện gả tới Tập phủ, trở thành Hương Chỉ Toàn của ngày hôm nay.
Nhưng chuyện vốn khác.
Nàng hận chết Hương gia, khi bản thân gặp xui, thì phải kéo cả họ theo mới thỏa, nhưng lúc mình đắc ý, lại ước gì bỏ được họ ra sau đầu.
Lúc quyết tâm đi theo Thành Lâm đến kinh thành, trong đầu nàng đều là ý nghĩ lão thái thái sẽ hoảng hốt không thôi, khúm núm nịnh bợ, vì phần sảng khoái trong tưởng tượng, nàng mới không chút chùn bước quyết định tiền trảm hậu tấu.
Ai có thể dự đoán được, Thành Lâm không đáng tin, mắt nhìn người của bản thân lại càng tệ. Ngoảnh đầu nghĩ lại, trong lòng biết sở dĩ Thành Lâm có thể lừa mình lâu tới vậy, sợ cũng là lợi dụng ý hận tình thù này của nàng với Hương gia.
Thành Lâm người này, không thể chấp nhận được. Nay lời của hắn, một câu nàng cũng không tin vào. Nhưng lại lo lắng hắn trở mặt ức hiếp mình, mới không thể không khúc ý ứng thừa.
Điều quan trọng nhất lúc này là thoát ra khỏi khốn cảnh, những chuyện khác nàng đều phải nhịn xuống.
**
Trước cơm tối, Hương Chỉ Toàn nói chuyện một hồi với Hàm Tiếu, có ý hỏi thăm chuyện Tiền Hữu Mai gả vào Tập phủ.
Hương Khởi Toàn nói thật.
Trước đó Hương Chỉ Toàn hoàn toàn không quan tâm chuyện tam gia tái giá, nhưng giờ thì không thể không chú ý, trong lòng vẫn không cách nào nổi sóng.
Trước đây Hương Khởi Toàn như con bướm hoa bận rộn, kết giao tình với nhiều thiên kim nhà quan, lão thái thái còn rất hài lòng về việc này. Mà cũng vì Hương Khởi Toàn giao hữu quá rộng, Hương Chỉ Toàn không có chút ấn tượng gì về Tiền Hữu Mai.
Tiền Hữu Mai là ai, cái nhìn về nàng như thế nào, hoàn toàn không quan trọng.
Dầu gì, nàng cũng là thê tử của Tập Lãng.
Tiền Hữu Mai có ra sao nữa, cũng chỉ là vợ kế của tam gia.
Không ai thấp kém hơn ai, cũng không thể vô cớ sinh sự trêu chọc đối phương.
Chỉ là Hương Chỉ Toàn không hiểu, vì sao bao nhiêu khuê tú trong kinh thành Tập phủ không chọn, lại liên tiếp cưới hai vị nữ tử Quảng Đông vào cửa. Có ích lợi gì chứ? Ngộ nhỡ lúc tỉnh dậy hai người bọn họ dùng tiếng gia hương nói, thì ai muốn khuyên can cũng chẳng chen vào được. Nàng nghĩ như vậy, và cũng đã nói như vậy với Hàm Tiếu.
Hàm Tiếu nghe xong cười đến không chịu được, lại nói tâm tư lão phu nhân ai mà thấu hiểu được?
Hương Chỉ Toàn vừa nghe lại là ý tứ của lão phu nhân, lập tức thoải mái —— hành sự cổ quái, bụng dạ khó lường, tâm tư của lão phụ nhân không cần đoán, cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là được rồi. Từ rất lâu về trước tổ mầu đã cho nàng hiểu rõ điểm này.
Cơm tối hôm nay, là bữa ăn Hương Chỉ Toàn ăn ngon nhất từ lúc rời nhà tới giờ.
Đầu bếp Tập Lãng sai người tìm tới làm đúng chuẩn vị món ăn Quảng Đông, món ăn nhẹ nhưng không nhạt, nhiều dầu nhưng không béo, làm nàng ăn thật thích.
Sau khi ăn xong, nàng cười trong vắt: “Ăn cũng có thể ăn được vừa lòng thỏa ý... Ừm, vẫn có chuyện như này.”
Khiến cho Tập Lãng hỏi: “Chung quy lại nếu cơm và đồ ăn không ngon miệng, thì sẽ cảm thấy đời không mỹ mãn?”
“Dĩ nhiên.” Hương Chỉ Toàn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Dân dĩ thực vi thiên, ăn không ngon chính là chuyện lớn.” (Linh: dân lấy cái ăn làm trời)
Tập Lãng cười khẽ: “Đây là ai chiều chuộng nàng ra vậy?”
Hai tay Hương Chỉ Toàn nâng má, ngẫm nghĩ: “Tự ta. Khi tình hình cho phép, đối tốt với bản thân mình nào có chi là sai.”
“Cũng đúng.”
Hương Chỉ Toàn đứng dậy, “Ta đi viết phong thư cho đại tỷ.”
“Ừm.”
Khi Hương Chỉ Toàn viết thư báo bình an cho đại tỷ, không khỏi nhắc tới chuyện Hương Khởi Toàn, lúc này mới ý thức được một vấn đề: Đừng nói mình phải nói chuyện Hương Khởi Toàn ở kinh thành cho Hương gia chứ?
Dù sao Hương Khởi Toàn cũng phải nói thật hết thảy với Hương gia, nhưng nếu như nàng thờ ơ lạnh nhạt không đếm xỉa đến, liệu lão thái thái có thể tức giận nàng không? Sau khi tức giận, nếu giận cá chém thớt lên đại tỷ đại tỷ phu sẽ không tốt.
Chuyện này còn chưa làm rõ, lại ý thức được một vấn đề nghiêm trọng hơn: Vậy chẳng phải mình sẽ phải nói chuyện này cho Tập Lãng một tiếng?
Nhà chồng, nhà mẹ đẻ, hai bên này đều sẽ không quan tâm tới việc nàng có xen chân vào không, cái họ để ý là lời nói của nàng có mang đến bổ ích hoặc điều hại hay không.
Ngộ nhỡ một ngày kia chuyện Hương Khởi Toàn trở thành bí mật công khai giữa hai nhà, Hương Khởi Toàn ắt sẽ nhân cơ hội không ngừng chỉ trích nàng ngồi xem không quan tâm vô tình vô nghĩa này nọ. Mà nếu chuyện Hương Khởi Toàn không có kết quả tốt, nàng lại giấu Tập Lãng, không phải tương đương với việc bôi tro trát trấu lên mình rồi sao? Nếu hắn cho rằng nàng thẳng thắn thành khẩn thì còn tương đối, nhỡ đâu hắn nghĩ nàng cố tình gây chuyện chửi bới người ta thì lại phiền.
Hương Khởi Toàn quả là sát tinh của nàng!
Hương Chỉ Toàn trách mắng Hương Khởi Toàn một lát, vẫn không chắc được nên làm thế nào.
Dần về khuya, nàng rửa mặt nghỉ ngơi, nằm ở trên giường, nghiêng người nhìn Tập Lãng.
Hôm nay hắn đọc Địa Vực Chí.
Nàng vẫn khó xử như cũ, vô cùng buồn chán lấy tay mà thưởng thức chòm tóc mình.
Người bên cạnh cứ nhìn hắn chằm chằm, chắc chắn là có chuyện muốn nói. Hắn đã chờ một lúc lâu, nàng còn chưa lên tiếng, buộc lòng phải chủ động hỏi: “Có chuyện xảy ra?”
“... Không có.” Nói như vậy cũng không đúng, Hương Chỉ Toàn nhíu nhíu mày lại, “Vẫn chưa nghĩ ra.”
Tập Lãng thoải mái hỏi lại: “Đoán chừng tới khi nào thì nghĩ ra?”
“Không nói chắc được nữa.” Không phải chuyện tình thế khó xử, nàng đâu cần phí tâm suy xét.
“Nói rõ trước, đêm nay không được lăn qua lăn lại nữa.” Tập Lãng liếc mắt nhìn nàng: “Lại lăn qua lộn lại, ta chỉ có thể ném nàng lên đại kháng.”
Sau một lúc lâu, Hương Chỉ Toàn chậm rì rì ngồi xuống, rất không tình nguyện nói: “Tuy đại kháng ấm áp, nhưng mà nó cứng rắn lắm. Mà vậy cũng được, đỡ làm ồn tới chàng.” Thật không dám hứa chắc mình có thể lại trằn trọc hồi lâu nữa không.
Tập Lãng kinh ngạc nhíu mày, ngay sau đó mắt đầy ý cười: “Có phải gặp chuyện khó giải quyết rồi không?”
“Ừm.”
“Nếu thế thì như vầy đi,” Tập Lãng vỗ vỗ gối đầu của nàng, ra hiệu nàng nằm xuống: “Nàng cứ nói thẳng, ta xem như nàng đang nói mơ.”